Ám Vệ Công Lược

Ám vệ Cửu bật ra câu vẫy liễu, Tư Đồ Nhã không nhịn nổi phì cười, tâm trạng sáng sủa lên. Hai người không hẹn mà cùng nhớ lại một sự kiện. Ám vệ Cửu biến sắc, nghiêm chỉnh sửa lại, “Không cần vẫy liễu. Ta và ngươi không cần nội công, tỉ thí lần nữa.”

“Nội công,” Tư Đồ Nhã nhẹ nhàng đáp, “Bổn giáo chủ đối phó ngươi chưa bao giờ dùng. Ngươi dùng cũng vô dụng.”

Ám vệ Cửu chỉ sợ Giáo chủ Ma Giáo muốn gây bất lợi cho Tư Đồ Phong đang bế quan. Vốn định câu giờ, lại thoáng trông thấy Tạ Tất An giơ gà rừng nướng. Ánh mắt hắn lạnh lẽo, nhớ lại đây là thuộc hạ của ‘Ân Vô Hận’ – Vào cái đêm tại Long Tuyền trấn, chính người này ngăn chặn bên kia tấm mành, ức hiếp Tư Đồ Nhã. Tạ Tất An thức thời nói, “Giáo chủ cứ làm việc, thuộc hạ và Kim đường chủ đi điều tra xung quanh.” Nghĩ bụng chắc cũng không đến nửa chén trà.

Tư Đồ Nhã nhắc nhở, “Bên trái là cấm địa Kiếm Môn, có một cao thủ nội gia. Cách Tư Đồ Phong cũng rất gần. Ngươi đoạt thức ăn trước miệng cọp, cẩn thận y xuất quan bắt ngươi thử kiếm.” Dứt lời thì bế ám vệ Cửu, nhảy tới nửa dặm bên sông.

Kinh Trập qua đi, cỏ lau mơn mởn mọc trên bãi bùn bên sông, từng khóm xanh nhạt, điểm xuyết bầu trời phản chiếu qua mặt nước, vô cùng xinh đẹp.

“Nghe hơi thở của Tư Đồ Phong, hình như nội công tâm pháp sắp đại thành.” Tư Đồ Nhã buông ám vệ Cửu, lại nổi hứng chọc ghẹo, “Ngươi đoán nếu bây giờ bổn giáo chủ xông vào thì y có tẩu hỏa nhập ma không?”

Ám vệ Cửu đáp, “Giáo chủ thần công cái thế, chắc chắn sẽ không vì e sợ một hậu bối vô danh mà hành động đáng hổ thẹn như vậy.”

Sự coi trọng này không hề có thành ý. Tư Đồ Nhã hiếm khi hồ đồ, chọn chỗ sạch sẽ ngồi xuống, nhìn cành đào trơ trụi bên kia mặt hồ, vẻ khá tiếc nuối, “Đào tươi mơn mởn, hoa nở trĩu cành*… Bổn giáo chủ chưa bao giờ trông thấy hoa đào.” (*Tạm dịch từ bài thơ Đào Yêu trong Kinh Thi)

Ám vệ Cửu chăm chú nhìn lụa trắng khẽ lay động bên dưới mũ rộng vành của y, như đang cố gắng phân biệt hình dáng mơ hồ.

Tư Đồ Nhã cũng không ra vẻ giáo chủ, “Lại đây ngồi, chúng ta trò chuyện.”

Ám vệ Cửu ngồi xuống không gần không xa, Tư Đồ Nhã ghét bỏ nói, “Xa quá.” Ám vệ Cửu ngập ngừng tới gần. Tư Đồ Nhã vẫn thấy không đủ, dứt khoát kéo hắn vào lòng, ôm chặt lấy hắn như đùa bỡn, rồi cẩn thận buông ra – Người trong lòng y đã gầy xọp, đường nét khuôn mặt càng sâu sắc, đôi mắt vẫn sáng quắc, mí mắt hồng hồng, ấm áp khiến người ta chỉ muốn hôn lên.

“…” Ám vệ Cửu khá bối rối.

“Ngươi nói thật cho bổn giáo chủ nghe.” Tư Đồ Nhã tiện tay gỡ cọng rơm bám trên thái dương hắn, “Tư Đồ Phong và Tư Đồ Nhã, ai tốt hơn?”

