Thuyền đã đi ra khơi, khung cảnh cây cối không ô nhiễm không khí trở nên hữu tình. xung quanh ca vũ nhảy múa. Quan lại thi nhau nịn hót. Đông Phương Triệt ngồi trên ghế ở bật cao, bên cạnh là Khúc Diệp Nghi, nàng dựa vào lòng hắn ân cần đút trái cây.
Tống Thiên Nhan đứng bên cạnh, chán nản nhìn cảnh sắc. Thiệt là chán, riết nàng không biết ở cổ đại còn cái gì thú vị nữa không. Đông Phương Ảnh luôn nhìn nàng, thấy vẻ mặt chán chường hắn liền đi lại. " Hoàng Huynh, đệ thấy ca vũ vậy hoài cũng chán hay làm gì đó khác đi"
Đông Phương Triệt cười nhẹ, lên tiếng hỏi " Ảnh, có ý kiến gì mới không ?"
Tống Thiên Nhan nhìn hai bên đối thoại, chán nản đôi mắt muốn sụp xuống. Đông Phương Ảnh đặt tay lên cầm suy nghĩ, gương mặt tuấn tú hiện ý cười. Khúc Diệp Nghi cố kiềm nén không nhìn lên hắn, phải nói Đông Phương Ảnh là một mỹ nam mang theo cuồng dã hấp dẫn của nam tử quanh năm trên chiến trường, có thể giết chết tất cả nữ nhân.
Từ sau Đông Phương Vũ cất bước đi lại lên tiếng " Tống ám vệ có ý kiến gì hay không ? Bữa tiệc cũng quá chán"
Bị gọi tên Tống Thiên Nhan nghiến răng, nàng ăn đồ cả dòng họ hắn à. Sao cứ nhấm đến nàng. " Hoàng Thượng, hai vị Vương Gia, ta chỉ là một ám vệ nho nhỏ. Sao có thể biết gì ?"
" Bổn Vương tưởng ngươi thường ngày đa trí, muốn hỏi thử ngươi" Đông Phương Vũ tiếp tục làm khó nàng, như tìm thấy niềm vui. Đông Phương Ảnh lo nàng bị làm khó, muốn giải vây đã bị Đông Phương Triệt nhìn.
Tứ Hoàng Đệ dạo này sao cứ quan tâm đến Tống Thiên Nhan, làm hắn thật sự khó chịu. Trong lòng cứ như có cục tức. Tống Thiên Nhan cười trừ, suy nghĩ một hồi lên tiếng "Cũng có, nhưng Hoàng Thượng cùng mọi người sẽ không thích đâu"
" Chưa nói ra đã biết trẫm không đồng ý ?" Đông Phương Triệt ồ lên nói. Đông Phương Ảnh cùng Đông Phương Vũ cũng tò mò nhìn nàng.
Tống Thiên Nhan gật đầu cười tươi làm 3 nam nhân như mất hồn, Khúc Diệp Nghi tức tối, câm ghét âm thầm nắm chặt tay.
"Ta nói nơi đây có nước, có cây cối phong cảnh hữu tình. Ca vũ cứ ca hát, mọi người ngồi một chỗ như vậy thật chán chết. Chi bằng tổ chức một party trên thuyền"
"Party ? Đó là gì ?" Đông Phương Ảnh khó hiểu, đây là từ ngữ gì. Đông Phương Triệt cũng im lặng không lên tiếng, trong đôi mắt sắt lạnh tràn ngập tò mò.
Tống Thiên Nhan nhếch mép cười, nàng đi vòng vòng xung quanh bọn họ quan sát kĩ cảnh vật cùng bố cục xung quanh thuyền, cuối cùng xoay lại nói " Hoàng Thượng nếu tin tưởng thì để ta sắp xếp lại yến tiệc trên tàu hôm nay"
Đông Phương Triệt nhìn nàng, trong đôi mắt sâu không thấy đáy, gương mặt lãnh khốc không ai để ý lại hiện lên tia nhu hoà, hắn gật đầu " Tốt"
" Hoàng Thượng" Khúc Diệp Nghi rốt cuộc không nhịn nỗi, bất bình lên tiếng. Một yến tiệc phải giao cho quan chức cao làm ra, Tống Thiên Nhan là ám vệ nho nhỏ có tài cán gì mà đựơc can thiệp.
Đông Phương Vũ liếc mắt sang nàng, tuyệt sắc dung nhan hiện tia không vui, hắn tà tà nói " Khúc tiểu thư, chuyện Hoàng Thượng định đoạt chính là có ý. Ngươi đâu thể nghi ngờ lời hắn"
Khúc Diệp Nghi ngượng ngùng, tức tối nắm chặt tay. Đông Phương Triệt phất tay " Được rồi, Tống Thiên Nhan đi làm đi"
" Ok" Nàng đưa tay chữ ok, sau đó chạy đi. Đông Phương Ảnh khó hiểu hỏi " Các ngươi có thấy Nhan Nhan cứ nói những câu nghe không hiểu không ?"
"Nhan Nhan ? Quan hệ của ngươi cùng nàng tốt như vậy ?" Đông Phương Vũ nhăn mày thanh tú, hắn biết hoàng huynh từng sống dưới vực cùng Tống Thiên Nhan, nhưng không ngờ bọn họ lại là như vậy thân thiết. Trong lòng không vui, cực kì không vui.
Đông Phương Triệt cũng để ý, thâm tâm tràn ngập khó chịu, Nhan Nhan ? Hắn lạnh lùng lên tiếng " Sau này không cho phép kêu như vậy"
Đông Phương Ảnh khó hiểu, nóng nẩy lên tiếng " Tại sao ?"
