Khung cảnh đánh nhau loạn xạ, đến lúc nàng hoàn hồn vội nhảy khỏi lòng Đông Phương Triệt. " Ta.. ta sẽ bảo vệ ngươi, khỏi lo"
Bảo vệ người khác nàng quá quen thuộc rồi, kiếp trước là đặc công , cứu người như cơm ăn bữa. Trong lòng mất hơi ấm, hắn ngẩng người, nữ nhân này tay không tấc sắt lại muốn bảo vệ hắn. Đông Phương Triệt nhếch môi, đứng dậy nói to "Giết hết cho trẫm, chỉ giữ 1 người"
Nhận được lệnh, thích khách nhanh chóng bị tiêu diệt. Chỉ giữ đúng một tên sống. Đông Phương Vũ nhét một viên thuốc vào miệng hắn để đảm bảo hắn không tự sát. Đông Phương Vũ giẫm lên thi thể một tên thích khách hừ lạnh "Toàn những cao thủ, xem ra người đằng sau đã bỏ ra nhiều công sức"
Tống Thiên Nhan âm thầm gật đầu, ám sát không thành công hắn cũng rất bực mình. Kẻ chủ mưu không ai khác là Bạch Thừa Tướng. Hắn muốn giết Đông Lạc hoàng sau đó vu oan cho Bắc Đường, đồng thời gây nên mâu thuẫn sâu sắc giữa Bắc Đường cùng Đông Lạc.
" Giải hắn về nhà lao, đợi tra khảo" Đông Phương Triệt lạnh lùng cất tiếng. Hắn quay sang Bắc Vỹ Lăng lúc này vẫn đang cầm hàn kiếm dính máu "Để Bắc Đường thái tử chê cười, là trẫm không chu đáo"
Bắc Vỹ Lăng cười , tóc trắng bay nhẹ trong gió đêm "Lâu cũng vận động võ công một chút cũng không tệ"
Tống Thiên Nhan nhìn hắn cảm thán, mĩ nam đúng là mĩ nam. Đông Phương Vũ đột nhiên đá một cái xác bay thẳng dừng chỗ chân Bắc Vỹ Lăng, rồi nhẹ nhàng xoay người " Thứ lỗi, bổn vương lỡ chân. Hoàng huynh ta có hơi mệt , cáo từ"
Đông Phương Triệt cùng Đông Phương Ảnh im lặng nhìn hắn, vốn quen thuộc với tính cách của Đông Phương Vũ nên cũng không ý trách mắng. Tống Thiên Nhan há hốc, Vũ Vũ đây là nổi cơn đúng là không nhỏ, rốt cuộc Bắc Vỹ Lăng đã chọc giận hắn cái gì.
Bắc Vỹ Lăng nhìn cái xác lại nhìn hướng đi Đông Phương Vũ. Hắn không nhớ hắn đã gây hấn gì với Lục Vương Đông Lạc. Đông Phương Triệt hằn giọng " Để chê cười. Trẫm tuyên bố tiệc tan. Thái tử cũng nên về nghỉ sớm"
" Được" Hắn cười nhẹ, ôm quyền cáo từ rồi cùng hộ vệ đi ra ngoài. Bên trong Đông Phương Triệt ra lệnh dọn dẹp ổn thoả xong cũng dìu Khúc Diệp Nghi đi ra về. Nhưng quan trọng là hắn vẫn chưa cho nàng nghỉ.
Nhìn đôi nam nữ đang tình tứ trước mắt, nàng chán nản đùa giỡn với ngọn tóc. Mệt mỏi bọn yêu nhau. Khúc Diệp Nghi đột nhiên lên tiếng " Tống Ám Vệ, hôm nay điệu nhảy múa kiếm của ngươi thật sự rất hay, ta rất thích"
Nghe điểm danh nàng ngước đầu trả lời vu vơ " Đa tạ"
Khúc Diệp Nghi ngại ngùng " Nhưng biểu diễn trước nhiều người vậy, có chút không hay lắm"
Đông Phương Triệt trong mắt hiện khác lạ, nhớ đến điệu nhảy của nàng, trong lòng cũng khó chịu. Tống Thiên Nhan bĩu môi " Có gì không hay ? Ta chỉ là ám vệ không phải tiểu thư đài các gì, để ý chỉ là nhiệm vụ cần gì để ý nhiều người khác nghĩ gì "
" Tống Thiên Nhan câm miệng " Đông Phương Triệt quát nhẹ, nghe nàng nói hắn thật không kiềm chế được. Gì mà ám vệ không cần để ý danh tiết. Nữ nhân này hắn thật hết thuốc chữa.