Ngón tay lành lạnh lướt qua vành tai nóng rực, ám vệ Cửu cố nén rùng mình, “Nhị công tử… Dạo này có khỏe không?”

Tư Đồ Nhã thờ ơ đáp, “Y khỏe lắm, chỉ bận rộn thôi.” Trầm ngâm giây lát,”Chuẩn bị một trăm vạn lượng bạc, sau khi xong việc sẽ có người giao cho ngươi. Vốn là tiền tài bất nghĩa của Ô Y Vệ dùng để lung lạc giáo ta.” Thấy ám vệ Cửu nhíu mày thì nói tiếp, “Nhưng y không hợp tác với Ô Y Vệ, chỉ để lại đường lùi cho Ô Y Vệ mà thôi. Bạc này xem như chấm dứt một nửa giao hẹn với ngươi, không phụ công ngươi ở bên y thời gian vừa rồi.”

Ám vệ Cửu kinh ngạc nhìn Tư Đồ Nhã.


“Dạy ngươi ba quy tắc – Quy tắc đánh cờ, tùy theo tự nhiên, khi gần khi xa, ở bên ngoài cục diện, sử dụng các thế lực tương đương, chung tay tiến bộ, kiềm chế lẫn nhau, mặc chúng đối chọi, phơi ưu khuyết cho ngươi, ngươi sẽ có thể thao túng ván cờ; Quy tắc dùng người, chỉ phụ thuộc vào người này có ích hay không, có thể dùng hay không, không phụ thuộc vào ngươi yêu hay ghét hắn hoặc hắn là thiện hay ác, kể từ đó, ngươi sẽ không dao động vì lời gièm pha…”

Đầu Xuân ấm áp, sưởi ấm bộ đồ trắng của Tư Đồ Nhã, mùi hương nhàn nhạt quen thuộc vô cùng. Ám vệ Cửu hoảng hốt, chợt nhận ra – là đàn hương. Người thường đánh đàn luôn đặt lư hương trên bàn, lâu dần, áo quần cũng mang theo mùi hương này.

Mà đàn hương, tuy lưu truyền rộng rãi, nhưng bởi vị thuốc nồng nặc nên thường phải pha trộn thêm nhiều hương liệu khác. Chỉ có loại đàn hương này là không như vậy, có lẽ được chế tạo từ phần gỗ trung tâm của cây đàn hương, vô cùng trong trẻo, mùi thơm nhàn nhạt, nhưng quanh quẩn mãi không rời, rất dễ nhận ra… Tủ áo của Nhị công tử cũng có hương thơm nhè nhẹ này, trước kia hắn chỉ cúi đầu mải mê sắp xếp, chưa từng chú ý tới… Vào cái đêm ở Long Tuyền trấn, chiếc áo khoác đen của ‘Ân Vô Hận’ cũng mang theo mùi thơm này… Tuy rằng còn lẫn một chút… Hương rượu.

Tư Đồ Nhã nói, “Quy tắc cuối cùng, nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên (Trên người có người, trên trời có trời, tương tự với câu Núi cao còn có núi cao hơn), nếu không có sức xoay chuyển trời đất, không gánh nổi trọng trách thì nhanh chóng bứt ra. Dù không có hai trăm vạn lượng thì số bạc kia cũng đủ cho ngươi bình yên mà sống. Tìm một nơi thật xa mà sống yên ổn đi.”

Ám vệ Cửu hoàn hồn, cuối cũng đã hiểu, đây là muốn dùng bạc đuổi hắn.

Tư Đồ Nhã nhéo nhéo hai má căng thẳng của hắn, chuẩn bị đứng dậy, “Bổn giáo chủ chỉ chuyển lời thôi. Không níu kéo ngươi vẫy liễu nữa.”

“Bạc không cần dùng.” Ám vệ Cửu ngồi trong lòng y không nhúc nhích, “… Muốn gặp Nhị công tử.”

Tư Đồ Nhã không khỏi giật mình, không ngờ ám vệ Cửu lại bỏ qua hiềm khích, đặc biệt đưa ra yêu cầu này. Theo tính toán của y, lẽ ra phải lâu thật lâu sau ám vệ Cửu mới chậm chạp nhận ra dụng ý của y, xúc động vô vàn tha thứ hết tội lừa gạt của y. Khi đó y sẽ xuất hiện, kết cục vui vẻ.