Tại sao ? Hắn cũng không biết. Nhưng Đông Phương Vũ hiểu rõ, hắn cụp mắt không biết suy nghĩ những gì. Khúc Diệp Nghi hận nghiến răng, Tống Thiên Nhan chắc chắn là thứ đe doạ nàng trong tương lai cần phải loại trừ.
Nhắc đến Tống Thiên Nhan, lúc này nàng chạy lên dàn ca vũ, xua tay " Ngừng ngừng hết đi. Chán chết mất. Ta nói làm theo ta"
Ba nam nhân chăm chú nhìn nàng khoa chân múa tay. Lại nhìn đoàn ca vũ cùng tỳ nữ nô tài hết ngạc nhiên, lại e sợ, sau đó cảm thán. Đông Phương Vũ không nhịn được lên tiếng " Rốt cuộc nữ nhân đó định làm cái gì ?"
" Ta tin tưởng nàng" Đông Phương Ảnh mắt phượng tràn ôn nhu, làm bên cạnh Đông Phương Triệt đột nhiên hiện tức giận. Tống Thiên Nhan thật giỏi, cả Tứ Hoàng Đệ cũng bị nàng câu hồn.
Xong xuôi hết, nàng đứng trên bục cao, tờ giấy gấp thành cái loa, ho khan hai tiếng nói to " Lời nói đầu tiên xin gửi lời chào trân trọng nhất đến Hoàng Thượng, hai vị Vương Gia cùng toàn thể quan lại và mọi người. Hôm nay ta được Hoàng Thượng giao cho cử hành buổi tiệc trên tàu hôm nay"
" Khoang đã, ngươi chỉ là một ám vệ, tài cán gì được xen vào chuyện này" Khúc Lương Phong phía dưới la to, tức giận. Tên tiểu tử đó cho một ám vệ làm chuyện lớn vậy, là coi thường bọn hắn sao.
Tống Thiên Nhan nhìn kĩ hắn, ra là phụ thân của Khúc Diệp Nghi, hắn ta chẳng phải loại tốt lành gì. Mưu đồ cướp nước, tiếc rằng đụng phải Đông Phương Triệt, hắn tàn đời.
Đông Phương Ảnh khó chịu, bay lên đứng cạnh nàng, nói " Khúc Lương Phong, có Bổn Vương phía sau hổ trợ, ai dám ý kiến gì với nàng?"
Bên dưới ồn ào bỗng dưng im bặt, chiến thần Tứ Vương Gia là ai ? Như tu la đòi mạng trên chiến trường, tính tình lại nóng nẩy, chống lại hắn ? Bọn họ chưa muốn chết sớm.
Tống Thiên Nhan huých vào bụng hắn nói nhỏ " Huynh đệ, hảo danh tiếng"
Đông Phương Ảnh cười sủng nịnh. Bên dưới Đông Phương Triệt nhìn hai thân ảnh, trong lòng lại vừa đau vừa lửa giận. Tống Thiên Nhan là của hắn. Ngớ người mới biết mình vừa suy nghĩ cái gì, hắn khó chịu uống một ngụm rượu.
Đông Phương Vũ cũng gai mắt trước hình ảnh đó, hừ lạnh không để ý.
Bên trên Tống Thiên Nhan tiếp tục nói " Ta biết ta chỉ là ám vệ, nhưng điều đó không quan trọng, quang trọng là mọi người vui vẻ. Thế sao không thử. Enjoy nào"
Vừa cất tiếng, nhạc liền nổi lên, không phải là nhạc nhẹ nhàng êm ái ca vũ nhảy múa. Mà là mạnh mẽ, hùng hồn, đây là khi nãy nàng dạy bọn họ cách chơi nhạc cụ, tuy không thành công lắm nhưng quả thật không thế.
Xung quanh có tỳ nữ khiên nhiều cốc rượu đi xung quanh mời quan lại. Tống Thiên Nhan mở miệng "Mọi người không cần ngồi một chỗ buồn chán, cứ đi xung quanh trò chuyện thoải mái. Sẽ có tỳ nữ phục vụ nước uống"
Nàng chỉ qua góc bên trái, trên đó đầy những món đồ ăn đặc sắc " Bên kia là khu ăn uống, sẽ có người đưa dĩa, cứ chọn thứ mình thích ăn, xong thưởng thức"
Lại chỉ sang phía mép thuyền, nơi đó đứng vài hộ vệ cùng tỳ nữ, nàng cười nói " Còn kia là khu trò chơi, chúc mọi người có một ngày vui vẻ"
Đông Phương Ảnh kinh ngạc " Nhan Nhan đây là ?"
" Ngươi cứ đợi xem" Nàng để tay lên môi cười.
Đúng không ngoài mong đợi, ban đầu tuy có hơi gựơng gạo nhưng một lúc sau quen ai cũng hoà mình vào bữa tiệc nàng tạo ra. Không còn ngồi yên chán nản nghe ca vũ, bây giờ đã thành party trên thuyền sôi động. Tống Thiên Nhan đến bên Đông Phương Triệt, đưa tay cười nham nhở " Hoàng Thượng a, có phải nên thưởng cho ta chút gì không "
Đông Phương Triệt hoàn toàn bất ngờ, sao nàng có thể nghĩ ra những thứ như vậy, hắn nhìn nàng mang theo một tầng mê mang. Hồi phục thần sắc, hắn ho khan " Thưởng 500 lượng vàng kim"
" Đa tạ" Tống Thiên Nhan cười đến tươi rói, làm tim hắn như bẫng một nhịp
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...