Ngồi trên lưng ngựa gập ghềnh, Tống Thiên Nhan thở dài mong là nàng lựa chọn là đúng, chiến trường đao kiếm không có mắt nhưng ít ra còn có thể thấy được, còn hậu cung đâu đâu cũng tồn tại con dao vô hình, nàng không thể lúc nào cũng phòng bị được.
Đông Phương Ảnh hôm nay trông rất soái trong bộ chiến phục, tuy trong truyện hắn cũng rất được tác giả ưu ái miêu tả qua trong bộ giáp, nhưng tận mắt chứng kiến đúng là phong vị khác. Thấy nhìn ngẩng qua nhìn, hắn cười tà chọc " Sao ? Thấy bổn vương rất soái"
" Thần kinh" Nàng cọ mũi ửng đỏ, hảo soái.
Đông Phương Ảnh dường như tâm trạng rất tốt, dọc đường luôn giữ nụ cười trên môi. Ai không biết cứ ngỡ hắn đi rước tân nương chứ không phải ra chiến trường. Nàng tò mò hỏi " Vương Gia, nghe nói người đứng đầu quân Tây Xuyên là Hoả Tứơng Quân Nguỵ Tử Mạc, nếu ngươi và hắn đại chiến ai sẽ người thắng ?"
Đông Phương Ảnh tay cầm cương ngựa, mắt phượng nheo lại, suy nghĩ một chút lại trả lời nàng " Bổn vương thắng là đương nhiên"
" Ngươi lợi hại vậy sao ?" Nàng trầm trồ khen ngợi, trong lòng âm thầm khinh bỉ, chứ không phải hắn là đối thủ nặng kí của ngươi à , nếu không phải ngươi bị Hoả Tứơng Quân ngừơi ta vây giết, không thể về kịp cứu Tống Thiên Nhan thì làm sao bị ở trong ngục chịu đủ cực hình đến lâu đến như vậy.
Đông Phương Ảnh lại cười nói " Nhưng nếu ta không đánh bại được hắn, thì ta sẽ giao ngươi cho hắn. Nhan Nhan ta thấy ngươi cũng có một vài phần tư sắc. Nguỵ Tử Mạc tên đó quanh năm không đụng sắc nữ, gặp ngươi có khi sẽ mềm lòng, đến lúc đó ta sẽ chạy"
Nàng đổ mồ hôi lạnh, huynh đệ à sao ngươi không có tiền đồ tí nào vậy ? Dù sao ngươi cũng là chiến thần Đông Lạc, chưa đánh trận đã kêu thua, hơn thế còn chơi chiêu trò mĩ nhân kế cũ rít, ngươi đúng là bị cổ hủ. Còn có hắn vừa gọi tên nàng là gì ? Nhan Nhan ? " Vương Gia, lời nói của ngươi thật là làm nhục lòng quân đấy"
Đông Phương Ảnh cười sảng khoái không câu nệ, giữ được nụ cười này trong hoàng tộc đúng là quý hiếm. Tống Thiên Nhan sao không một lần thử chấp nhận nam nhân này, nếu là vậy nàng đâu phải hứng chọn cái kết đắng như vậy. " Nhan Nhan, ngươi nghĩ bổn vương bán ngươi thật sao ? Yên tâm đi bổn vương sẽ không thất bại"
Nàng bĩu môi, hắn đương nhiên không thất bại chỉ dính chút rắc rối bị kẹt mấy ngày thôi. Nàng đương nhiên sẽ không lo lắng, dù sao Đông Phương Ảnh vẫn sẽ xử lí được hết.
Đến doanh trại, hai vị đại tướng lập tức ra nghênh đón " Thần Vân Tang cùng Du Kì bái kiến Tứ Vương Gia"
" Đứng lên đi" Không còn vẻ xuề xoà khi nãy, hắn lúc này giống một nam nhân đang đứng trên đỉnh cao danh vọng bá khí ngút trời. Vân Tang cung kính mời bọn họ vào lều nghị binh.
Nàng không hiểu binh pháp thời này, chỉ thấy trước mặt đặt một mô hình bằng cát, cắm vài ngọn cờ cùng một số kí hiệu kì lạ. Vẻ mặt bọn họ bàn luận trong có vẻ rất căng thẳng, nàng tuy cố gắng hiểu hết nhưng có vẽ lực bất tòng tâm, quả thật nghe không hiểu gì cả, cái gì Tây Xuyên, cái gì Hoả Tướng Quân, vô tai nàng sẽ đi ra hết.
Khó trách, nàng vốn không thích siêu tậo binh thư cổ đại, truyện cổ trang đọc đến phần binh pháp nàng đều lướt, giờ nghe này giống như trong tiết Ngữ Văn, đúng là rất buồn ngủ. Nếu nói siêu tầm binh pháp, phải kể đến Mộc Khả Hân, nàng ta là đúng là tiểu thư con nhà danh giá, sở thích cũng đặc biệt như vậy.