Tống Thiên Nhan tức giận, nàng còn chưa động gì đến Khúc Diệp Nghi hắn tức cái gì. Đông Phương Triệt nói tiếp "Ngươi lui đi"
Tống Thiên Nhan nhảy bẩng trong lòng, ơn trời cuối cùng hắn cũng tha nàng. Không muốn ở lại một giây, nàng chạy vọt ra ngoài. Đông Phương Triệt mắt tối lại, chạy nhanh vậy không muốn ở cùng hắn. Khúc Diệp Nghi lửa giận nẩy lên trong lòng.
Chạy một quãng nàng dừng lại thở dốc, thật mệt mỏi. Nghề ám vệ không dễ dàng. Đi bộ tà tà trong rừng lê trắng xoá nổi bậc giữa màn đêm. Nàng có thể rất có duyên với nghe lén, lúc này một đoạn đối thoại vang vào tai nàng. Nghe giọng người đang nói là Đông Phương Ảnh "Vũ, hôm nay đệ hành xử quá lộ liễu"
Tống Thiên Nhan bừng tỉnh " Vũ" thì chắc người còn lại là Đông Phương Vũ. Giọng nói nam nhân còn lại vang lên "Ta không kiềm chế được. Nghĩ hắn là thái tử an nhàn sung sướng, ta lại.."
Nàng lấy tay chậm nước mắt , thì ra là đoạn tình duyên nghiệt ngã. Bắc Vỹ Lăng là loại nam nhân bạc tình, vì địa vị bỏ lại Đông Phương Vũ. Không đúng hắn ta cũng là Lục Vương Gia, vậy có gì phải khổ chứ .
Đông Phương Ảnh khẽ thở dài, vươn tay vỗ vai hắn " Ta biết đệ hận hắn, hận Bắc Đường. Nhưng Vũ, Bắc Vỹ Lăng dù sao cũng là Hoàng Huynh chính thức của đệ"
Tống Thiên Nhan hoá đá, Hoàng Huynh ? Sao lại là Hoàng Huynh. Đầu óc nàng rối bù. Chân bước hụt đạp vào cành cây phía bên dưới. Hai nam nhân vốn võ công cao cường liền nhận ra " Là ai ?"
Đông Phương Vũ không nói hai lời liền bay đến chỗ xách nàng ra, quăng xuống đất. Đông Phương Ảnh thấy nàng khó hiểu hỏi " Tống Thiên Nhan, ngươi làm gì ở đây ?"
" Này ngươi có thể nhẹ nhàn chút không, làm mông ta tê hết" Nàng xoa mông chất vấn. Đông Phương Vũ không để tâm nàng nói, hắn lạnh nhạt rút kiếm chĩa vào nàng " Nàng nghe được, phải chết"
Tống Thiên Nhan mở to mắt, là do các ngươi nói chuyện chỗ không an toàn, sao trách nàng. Đông Phương Ảnh nhăn mày " Đừng, Vũ nàng là ám vệ của Hoàng Huynh. Chắc chắn sẽ không nói bí mật lung tung"
Đông Phương Vũ vẫn không thả kiếm, gương mặt tuyệt mĩ lạnh như băng " Ta giết nàng là đảm bảo tốt nhất, người chết không thể nói. Hoàng Huynh sẽ không vì một ám vệ mà trách tội ta"
Hắn dứt lời đưa kiếm lên chém xuống, lực đạo mạnh Tống Thiên Nhan tay không không thể đỡ lại. Đông Phương Ảnh vội đá kiếm trên tay hắn, đưa tay kéo nàng đứng dậy vào trong lòng "Vũ, ngươi không thể đụng nàng"
Đông Phương Vũ liếc qua hai người, cúi xuống nhặt kiếm, xoay người đi " Tứ ca, tâm ngươi đã đổi"
Đông Phương Ảnh đờ người, tâm đã đổi ? Ý hắn là sao ? Không phải Đông Phương Vũ nghĩ hắn thích nha đầu ngốc này. Tống Thiên Nhan cũng không hiểu, tâm đã đổi là ý gì ?
