Nguỵ Tử Mạc ôn nhu cười, xoa đầu nàng "Thiên Nhan, cho dù bảo vệ cũng là ta bảo vệ nàng được không"
Tống Thiên Nhan bĩu môi, trong lòng âm thầm nở hoa, nàng là một người nghiện tiểu thuyết ngôn tình,còn viết cả truyện cơ. Đương nhiên thích nghe lời đường mật, chỉ là không ngờ những lời này xuất phát từ nam nhân kiêu ngạo như Nguỵ Tử Mạc
Vẫn như mọi ngày, hắn đi săn, nàng nấu ăn. Cả hai đều ngủ chung một túp lều nhỏ bé, không tranh đấu không quyền lực, bọn họ giống như một cặp phu thê sống ẩn.
Ban đêm, Nguỵ Tử Mạc đứng bên ngoài, hai tay chấp sau lưng, ánh mắt trầm ngâm nhìn bầu trời đầy sao sáng rực, nếu có thể như vậy mãi thì thật tốt, tiếc rằng hắn còn sứ mệnh gánh trên vai. Từ trong túp lều, nàng bước ra thấy hắn cô đơn đứng đó liền đi lại vỗ vai hắn " Tử Mạc, ngươi đang suy nghĩ gì ?"
Nguỵ Tử Mạc vòng tay ôm nàng vào lòng, Tống Thiên Nhan bất ngờ nhưng cũng để im, soái ca ôm nàng, thật sự thích. Hắn đặt cầm lên đầu nàng cất giọng trầm thấp " Thiên Nhan, sau khi ra khỏi đây theo ta về Tây Xuyên được không ?"
Theo hắn về Tây Xuyên ? Tống Thiên Nhan bối rối, theo về Tây Xuyên nàng có thể tránh được kịch bản trong truyện, nhưng chắc chắn bị quy vào phản bội, Đông Phương Triệt chắc chắn không tha thứ cho nàng, hắn rất ghét phản bội.
Chỉ có một cái Tống Thiên Nhan không hề hay biết đó là thế lực đằng sau Nguỵ Tử Mạc cũng không hề yếu hơn Đông Phương Triệt. Thấy nàng im lặng hắn vội vã nói " Thiên Nhan, nàng không đồng ý?"
" Không phải, ta chỉ không muốn ngươi biết đó, ta là ám vệ bên Đông Lạc Hoàng, không thể muốn đi là đi được" Nàng cười khổ, chỉ sợ Đông Phương Triệt tức giận sẽ giết nàng mất.
Nguỵ Tử Mạc ôm nàng thật chặt, nữ tử này là người đầu tiên làm hắn động tâm, hắn nhất quyết không buông tay nàng. Tống Thiên Nhan cũng ôm lại hắn, trong lòng lại trăm mối ngổn ngang.
Sáng sớm dậy, Tống Thiên Nhan đã ra ngoài sớm vệ sinh cá nhân, nàng không biết khi nào mới thể ra. Hay là nàng sẽ giống Tiểu Long Nữ cùng Dương Quá sống suốt đời ở dưới đáy vực, không được nha vậy thì buồn chán quá.
Đưa tay vào dòng suối mát lấy nước, phía sau nàng vang lên tiếng gọi trầm ấm " Tống Thiên Nhan"
Quay ra nhìn đằng sau, đứng đó là một nam tử quần áo cùng mặt mũi dính đầy bụi bậm, nhưng vẫn không che được dung nhan tuấn mĩ của hắn, cùng khí chất vương giả. Nàng giật người thốt lên " Tứ Vương Gia"
" Cuối cùng cũng tìm được nàng rồi" Hắn chạy đến ôm chặt như siết nàng vào lòng, may quá nàng còn sống, nàng không có mệnh hệ gì. Hắn sợ hãi, thật sự sợ hãi nàng xảy ra chuyện.
Tống Thiên Nhan đứng người, Đông Phương Ảnh sao lại xuất hiện ở đây, hắn không phải nên chủ trì chiến trận à, Nguỵ Tử Mạc đã mất tích lòng quân Tây Xuyên tan vỡ đây không phải lúc tốt nhất để hắn thắng trận ư. " Vương Gia, sao ngươi lại ở đây?"
Đông Phương Ảnh thả nàng ra, hai tay giữ chặt hai vai nàng quát " Còn hỏi ? Tống Thiên Nhan sao lại đỡ mũi tên đó, ngươi có biết sẽ nguy hiểm, ngươi biết bổn vương sợ hãi cỡ nào khi ngươi bị thương rơi xuống vực"
Nàng cả kinh, hắn sợ hãi ? Tống Thiên Nhan run giọng " Vương gia, ngươi cũng đã nhảy xuống vực ?"
Đông Phương Ảnh im lặng không trả lời. Trong lòng nàng chấn động, thật sự nhảy xuống ? Đưa tay run run chạm lên mặt hắn, trên làm da xuất hiện vài vết xước, nàng vén tay áo hắn, ở đó có những vết xước to nhỏ do đá cùng cành cây gây ra. Trong lòng khẽ nhói đau, đôi mắt hơi ửng đỏ " Vương Gia, sao ngươi lại ngu ngốc đến vậy ? Có thể sẽ chết ngươi không nghĩ đến sao ?"
