Mở mắt dậy trên người không còn cảm giác đau đớn nữa, hơn thế còn cảm thấy thoải mái rất nhiều. Giọng nói bất ngờ vang lên " Ngươi tỉnh rồi ?"
Tống Thiên Nhan đưa mắt nhìn nam tử trước mặt, dung mạo tuyệt mĩ như không thuộc về phàm trần. Nàng nhận ra hắn, là người hôm qua uống rượu cùng nàng, nhắc mới để ý nàng còn chưa biết tên hắn " Sao ta lại ở đây ? Ngươi là ai ? "
" Hôm qua vừa uống rựơu cùng ta, hôm nay ta cứu mạng ngươi, giờ lại hỏi ta là ai ?" Hắn cười từ tốn nói , nữ nhân này nghe đồn sau khi chết đi sống lại liền thay đổi, làm hắn rất tò mò.
Nàng nhăn mi, cứu nàng, hắn là thái y ?" Tại sao ta lại trúng độc ?"
" Có thể nói hôm qua ngươi uống rượu cùng ta, là ta hạ độc ngươi. Xong ta giải độc cho ngươi " Hắn chống tay lên cầm nhẹ nhàng nói.
Tống Thiên Nhan mi mắt giật giật, đây là logic gì, hạ độc nàng xong lại giải ? Nàng rất có xúc động muốn giết hắn "Xin hỏi quý danh của huynh đài là gì ? Tại sao lại muốn hạ độc ta ?"
Hắn nhìn thẳng nàng, hôm qua trời tối cứ cho nàng không nhìn rõ, hôm nay lại cũng vậy, trong cung lâu năm, ám vệ cận Hoàng Huynh mà lại không nhận ra hắn " Ta họ Đông Phương, tên một chữ Vũ"
Đông Phương Vũ ? Lục Vương Gia Đông Lạc Quốc, phụ thân của Tân Hoàng sau này. Nhân vật này bí ẩn vô cùng, nghe nói có phần ngoại truyện cho Đông Phương Vũ, tiếc là nàng chưa đọc đã bị xuyên qua đây. Chỉ muốn hắn tinh thông y thuật độc thuật "Thì ra là Lục Vương Gia, không biết tại sao ngươi lại ám hại một ám vệ nhỏ bé như ta ?"
Đông Phương Vũ cười nhẹ, đi đến gần nàng "Sao bổn vương lại ám hại ngươi ? Không phải ngươi đòi uống rượu sao ? Nhưng bổn vương quên nói rượu bổn vương ủ tất cả đều có độc"
Nàng hết nói với tên thần kinh này, mặt đẹp nhưng bệnh rất nặng. Ở đâu chỉ sợ nàng sẽ bị hắn độc chết " Lục Vương Gia đúng là trí nhớ kém, xém nữa cái mạng thần cũng đi đời "
Nàng cười ha ha, giở chăn bước xuống giường, vừa đứng lên lại mềm nhũng ngã lại. Tống Thiên Nhan tức giận la lên " Ngươi lại làm gì ta ? Ta còn phải đi bảo vệ Hoàng Thượng "
Hắn ngồi lại ghế nhẹ nhàng nói "Bổn Vương biết ngươi sẽ chạy đi, nên đã cho ngươi một tí nhuyễn cốt tán. Về phần Hoàng Huynh ngươi không cần lo, không có ngươi bên cạnh hắn còn vài ám vệ nữa. Hơn thế võ công hắn còn cao hơn ngươi nhiều lần"
Nàng đương nhiên biết võ công Đông Phương Triệt đã lên tới hàng cao thủ, nhưng nàng không muốn đi bảo vệ hắn, nàng chỉ đang tìm cớ thoát khỏi tên tâm thần này thôi được không. Bởi nói Đông Phương gia toàn những tên không bình thường. " Ngươi muốn làm gì ?"
Mắt đẹp đảo qua nàng cười nói "chỉ là một ám vệ nho nhỏ, Hoàng Huynh có cũng được không có cũng không sao. Nhưng trùng hợp bổn vương lại thiếu độc nhân, cơ thể ngươi rất thích hợp. Bổn Vương sẽ xin Hoàng Huynh tặng ngươi cho Bổn Vương"
Nàng hoá đá, độc nhân ? Với phát triển truyện bây giờ Đông Phương Triệt còn chưa yêu nàng, nếu bây giờ hắn mà đồng ý giao nàng cho Đông Phương Vũ không phải đời nàng coi như tiêu sao. "Không được ah, Vương Gia con người ta rất chắc chắn dùng độc sẽ không phát huy được hết độc tính. Ngươi nên tìm người nào da thịt mềm mịn dễ thắm ấy"
Đông Phương Vũ nghe nàng luyên thuyên bật cười trong lòng, đồng thời hiện nghi vấn, Tống Thiên Nhan hắn đương nhiên có gặp qua, nàng lạnh như băng đăng tiên tử chỉ nghe lời một mình Hoàng Huynh. Đâu có như nữ tử trước mặt.