Đông Phương Ảnh thả nàng ra, trừng mắt cảnh cáo " Chuyện ngươi nghe hôm nay quên hết đi, nghe rõ chưa"
Nàng ấp úng, hai tay chĩa vào nhau " Cũng được, nhưng có thể cho ta biết thêm một chút được không ? Con người ta nếu không biết hắn chuyện gì đó sẽ rất khó chịu. Ngươi yên tâm ta sẽ không kể ai, con người ta cũng rất giữ chữ tín. Hơn thế ta là ám vệ của Hoàng Thượng"
Đông Phương Ảnh bật cười, còn muốn nghe . Nha đầu này quả là gan trời. Người bình thường đã dập đầu tạ ơn, còn nàng lại muốn nghe tiếp. Nhưng không hiểu sao hắn lại không hề nghi ngờ gì nàng. Đi đến hòn đá gần đó ngồi xuống hắn nói " Mẫu thân của Vũ là Tây Vực nữ tử, vốn được tiến cống cho Bắc Đường Quốc Chủ. Nàng rất xinh đẹp, dung mạo khuynh quốc khuynh thành cùng với mái tóc trắng bạc, nên rất được Bắc Đường Hoàng Thượng sủng ái, đựơc phong Tĩnh Phi. Không lâu thì sinh ra Bắc Vỹ Lăng"
Tống Thiên Nhan cũng ngồi bẹp dưới đất chăm chú lắng nghe, cũng đúng Bắc Vỹ Lăng thật sự rất đẹp, mẫu thân hắn sao lại kém.
Đông Phương Ảnh tiếp tục " Nhưng trong một lần Tiên Đế cũng chính là Phụ Hoàng của chúng ta đi qua Bắc Đường. Vì say mê sắc đẹp của nàng, nên tỏ ý muốn nàng với Bắc Đường Hoàng Thượng. Bắc Đường Hoàng Thượng tuy rất yêu thương Tĩnh Phi, nhưng Bắc Đường lúc đấy không thể đối đầu với Đông Lạc như bây giờ, hơn thế xung quanh còn có Tây Xuyên cùng Nam Lịch như hổ rình mồi, hắn chỉ có thể đồng ý với Tiên đế"
Tống Thiên Nhan há hốc, không ngờ trong truyện này còn có tình tiết như vậy. Đông Phương Ảnh thấy vẻ mặt nàng, cười yếu ớt nói tiếp " Lúc này Tĩnh Phi đã mang thai Đông Phương Vũ, một mực không muốn theo về Đông Lạc. Nhưng Bắc Đường đế đã đem Bắc Vỹ Lăng ra đe doạ. Tĩnh Phi thương nhi tử đành cắn răng đi"
" Về đến Đông Lạc không lâu, Tiên đế cũng phát hiện nàng mang thai, liền nổi cơn tức giận. Muốn giết nàng, nếu không phải Hoàng Hậu, cũng chính là mẫu thân của ta cùng Đông Phương Triệt xin một mạng, có thể đã không còn Đông Phương Vũ. Nhưng điều kiện sau khi sinh, một là Vũ chết hai là nàng chết. Tiên Đế ra ý chỉ xong lại bỏ đi. Tĩnh Phi sống cô độc trong lãnh cung lúc mang thai, sau khi sinh Vũ không bao lâu liền tự tử"
" Đau thương như vậy ?" Nàng cảm thán, nam nhân đúng là đồ tồi. Nàng không ngờ Đông Phương Vũ có quá khứ như vậy, nàng có chút thương xót hắn.
Đông Phương Ảnh đột nhiên xoa đầu nàng hỏi nhẹ " Còn muốn nghe tiếp ?"
" Còn " Nàng trả lời như đinh đóng cột, sau đó nhăn mày " Bắc Vỹ Lăng giống Tĩnh Phi có mái tóc bạc, nhưng Lục Vương tuy có dung mạo thoát tục, nhưng mái tóc rõ ràng là màu đen"
" Tĩnh Phi xuất thân Tây Vực, am hiểu y thuật, nàng đã cho hắn uống thuốc làm thay đổi màu tóc, nhầm ý muốn bảo vệ Đông Phương Vũ. Sau khi Tĩnh Phi chết, Vũ trong cung lại không được sủng ái, gặp đủ hết khó khăn trở ngại, nếu không phải mẫu hậu lén sai người bảo vệ có lẽ Vũ đã mất mạng từ nhỏ. Nhưng từ đó hắn học được một thân y thuật cùng độc thuật, không ai dám đến gần ăn hiếp. Nhưng hắn vẫn hận Bắc Đường. Nếu không phải vậy thì Đông Lạc không có Đông Phương Vũ, Bắc Đường cũng có thêm một Bắc Uy Vũ"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...