Trở về túp lều của bản thân sau nghị luận, nàng mệt mỏi nằm trên sàn nệm. Vì trên chiến trường nên vật chất rất không tốt, nệm nằm cũng rất đau lưng. Lều của nàng sát bên Đông Phương Ảnh, theo ý kiến của hắn thì là cho dễ sai bảo. Đi đường cả ngày đi đường một hồi mắt nàng cũng nhắm lại nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Sáng hôm sau, cả đội đều thức dậy sớm tập luyện. Tống Thiên Nhan vươn người, tay chân đau nhức không chịu nỗi, nệm cứng quá nàng nằm không quen. Buộc tóc cao đi ra khỏi lều.
Bên ngoài Đông Phương Ảnh đang chỉnh đốn quân đội, tóc buột bao, tóc mai thả tự do trước trán và thái dương. Hắn như một vị thần mặt trời uy vũ. Nhìn thấy nàng Đông Phương Ảnh ngoắc tay "Lại đây, chuẩn bị ra chiến trận"
Đi đến bên cạnh hắn, nàng há hốc nhìn đội quân Đông Lạc hùng vĩ, lúc này đang xếp ngay ngắn trước mặt Đông Phương Ảnh, không hổ danh chiến thần, cho dù hắn chỉ là nam phụ, nhưng thật sự rất ngầu.
Đông Phương Ảnh nhanh gọn lên lưng hắc mã, Tống Thiên Nhan nhìn hắn, dưới ánh mặt trời, hắn như vị thần cao cao tại thượng, trái tim bất giác hụt một nhịp " Còn định nhìn bổn vương đến bao giờ ?"
Xung quanh binh lính nín cười, Tống Thiên Nhan lấy lại hồn phách, tức tối lên lưng ngựa " Ta không có nhìn ngươi, ta chỉ đang suy nghĩ "
Hắn cười không nói, nha đầu này cứng miệng. Tay vơ lên cương ngựa phóng đi, Tống Thiên Nhan hô một tiếng cũng vội chạy theo, đi mà không báo một tiếng, tính tình đúng là kì lạ.
Đại quân di chuyển đến chiến trường mênh mang, xung quanh đất cát phủ mù cùng vực thẫm sâu vạn trựơng. Nàng nóng nực bức rứt, nhiệt độ bây giờ cũng 30 độ chứ chẳng vừa. Thật sự muốn thành thịt nướng.
Tiếng đại binh đằng xa vang vọng, Đông Phương Ảnh đưa tay ra hiệu dừng, mày kiếm khẽ cau. Tống Thiên Nhan đưa mắt, từ phía xa Tây Xuyên quân đội đang lần lượt kéo đến. Giọng nói nội lực vang dội " Tứ Vương Gia, Đông Lạc Chiến Thần lại ra đón trận do bổn tướng lĩnh, đúng là vinh dự"
Quân lính Tây Xuyên tách sang hai bên, một nam nhân cưỡi chiến mã đi lên, từ xa nên nàng chỉ có thể thấy lờ mờ, mái tóc được buột gọn ra phía sau, trên người khoác bộ giáp màu đỏ máu có thêm phần ma mị. Nàng khẽ hỏi " Đó là Hoả Tướng Quân?"
Đông Phương Ảnh gật đầu, dùng nội lực đáp trả " Hoả Tướng Quân, Đông Lạc cùng Tây Xuyên xưa nay vốn không giao hảo , chi bằng hôm nay để Bổn Vương cùng Hoả Tướng phân tài cao thấp"
Nguỵ Tử Mạc nhếch môi cười " Bổn Tướng nhận lời thách đấu"
Nói dứt câu hắn bay khỏi lưng ngựa xông lên, quân đội phía sau cũng như thú dữ nhào đến phía trước. Đông Phương Ảnh hô to cũng bay về phía hắn.
Binh lính Đông Lạc và Tây Xuyên trộn lẫn, đánh đánh chém chém. Tống Thiên Nhan cũng vật vã với chiến trường. Không phải nàng yếu chỉ là do nhiều thật nhiều đối thủ, thường ngày ở hiện đại tập võ, sau đó một ít kiếm thuật và đa phần dùng súng. Đâu có như thế này.
Máu tươi văng trên y phục nàng, Tống Thiên Nhan ngửa đầu than trời. Chiến trường cũng quá khổ đi. Mặt khác, Nguỵ Tử Mạc cùng Đông Phương Ảnh vẫn còn chiến đấu kịch liệt. Từng chiêu tung ra đều chí mạng, muốn dồn đối phương vào chỗ chết. Đều là cao thủ đương nhiên đánh nhau sẽ bất phân thắng bại.
Đông Phương Ảnh đột nhiên nhăn mày nhìn về phía nàng, mũi tên bay như gió phóng tới Tống Thiên Nhan. Hắn cả kinh tung đòn cuối sau đó nhanh bay đến ôm nàng, mũi tên sắt nhọn cắm sâu xuống đất. Tống Thiên Nhan bàng hoàng, nếu khi nãy Đông Phương Ảnh không cứu mũi tên đó xuyên qua tim nàng.
Hắn ôm nàng trong lòng, lo lắng kiểm tra. Đau lòng phát hiện người nàng xuất hiện những vết đau kiếm " Vất vả cho nàng rồi. Bổn Vương hứa sẽ bảo vệ nàng bình an"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...