Đông Phương Ảnh để mặc nàng đưa tay chạm vào vết thương trên mặt, ôn hoà nói " Lúc đó ta không nghĩ gì nhiều, chỉ nghĩ ta không thể thiếu nàng"
" Ngươi..." Tống Thiên Nhan mở to mắt kinh ngạc, nàng có tính là đang được tỏ tình. Tuy nàng biết trong nguyên tác Đông Phương Ảnh yêu sâu sắc nữ chính nhưng đó rõ ràng do tài hoa cùng thương xót cho nàng. Nàng không phải nguyên nữ chính, sao hắn có thể động tâm.
Lúc này một giọng nói lại vang vọng " Thiên Nhan"
Nguỵ Tử Mạc đi đến thấy nàng đứng cùng một nam tử liền nhăn mày khó chịu. Là ai có thể ở tại vực sâu này. Đông Phương Ảnh cũng quay sang nhìn hắn, đồng tử co rụt " Nguỵ Tử Mạc, ngươi còn sống ?"
Nguỵ Tử Mạc cũng kinh ngạc không kém " Đông Phương Ảnh, sao ngươi lại ở đây"
Đông Phương Ảnh ánh mắt phòng bị nhìn hắn, đưa tay kéo nàng về phía sau. Tay chạm vào thanh kiếm. Nguỵ Tử Mạc trầm mặt xuống, Đông Phương Ảnh lại có thể tuỳ tiện nhảy xuống vực vì một ám vệ, hắn cũng yêu nàng !
Nguỵ Tử Mạc trong lòng hiện ghen tức mở miệng " Thiên Nhan, qua đây"
Hai chữ Thiên Nhan thân mật như vậy, bọn họ đã ở với nhau trong thời gian này ? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Hắn tức giận sát khí nổi dậy " Không được qua đó"
Tống Thiên Nhan bước lên giữa hai nam tử, bực tức nói " Đánh đánh cái gì, tìm lối thoát trước đã. Ta biết hai ngươi một là Hoả Tướng Quân Tây Xuyên, người còn lại là Tứ Vương Gia Đông Lạc, không đội trời chung nhưng mà nếu không thoát đựơc khỏi đây thì chỉ giống người bình thường"
Nguỵ Tử Mạc hừ lạnh nhìn hắn, đi đến cầm tay Tống Thiên Nhan đi. Đông Phương Ảnh tức giận nắm chặt bàn tay cũng bước theo.
Đến túp lều, hắn cao ngạo nói " Chỉ có túp lều nhỏ đủ 2 người. Hôm nay chỉ sợ phiền Tứ Vương Gia đi nơi khác ngủ"
" Các ngươi ngủ chung ?" Đông Phương Ảnh cả kinh, trong mắt loé tia đau lòng. Nàng và Nguỵ Tử Mạc đã xảy ra chuyện gì.
Hiếm khi có cơ hội ăn trước Đông Phương Ảnh, hắn liền cười khoác vai nàng " Đúng vậy, hơn thế nàng còn đồng ý theo ta về Tây Xuyên"
" Sao ?" Hắn bàng hoàng " Thiên Nhan, nàng đồng ý với hắn"
Tống Thiên Nhan đau đầu, Nguỵ Tử Mạc ngươi hãy im lặng cho bổn đặc công. Gỡ tay hắn đang khoác trên vai, nàng đi đến chỗ Đông Phương Ảnh " Vương Gia, túp lều ngươi với Tử Mạc hãy ngủ chung, ta ngủ bên ngoài cũng được"
" Không thể" Hai nam nhân đồng loạt trả lời. Nguỵ Tử Mạc thấy nàng đẩy tay hắn, trong lòng hiện lên mất mác. Đông Phương Ảnh cười khổ, nàng kêu hắn ta thân mật như vậy, nhưng lại xưng hô với hắn là Vương gia thật xa cách.
Đông Phương Ảnh cầm tay nàng " Thiên Nhan , nàng thật sự theo hắn về Tây Xuyên ?"
Nàng bối rối, muốn rút tay hắn ra nhưng không thể. Trong giọng nói nhỏ " Ta không biết, ta..."
Phải đồng ý nàng thích Nguỵ Tử Mạc, nhưng theo hắn về Tây Xuyên thật sự tốt, hắn là Hoả Tướng Quân biết bao nhiêu công chúa tiểu thư quay quanh, nàng chỉ là ám vệ nho nhỏ có vài tư sắc. Ai đảm bảo sau này hắn vẫn sẽ thích nàng, có thể là hứng thú nhất thời của hắn khi ở vực sâu không có nữ nhân.
Nàng mà đi là phản bội Đông Lạc, Nguỵ Tử Mạc sau này có bỏ nàng chỉ sợ nàng khó sống nỗi. Sẽ chết dưới tay Đông Phương Triệt hay cô độc đến già trong hậu viện tướng quân phủ. Hơn thế Đông Phương Ảnh... nam nhân này làm nàng có chút không nỡ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...