Tiếng ồn xung quanh làm nữ tử trong lòng chực tỉnh, Tống Thiên Nhan mở mắt dậy nhìn xung quanh, cơ thể đau nhức làm nàng nhăn mi. Sao đây lại đông như vậy, ánh mắt đều nhìn nàng mang theo đủ loại cảm xúc. Kí ức lùa về trong đầu, mặt nàng từ đỏ chuyển sang trắng.
Nàng hôm qua... lúc này ý thức được chính mình đang được một nam tử bế theo kiểu công chúa. Mặt đen lại vội vàng nhảy xuống. Chịu đựng khắp người mỏi mệt nàng đứng thẳng trên mặt đất, nhìn vào Đông Phương Ảnh lấp bắp " Ta ... ngươi.."
" Ta sẽ chịu trách nhiệm" Đông Phương Ảnh mất đi ấm áp trong lòng, mất mác nói.
Nàng càng thêm ngượng ngùng nuốt nước miếng. Hôm qua phát sinh, không phải do nàng bụng đói ăn quàng ăn nam tử người ta rồi chứ. Tống Thiên Nhan vẫy tay " Không phải"
Nghe nàng nói, Đông Phương Ảnh càng thêm mất mác. Nàng cũng không nguyện thành nữ nhân của hắn. "Nhan Nhan"
" Ý ta là phải do ta chịu trách nhiệm" Nàng dõng dạc nói, có điều vì sao nàng lại trúng mị dược. Hôm nay liền một đoàn người đến đây diễu võ dương oai, khinh nàng là ngốc tử sao ?
Đông Phương Ảnh bất ngờ, kinh hỉ nở nụ cười. Đây là nàng chấp nhận hắn. Hắn kìm nén xúc động nói " Đây là việc nam nhân, sao có thể tuỳ tiện nói"
Một bên Đông Phương Triệt trầm mặt, trong tâm càng thêm đau đớn dữ dội, nàng thật sự thích Ảnh ?
Tống Thiên Nhan phất tay nói " Chuyện này để sau hãy nói. Hôm qua ta trúng độc, hôm nay Hoàng Quý Phi liền đến ta nơi ở. Không biết là ý gì?"
" Ngươi thông dâm cùng nam tử khác, còn không biết tội" Bắc Tử Như hừ lạnh, hồ ly tinh xem ngươi còn chối.
Đông Phương Ảnh lạnh lùng tức giận, nàng cùng hắn trong miệng nữ nhân đó lại thành thông dâm. Muốn chết ?
" Thông dâm? Ta vốn chưa có phu quân, sao gọi là thông dâm. Huống hồ, Hoàng Quý Phi đây nhận được tin tức thật nhanh, hay là đã có sắp xếp từ trước" Nàng nhếch môi cười, đừng tưởng nàng không biết ai là người hạ độc thủ. Bắc Tử Như, chiêu ngươi dùng tiểu thuyết ngôn tình có đầy, đã quá xưa rồi.
Bắc Tử Như giận dữ, chỉ vào mặt nàng nói " Bản thân vốn có hôn ước Hoàng Thượng ban cho Lục Vương Gia, cuối cùng lại ngang nhiên câu dẫn Tứ Vương gia. Ngươi lừa dối Hoàng thất, là tử tội"
" Ta câu dẫn Tứ Vương gia? Ngươi hỏi hắn đi, là ta câu dẫn hay hắn tự nguyện?" Tống Thiên Nhan bật cười, nàng cần câu dẫn ai sao ? Nực cười.