Ám vệ Cửu thấy y hờ hững thì khổ sở kiếm cớ, “Thuộc hạ nghĩ ra rồi, Nhị công tử năm lần bảy lượt hạ thủ lưu tình… Không lấy mạng thuộc hạ, trêu chọc thuộc hạ, là để thuộc hạ tiến bộ lên.” Hắn ngập ngừng một lát, ánh mắt đã như cầu xin, “… Muốn nhìn một lát.”

Tư Đồ Nhã chẳng hiểu mô tê gì, sao câu này nghe như đã phát hiện ra thân phận của y?

Ám vệ Cửu nói, “Người bên cạnh Giáo chủ là người bên cạnh ‘Ân Vô Hận’. Tay của ‘Ân Vô Hận’ cũng lạnh như tay Nhị công tử.”

“Thêm cả cử chỉ, thích ra vẻ lão thành, xoa đầu thuộc hạ…”

Thuộc như lòng bàn tay thế này, Tư Đồ Nhã hơi xấu hổ, nhưng lại vui sướng vô cùng.

“Sau này, thuộc hạ sẽ quên hết những gì đã xảy ra.” Ám vệ Cửu trịnh trọng nói, “Nhị công tử, Ma Giáo không tha hậu thế, không thể lâu dài. Nhị công tử và Tam công tử quay về Ích Châu… Thuộc hạ sẽ có cách nói chuyện với võ lâm chính đạo. Nhị công tử có chuyện gì khó xử thì cứ nói với Minh chủ, cùng nhau nghĩ cách.”

Lời lẽ bình thản không dao động, Tư Đồ Nhã nghe tới mềm lòng. Ám vệ Cửu đang cố gắng diễn đạt – Đừng giả làm Ân Vô Hận trêu đùa ta, đừng ngại giải thích phiền toái, đừng tránh né, cũng đừng lo lắng về hậu quả lạc lối. Ta sẽ rời khỏi Tư Đồ gia, thay ngươi nhận tội.


Y đành phải châm chọc nói, “Xem ra ngươi vẫn chưa biết, bổn giáo chủ đã giết Tư Đồ Khánh. Mơ mộng hão huyền, từ bỏ đi thôi.”

Vừa dứt lời, ám vệ Cửu tức khắc im lặng, ngẩng lên nhìn trời. Ánh sáng luồn qua mây thật chói mắt.

Có lẽ điếc hoặc vô tri mới tốt, hoặc là chửi bới kịch liệt, giải phóng uất ức. Nhưng chuyện tới nước này, làm gì cũng dư thừa.

Kỳ lạ ở chỗ, trong lòng hắn lại không cảm thấy gì cả.

“Tư Đồ gia có ngày hôm nay, tất cả đều do Tư Đồ Phong không biết trời cao đất rộng, dám đối địch với bổn giáo chủ.” Tư Đồ Nhã thản nhiên dẫn dắt, “Ám vệ Cửu, người dám chặn đường ta đã chẳng còn mấy ai. Ngươi luôn miệng vào sinh ra tử vì ta, nếu thật sự nghĩ cho ta thì thay ta giết Tư Đồ Phong đi. Chỉ cần y chết, vinh hoa phú quý…”

Ám vệ Cửu hờ hững ngắt lời, “Giáo chủ còn chưa tự tin giao đấu với Tam công tử thì sao ta làm được?”

Tư Đồ Nhã tỏ vẻ không hề nhận ra châm chọc trong lời hắn, thích thú nói, “Ngươi làm được, ta cho ngươi hay, võ công Kiếm Môn có một nhược điểm trí mạng, chính là chú trọng tích tinh trữ khí. Kiếm pháp của Tư Đồ Phong hơn người bởi y vẫn là trai tân. Chỉ cần ngươi…”

Ám vệ Cửu im lặng cười, thình lình hất mũ của Tư Đồ Nhã.

Bốn mắt nhìn nhau gần trong gang tấc, Tư Đồ Nhã bị ánh mắt của ám vệ Cửu thiêu đốt, quên cả nói tiếp. Ám vệ Cửu quá gần, hơi thở giao hòa, chóp mũi khẽ chạm. Y không cầm nổi lòng, nhẹ mút đôi môi ám vệ Cửu, ám vệ Cửu còn mãnh liệt hơn y, vụng về cắn môi y như trút giận, thô bạo đẩy y ngã xuống đất.