" Tống Thiên Nhan" Bên ngoài vang tiếng gọi, tiếp đến là tiếng vội vàng mở cửa. Đông Phương Vũ bất ngờ nhìn người đang vội vã đi tới, Tống Thiên Nhan cũng từ sau hắn nhìn ra, là ai gọi tên bổn đặc công.
" Tứ Hoàng Huynh, sao ngươi lại tới đây ?" Đông Phương Vũ ngờ vực hỏi, vị Hoàng Huynh này khi nào lại thất thố như vậy, hắn biết tính Tứ ca tuy rằng nóng nảy nhưng làm việc đều suy nghĩ, nếu không sao có thể tồn tại trên chiến trường.
Đông Phương Ảnh nhìn nàng khoẻ mạnh, trong lòng thở nhẹ nhõm, vừa nghe tin nàng trúng độc hắn đã vội vã chạy vào cung, không hiểu sao trong lòng luôn sợ hãi, sợ không còn nghe giọng nàng. Hắn đi đến trước nàng cùng Đông Phương Vũ trầm giọng "Ta đến đón nàng, Vũ đợt này ngươi đùa hơi quá rồi "
Đông Phương Vũ mi tâm hơi nhăn, hắn không nhìn nhầm trong mắt Tứ Hoàng Huynh rõ ràng hiện lên lo lắng cho nữ tử trước mắt. Tuy rất nhanh sau đó đã vụt mất. Tống Thiên Nhan mắt sáng rực nói " Bằng hữu, à không Tứ Vương Gia quả là anh minh, ngươi xem chân ta không thể đi được nữa"
Đông Phương Ảnh nhìn chân nàng, quay sang Đông Phương Vũ " Đưa thuốc giải"
Hắn lặng thin, sau đó thở dài quay lưng đi đến bên kệ lấy chiếc bình thẩy cho hắn " Thôi được rồi, coi như ta đùa dai, mau mau đi khỏi chỗ ta đi"
Chụp bình thuốc giải, Đông Phương Ảnh đi đến giường bế nàng lên đi đến cửa "Ngày mai trong cung đón tiếp Bắc Đường Thái Tử, đệ cũng chuẩn bị đi "
Xoay chiếc tách trên tay, đôi mắt hiện tia sáng " Bắc Đường Thái Tử Bắc Vỹ Lăng, Hoàng Huynh không sợ ta độc chết hắn sao ?"
" Ngươi sẽ không " Đông Phương Ảnh trầm ngâm trả lời, sau đó bế nàng ra khỏi. Tuy nàng không hiểu đoạn đối thoại của bọn họ nhưng cũng lờ mờ hiểu được Đông Phương Vũ đối với Bắc Vỹ Lăng có gì đó không đúng.
Đi ra khỏi Trúc Uyển, Tống Thiên Nhan vội vàng hỏi " Ngày mai Bắc Vỹ Lăng sẽ đến ?"
" Đúng" Đông Phương Ảnh gật nhẹ đầu, chân vẫn bước đều, cẩn thận sợ làm đau nàng.
Nàng ấp úng " Ta có thể trốn không ? Bệnh tình ta thấy ta không được ổn"
" Ngươi chưa khỏi ? Để ta vô hỏi lại Vũ" Hắn nhăn mày, lo lắng nhìn nàng. Rõ ràng Vũ đã giải hết độc tính trong người nàng rồi, tay nghề của Vũ hắn không hề nghi ngờ, chỉ sợ y thuật không ai có thể hơn được hắn.
Nàng vội vã xua tay " Không cần không cần, ta khoẻ"
Đi vào trong ai đảm bảo Đông Phương Vũ không đưa nàng thành độc nhân. Đông Phương Ảnh mới hiểu ra nàng đang giả vờ, tại sao nàng lại rất có thành kiến với buổi lễ ngày mai. Tống Thiên Nhan tiếp tục nói " Ngươi có thấy thái độ của hắn và Bắc Đường Thái Tử rất khác lạ không ?"
Truyện này vốn nhân vật chính là Đông Phương Triệt và Tống Thiên Nhan nên đương nhiên cuộc đời cùng đất diễn của Đông Phương Vũ không nhiều. Nên nàng không thể hiểu được.
Đông Phương Ảnh trầm giọng "Coi như hôm nay ngươi đừng nghe gì, nếu không mất mạng thì đừng trách bổn vương không nói trước"
Nàng giật mình chưa bao giờ thấy Đông Phương Ảnh nghiêm túc như vậy, suy ra câu chuyện bên trong cũng không hề đơn giản.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...