Leo lên một đoạn, bên ngực đã đau in ỏi, máu tươi dính đầy trên áo, sắc mặt nàng đã không ổn. Vết thương có vẻ bị nứt ra. Nguỵ Tử Mạc bên dưới, thấy nàng đứng im, lòng căng thẳng. Muốn đứng lên nhưng lại không thể. Hắn nói to " Thiên Nhan, ngươi có sao ?"
" Ta không sao" Nàng gắn gượng trả lời, bò đi xuống, vừa chạm chân xuống đất đã ngã gục. Nguỵ Tử Mạc cả kinh, dùng hết sức lực vịn vào các cành cây đi đến chỗ nàng. Hắn đỡ nàng vào lòng " Thiên Nhan, ngươi làm sao ? Chết tiệt, vết thương bị vỡ ra"
Xé áo sơ cứu, hắn điêu luyện băng bó lại vết thương. Sau đó dựa vào góc cây, để nàng nằm vào lòng hắn. Đưa mắt nhìn lên đỉnh núi cao. Chân hắn không thể đi, nàng lại bị thương. Chỉ có thể đợi khỏi hẳn mới có thể ra khỏi đây.
Tối khuya, Tống Thiên Nhan mới mở mắt, thấy mình nằm trong lòng Nguỵ Tử Mạc, nàng vội vã chòm dậy " Ta có thể thử vào ngày mai"
Hắn thở dài, nhẹ giọng nói " Không cần gấp, dưỡng thương trước đã. Dù sao phong cảnh ở đây cũng không tệ"
Nàng nhìn xung quanh cây cỏ, nước non hữu tình. Nếu không phải trường hợp bất đắc dĩ phải ra khỏi, nàng tình nguyện sống trong này. " Cũng được"
Hoàng cung Đông Lạc uy nghiêm, Đông Phương Triệt chống đầu, mệt mỏi nhìn nam tử hắc y trước mắt " Vẫn không có dấu vết?"
Nhậm Thái ôm quyền, cung kính trả lời "Hồi Hoàng Thượng, Tứ Vương Gia cùng Thiên Nhan vẫn chưa có tin tức gì"
Đông Phương Triệt trầm mặt, nàng nhất định không có chuyện gì. Bên ngoài truyền vào tiếng Thái giám the thé "Lục Vương Gia, không thể vào. Hoàng thượng đang bận, ngươi không..."
Đông Phương Triệt liếc sang Nhậm Thái hiểu điều lắc mình biến mất. Đông Phương Vũ khó chịu mở mạnh cửa "Ngươi không muốn chết thì đựng động vào người bổn vương"
Đông Phương Triệt nhìn hắn bước vào đại điện, lên tiếng nói " Sáng sớm ngươi đến đây có việc ?"
" Hoàng Huynh, Tứ Ca mất tích, ta thật không an tâm" Hắn cau mày, lần đầu tiên trên khuôn mặt tuấn mỹ lã lơi xuất hiện nét lo lắng, hơn thế hắn cũng lo cho nha đầu ngốc kia.
Đông Phương Triệt trầm giọng " Trẫm đã cho người đi tìm, nếu Ảnh có mệnh hệ gì, trẫm nhất quyết không tha cho Tây Xuyên"
Đông Phương Vũ âm trầm cúi đầu, Hoàng Huynh vẻ ngoài tỏ ra lạnh lùng nhưng bên trong lại tràn ngập lo lắng cùng gắn nặng.
Trở về lại bên sâu dưới vực, Tống Thiên Nhan đang nướng những xâu cá, mùi hương toả khắp một vùng. Đã mười ngày trôi qua, vết thương của nàng cũng đã kết vẩy, không còn quá đau đớn. Thức ăn bọn họ sống qua ngày đều là động vật và thuỷ sản. Tuy không thể chế biến thành nhiều món ngon. Nhưng cũng rất vui.
Nàng cầm xiên cá, hướng vào túp lều được bọn họ xây bằng gỗ và lá kêu to "Tử Mạc, ngươi không ra đây ta sẽ ăn hết cá đấy"
Từ trong lều nam tử bước ra ngoài, mày kiếm mắt phượng khuôn mặt tuấn mĩ, chân của hắn đã có thể đi bộ từ từ, hồi phục tương đối nhanh. Hắn đến bên nàng cầm vỹ cá đưa vào miệng "Ta bị đói, nàng không thương sao ?"
" Đương nhiên là không ? Dù sao ngươi cũng là Hoả Tướng Quân Tây Xuyên" Nàng bĩu môi, sau mười ngày sống chung. Nàng lại phát hiện ra bản thân thích nam tử này từ bao giờ. Hắn kiêu ngạo nhưng lại ân cần chăm sóc nàng, lo nàng cảm lạnh, lo vết thương nàng từng li từng tí.
Nguỵ Tử Mạc bóp eo nàng, nheo mắt "Còn nói"
" Ta không... đau, ngươi điên à " Nàng tức giận la lên, hắn biết lựa chỗ nhéo, thật đau.
Nguỵ Tử Mạc hừ, hắn cả đời không đụng tửu sắc, cho dù nhiều nữ tử trao tình cũng không đoái hoại. Vậy mà chỉ vì một lần té vào vực lại động tâm với nữ nhân đáng ghét này. Hắn đúng là không thuốc chữa.
Đột nhiên nhớ ra cái gì, hắn mốc từ trong túi áo ra đưa cho nàng "Sao nàng có được cái này ?"
Tống Thiên Nhan nhìn ống trúc chợt bừng tỉnh, trước khi đi Bắc Vỹ Lăng đã đưa cho nàng dấu hiệu cầu cứu của Lãnh Hoa cung, sao nàng lại quên chứ. Đưa tay muốn lấy ống trúc lại bị hắn giựt lại.
Hắn khó hiểu hỏi tiếp " Lãnh Hoa Cung? Thiên Nhan rốt cuộc nàng và Lãnh Hoa Cung có quan hệ thế nào ?"
Nàng suy nghĩ, quan hệ thế nao ? Chỉ là nàng là ám vệ hắn là thái tử Bắc Quốc. Giữa bọn họ không thân thiết lắm. Nhưng sao cũng được, chỉ cần nàng thổi cái này bọn họ có thể đến tìm các nàng bị kẹt trong đây. "Cũng không thân thiết, có một người đưa ta cái này, kêu gặp nguy hiểm cứ thổi là sẽ được cứu. Tử Mạc đưa đây cho ta"
Nguỵ Tử Mạc nhìn cái ống trúc, không thân quen lại tuỳ ý đưa cái này cho nàng. Rốt cuộc đằng sau đó là người thế nào. Hắn nhìn nàng trầm giọng " Ta không thể đưa cho nàng, không thể thổi tín hiệu"
Tống Thiên Nhan khó hiểu " Tại sao ?"
Hắn nhìn cái ống, dùng lực phá vỡ nó "Ta là Hoả Tướng Quân Tây Xuyên, Lãnh Hoa Cung theo ta điều tra liên quan đến Bắc Đường. Nếu thật là vậy, với chân ta bây giờ, bọn họ giết như chở bàn tay"
Nàng kinh ngạc, sao nàng lại quên như vậy. Bắc Vỹ Lăng chắc chắn muốn giết Nguỵ Tử Mạc, giảm bớt mối nguy hiểm đến từ Tây Xuyên. Nàng nhăn mày " Nếu nguy hiểm đến ngươi như vậy. Tử Mạc, ta thà ở trong đây cả đời, chứ không để ngươi chịu nguy hiểm"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...