Khoang miệng Tư Đồ Nhã tràn đầy mùi máu, vẫn nhẹ nhàng liếm láp từng chiếc răng ám vệ Cửu dữ dội gặm cắn, đồng thời y hạ mắt, cởi bỏ áo khoác của ám vệ Cửu, vuốt ve tấm lưng rắn chắc, xòe tay ước lượng, gầy đi nhiều rồi, cơ bụng cũng không cường tráng như xưa.

Nụ hôn qua đi, ám vệ Cửu mơ màng nhìn y, “Được rồi, ta giúp ngươi đối phó Tư Đồ Phong.”

Tư Đồ Nhã kinh ngạc ngước lên, đối diện với địch ý xa lạ trong mắt ám vệ Cửu, điềm nhiên như không đáp, “Lúc nãy tắm chưa?”

“… Lần này để ta ở trên.” Ám vệ Cửu không biến sắc, “Thì mới giúp ngươi.”

Tư Đồ Nhã nắm lấy ham muốn cương cứng của hắn, xoa xoa, lập lờ nói, “Không ai cản ngươi.”

Động tác của ám vệ Cửu bị kiềm hãm, giống như ngạt thở chợt tìm được lối ra, những ngón tay mát lạnh khép lại, vết chai mỏng do gảy đàn chà xát gân xanh nóng rực, lửa tình kìm nén đã lâu và kích thích khó diễn tả từng tấc ăn mòn máu thịt và ý chỉ hắn. Hắn không cầm nổi lòng, ngọ nguậy trong lòng bàn tay Tư Đồ Nhã.


Tư Đồ Nhã ngắm nhìn cơ ngực lộ ra của hắn, nhẹ nhàng nói, “Ngươi nhìn ngươi rồi nhìn ta xem.”

Lúc này ám vệ Cửu mới phát giác, chẳng biết từ bao giờ, áo khoác của hắn đã bị vất sang bên… Tư Đồ Nhã nằm ở dưới thì ngược lại, một tay cầm nơi yếu hiểm của hắn, tay còn lại tụt lưng quần hắn, bản thân y vẫn áo mũ chỉnh tề, ung dung nhàn nhã.

Hiển nhiên Tư Đồ Nhã không định tự cởi quần áo, chỉ tiếp tục thưởng thức ham muốn nóng bỏng của ám vệ Cửu, cực kỳ chăm chú như thể dùng tay không đủ, muốn dùng cả ánh mắt âu yếm một lần.

Ám vệ Cửu thấp thỏm không yên, kéo lấy vạt áo y theo bản năng… Ngay lập tức, đường cong duyên dáng từ lồng ngực đến cánh tay lộ ra. Da thịt trắng muốt dưới ánh mặt trời càng tôn lên hai đầu v* đỏ hồng, tầm mắt ám vệ Cửu đảo qua, máu nóng sục sôi, cảm giác mình vừa được nhìn thứ không được nhìn.

“Thắt lưng áo.” Tư Đồ Nhã thấy rất thú vị, bất kể âu yếm bao nhiêu lần, ám vệ Cửu vẫn quẫn bách như lần đầu tiên.

Cuối cùng ám vệ Cửu mới hiểu vì sao áo này cởi mãi không ra, vô thức sờ soạng bên hông Tư Đồ Nhã, thình lình Tư Đồ Nhã tăng tốc bàn tay nắm vật giữa hai chân hắn. Khoái cảm ngọt lịm ùa tới, hắn chỉ thoáng lơ đãng, nút thắt vừa nới lỏng đã thít chặt thành nút chết mà chẳng hiểu vì sao.

Tất nhiên Tư Đồ Nhã không nói cho ám vệ Cửu, so với điều khiển dây đàn và băng tằm tơ, dùng Cửu Như Thần Công thắt nút áo dễ hơn rất nhiều.

Ám vệ Cửu cũng hồn nhiên không biết. Cố nén khoái cảm ùa lên như thủy triều phía dưới, một tay chống bên người y, một tay chiến đấu với nút thắt của y, sốt ruột vã mồ hôi, nhưng cứng rắn không chịu lên tiếng.