Bắc Tử Như không tin nhìn về phía Đông Phương Ảnh xác nhận. Chỉ thấy hắn lãnh ngạo dung nhan hiện lên sủng nịnh, đi đến cạnh Tống Thiên Nhan " Là, bổn vương tự nguyện. Về phần Lục đệ, bổn vương có cách xử lý"
Tống Thiên Nhan cười nhẹ nhìn hắn, tiếp theo đanh mày nhìn về phía nữ tử ăn mặc tráng lệ " Hoàng Quý Phi, xin hỏi ngươi đến nơi này là trùng hợp"
" Ngươi đang oan cho bổn cung dụng độc ?" Bắc Tử Như hơi tái dung nhan, ngoan lệ trừng mắt. Điều nàng không ngờ, Tứ Vương Gia xưa giờ không để tâm nữ sắc, lại toàn tâm bảo vệ Tống Thiên Nhan.
Nhận ra tình thế không ổn, lúc này Bắc Tử Như hoa lê đái vũ nắm lấy tay áo Đông Phương Triệt, nũng nịu nói " Hoàng Thượng, ngươi xem Tống Thiên Nhan nàng dám vu oan cho thần thiếp"
Tống Thiên Nhan nổi da gà. Bắc Tử Như này không thể nói chuyện bình thường được sao ? Cứ phải õng ẹo như vậy. Nàng cũng không có bằng chứng nói là nàng ta hạ độc, mà đã hoảng sợ. Cái này có tính là không đánh tự khai.
Đông Phương Triệt mày kiếm khẽ chau, không giận tự uy khí thế. Tuấn mỹ dung nhan không một tia cảm xúc dứt khoác kéo lại góc áo nàng nắm nói "Trẫm đã điều tra loại độc Tống ám vệ trúng"
Lời vừa dứt, thái y viện Lâm Thái Y cùng một nữ tử từ bên ngoài bước vào. Tống Thiên Nhan lướt qua đã nhận ra nàng. Bắc Tử Mịch, sao nàng lại ở cùng Lâm thái y ?
Gương mặt hơi tái nhợt vẫn chưa hoàn toàn phục hồi, Bắc Tử Mịch hơi đưa mắt về phía nàng cho cái an tâm ánh mắt. Lúc này Lâm Thái Y hành lễ, nghiêm chỉnh nói " Thần đã xem qua độc dược có trong ly nước của Tống ám vệ"
Bắc Tử Như tuy có chút lo sợ, nhưng không hoàn toàn mất đi tự tin, nàng dám chắc hắn sẽ không tìm ra. Dù sao loại mị dược này không phổ biến, chỉ lưu hành trong Hoàng Thất Bắc Đường. Người ngoài chắc chắn không biết.
"Nói" Đông Phương Triệt lạnh lùng dung nhan ra lệnh.
Lâm Thái Y ôm quyền tâu " Đây là Tuý Hoa Xuân, mị dược mạnh mẽ chỉ xuất hiện ở Bắc Đường hoàng thất"
Nói rồi hắn im lặng, ai trong đây không biết Bắc Đường Hoàng Thất duy nhất trong Đông Lạc là ai. Bắc Tử Như lúc này tím tái, vội nói " Ngươi nói bậy, ta sao có thể hại Tống Thiên Nhan, Bắc Đường Hoàng Thất có mị dược, ai chứng minh điều đó"
" Tuý Hoa Xuân, chỉ được lưu hành trong Bắc Đường Hoàng Thất. Không thể lọt ra bên ngoài. Mị dược này vốn không có thuốc giải, trúng rồi chỉ có thể tìm nam tử" Bắc Tử Mịch lúc này lạnh giọng lên tiếng. Cũng vì lý do này, nên khi đó Mẫu phi của nàng Thục Phi, thà chết cũng không trao thân cho nam tử khác. Hiền Quý Phi, Bắc Tử Như, mối thù này ta không thể nào quên được.
" Chỉ vào câu nói liền nói là ta làm. Hoàng Thượng ngươi phải tin ta" Bắc Tử Như trừng mắt nhìn bọn họ, lại một lần nữa cầu cứu xin Đông Phương Triệt.
" Mang theo độc dược vào cung, Bắc Đường công chúa quả là hảo" Đông Phương Triệt lạnh lùng nói, trong mắt thâm sâu khó đoán.