Tư Đồ Nhã dịu dàng khích lệ, “Cứ bình tĩnh.” Y nhéo một cánh mông căng cứng của ám vệ Cửu, bàn tay nắm phía trước nhẹ nhàng trượt xuống dưới, túm lấy túi tinh nóng hổi căng tròn, lại nửa vô tình, nửa cố ý vuốt xuống đáy chậu.

Ám vệ Cửu thật sự không thể ngó lơ động tác càng lúc càng táo bạo nọ, khàn khàn nói, “Không được…” Hắn cố gắng kẹp chân bảo vệ chỗ hiểm, nhưng phát hiện hai chân vẫn lúng túng quỳ hai bên Tư Đồ Nhã, không thể làm được.

“Thử lại.” Tư Đồ Nhã không can thiệp, tựa như ủy thác trọng trách. Ánh mắt lướt qua cơ bụng mãnh liệt phập phồng, dừng lại trên bắp đùi rắn chắc của ám vệ Cửu, ham muốn nắm trong tay khẽ giật giật, lỗ nhỏ trên đỉnh dần ướt át. Hình ảnh đẹp tuyệt vời, nhìn không sót chút gì, “Ám vệ Cửu, chuyện ta muốn ngươi làm, không có gì ngươi không làm được.”

“…” Ám vệ Cửu không rảnh nghĩ nhiều, bất chấp cao trào dâng lên, kích thích mãnh liệt chưa từng có, vận hết sức bình sinh kéo lấy nút thắt, ngón tay cố gắng tháo gỡ. Lúc này nút thắt lại dễ dàng nới lỏng, hắn vui sướng nhìn Tư Đồ Nhã, Tư Đồ Nhã cũng khen ngợi nhìn hắn.

Tư Đồ Nhã khen ngợi là, sà vào người y tháo nút áo mà cũng lên đỉnh được, đáng yêu làm sao.

Ám vệ Cửu nhìn theo ánh mắt y, trông thấy tình trạng giữa hai chân mình, cuối cùng mới hoàn hồn, “…”

Tư Đồ Nhã chậm rãi rút tay về, những ngón tay dính dớp đưa lên môi, nhẹ nhàng liếm láp.

Ám vệ Cửu sững sờ, đột nhiên cảm thấy y đúng là người trong Ma Giáo, đầu sỏ làm hại giang hồ, tội ác tày trời, lỗ mãng gian xảo… Nhưng hắn rất nhớ y, nhớ tới mức chỉ muốn cắn y một miếng. Rồi lại cảm thấy càng ở bên y sẽ càng dơ dớp trụy lạc, không thuốc nào cứu được.

Nhưng ám vệ Cửu hoàn hồn rất nhanh, đây là lần cuối cùng. Sau khi xuống núi, nhất định hắn sẽ tự tay giải quyết tên ma đầu mất hết tính người này. Không làm bẩn kiếm của Tam công tử. Người này, nếu hắn đã nhận nhầm, thì dù chết hắn cũng phải mang theo.


Nghĩ đến đây, hắn lại nhìn thẳng vào mắt Tư Đồ Nhã. Nhưng chưa kịp thấy rõ vẻ mặt y thì đan điền thình lình đau buốt, đau đớn dữ dội lan tràn theo kỳ kinh bát mạch, không ngừng rút hết sức lực của hắn.

Tư Đồ Nhã đang định tiếp tục, ám vệ Cửu lại chợt nhoài người đổ lên trên y, ngón tay điên cuồng bấu chặt xuống bùn đất. Y giật mình, ngồi dậy, bắt mạch cho ám vệ Cửu. Ám vệ Cửu cuống quýt rút tay về, dùng trán cọ cọ khuỷu tay y, chống lại độc tính trong cơ thể.

Dù vậy, Tư Đồ Nhã thông minh tinh ý đã nhận ra điểm mấu chốt, “Có phải mỗi lần ngươi dùng nội lực thì sẽ động tình, đồng thời mất hết nội công. Sau khi lên đỉnh thì kinh mạch quặn đau?”

Ám vệ Cửu bật ra từ cổ họng, “Sao… Giáo chủ biết?”