Bắc Tử Như lắc đầu, ngoan lệ gương mặt chỉ vào Bắc Tử Mich " Ngươi là ai? Dám đổ oan cho Bổn cung, ngươi dám vu hại bổn cung"
" Ta chỉ là một y thuật bình thường nữ tử trong thái y viện. Tình cờ có nghiên cứu một chút về độc dược Bắc Đường" Bắc Tử Mịch nhợt nhạt cười trả lời.
Tống Thiên Nhan lúc này cũng trầm giọng lên tiếng " Ta vốn không đụng đến ngươi, ngươi cần gì hại ta như vậy"
Cũng may Ảnh đến kịp thời, nếu không chỉ sợ nàng thật sự thất khiếu mà tử. Tống Thiên Nhan càng thêm lạnh băng, nhìn vào nữ tử trước mắt đang lửa giận chập chùn.
" Ngươi nói dối, nàng muốn câu dẫn Tứ Vương Gia, nên đã tự mình lấy mị dược. Gì mà xuất phát từ Bắc Đường. Là giả" Bắc Tử Như tức tối bùng phát.
" Hoàng Quý Phi, ngươi quên rằng Tuý Hoa Xuân này có một nhược điểm. Đó chính là bột rất mịn và nhỏ, gió thổi đều có thể bay lên y phục. Khi đó chỉ cần đổ rượu lên liền nhìn rõ bột độc trên y phục" Bắc Tử Mịch cười nhẹ nói, lúc này trong tay áo xuất hiện bình rượu, trực tiếp hất vào người nàng.
Bắc Tử Như hoảng hốt che lại, lại giận dữ nói "Ngươi dám vô lễ với bổn cung"
" Hoàng Quý Phi mời nhìn" Bắc Tử Mịch nhìn y phục dần hiện lên đóm vàng, cười nhẹ nói.
Tống Thiên Nhan nhướng mi nhìn, không ngờ lại còn có bước này. Không hổ danh nàng là Hữu Hộ Pháp của Lăng Hoa cung. Am hiểu y thuật.
Lúc này ánh mắt dồn về phía Bắc Tử Như. Đông Phương Triệt sầm mặt, chỉ sợ không kiềm được sẽ lên giết chết nàng, hắn nên cho nàng tử trên đường hoà thân, sao còn có thể để nàng có cơ hội hại Tống Thiên Nhan.
Bắc Tử Như nhìn y phục xuất hiện đóm vàng, biết khó lòng chối bỏ, liền ngoan lệ nói " Hoàng Thượng ta là công chúa Bắc Đường, ngươi không thể trách phạt ta, huống hồ không thể vì một ám vệ nho nhỏ mà trách phạt ta"
Đông Phương Triệt phiền chán hất đi tay nàng, lạnh giọng nói " Nhốt Bắc Tử Như vào đại lao"
Nhốt vào đại lao ? Sao có thể như vậy. Bắc Tử Như muốn vùng cũng không thể thoát ra được tay của hộ vệ đành la to " Hoàng thượng, sao có thể vì một nữ tử tầm thường mà trách phạt ta vào đại lao. Không được ta phải về Bắc Đường, ta muốn méc phụ hoàng"
Hắn lạnh lùng đi đến, nói " Trẫm luôn khoang dung cho ngươi, có điều ngươi không nên đụng đến nàng"
Tống Thiên Nhan bất ngờ nhìn Đông Phương Triệt hắn nói vậy là có ý gì. Bảo vệ nàng ? Thay nàng tức giận ? Đông Phương Ảnh cũng trầm ngâm nhìn hắn, Hoàng Huynh chỉ sợ yêu nàng không kém gì hắn đi.
" Ta muốn về Bắc Đương, thả ta ra" Bắc Tử Như gào thét.
Đông Phương Triệt nhàn nhạt lên tiếng " Lôi xuống"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...