Tư Đồ Nhã bật cười, “Mẹ ta là chưởng môn Điểm Giáng Phái. Kỳ Hoàng Chi Thuật tất nhiên là mưa dầm thấm đất.” 

Đợi cơn đau lắng xuống, ám vệ Cửu sức cùng lực kiệt, không muốn ngẩng lên, “Độc gì?”

Tư Đồ Nhã suy ngàn tính vạn, ‘Niềm vui bất ngờ’ Ân Vô Hận cho y chính là ‘Thiên Hoan Đoạn Tuyệt Tán’. Hoặc là nên nói, quả nhiên đúng là ‘Thiên Hoan Đoạn Tuyệt Tán’.

Loại độc này là độc nhưng không phải độc, hai mươi năm trước đã làm khó vô số thầy lang trong giang hồ – Không tạo thành bất cứ thương tổn gì cho thân thể, không dùng nội lực thì khó có thể nhận ra, nhưng chỉ cần vận dụng chút xíu nội lực là sẽ mất hết nội công, điên cuồng thèm khát chuyện giường chiếu. Cố tình mặc kệ, ham muốn sẽ càng thêm mãnh liệt, khổ sở cũng nhân lên nhiều lần, càng lúc càng khát khao ân ái. Vì thế không thuốc nào chữa được. Hoặc là tinh tẫn nhân vong, hoặc là ân ái một ngàn lần rồi bỏ mạng khi đứt hết kinh mạch.

Y suy nghĩ thật lâu, không đáp lời, chỉ chăm chú nhìn ám vệ Cửu.

Ám vệ Cửu tỉnh táo lại, dù trúng độc cũng không nên thỉnh cầu giáo Ma Giáo. Nhưng không có nội lực thì chẳng khác nào tàn phế, không thể đối đầu với Ma Giáo, chỉ đành chờ đợi Tam công tử xuất quan rồi tới Đường Môn nhờ Đường Thiết Dung bắt mạch. Hắn đang định đứng dậy, Tư Đồ Nhã lại nói, “Bất Hối.” (Không hối hận)

Ám vệ Cửu không hiểu, ngẩng lên nhìn, “…?”

“Loại độc này tên là ‘Bất Hối’, vui sướng tới thỏa mãn, vui sướng không hối hận.” Tư Đồ Nhã nghiêm túc nói, “Là mánh khóe vặt hái hoa tặc thường dùng để đối phó võ lâm nhân sĩ biết võ công, phòng ngừa bị đuổi giết.”

Ám vệ Cửu nghi hoặc, “Mánh khóe vặt?”

Tư Đồ Nhã hỏi lại, “Từ lúc trúng độc tới nay vui vẻ bao nhiêu lần rồi?”

Ám vệ Cửu ngẫm nghĩ, “Năm lần.”

Tư Đồ Nhã sầm mặt. Ám vệ Cửu bất giác thật thà, “Dùng tay…” Vừa dứt lời đã thấy không ổn, quẫn bách vô cùng, ráng sức trấn định, cố làm vẻ mặt quang minh lỗi lạc. Tư Đồ Nhã cũng không truy cứu, “Người hạ độc thuộc Ma Giáo ta, ý đồ kích thích ngươi vui vẻ với Tư Đồ Phong, phá thân trai tân của y. Thực ra chỉ cần ngươi vui vẻ một lần thì dâm độc này sẽ tự giải.”

Ám vệ Cửu nghe mà hổ thẹn. Giờ mới hiểu lý do Ân Vô Hận cứu hắn nhưng hạ độc hắn, ném hắn xuống vách núi. Có lẽ đã biết ở dưới có hang núi nhưng không xuống được, lại biết Tam công tử đang ở trong đó, chắc chắn sẽ đón được hắn…

“Nếu đã vậy.” Tư Đồ Nhã thản nhiên liếc nhìn hàng cỏ lau bên cạnh, bông lau như tan biến dưới ánh mắt trời, buổi trưa mùa Xuân, huyết khí dồn lên huyệt Thái Dương. Y lật người lại, đẩy ám vệ Cửu ngã xuống đất, vừa tháo đai lưng vừa chọc ghẹo, “Trước kia đa công nhiều việc, không có thời giờ chơi với ngươi. Chẳng mấy khi gặp lại, không say sưa một hồi cho thỏa mãn thì sao xứng với cảnh xuân tươi đẹp này?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui