Tiễn bước ám vệ Cửu, Tư Đồ Nhã chợt thấy thoải mái. Lúc trước ám vệ Cửu chiều chuộng y đủ đường, có lẽ chỉ là để báo đáp ân tình nhận nuôi của Tư Đồ Phong. Ân tình và lòng trung thành của ám vệ Cửu vốn không phải dành cho y. Nay chính tà ngăn cách, ám vệ Cửu đanh thép chỉ trích y lạm sát người vô tội, trời đất không dung, ngược lại còn khiến y sảng khoái, ít nhất, lời chỉ trích này vẫn danh chính ngôn thuận thuộc về y —
Y là người đứng đầu một giáo, da mặt dày, tâm địa đen. Sớm tối tôi luyện cùng cổ trùng, đã sớm trui rèn tới mình đồng da sắt, không phải Nhị công tử yếu đuối và đạo mạo nghiêm trang. Giả dối vì ám vệ Cửu tới tận lúc này, trở thành gánh nặng của nhau, thôi thì chẳng bằng cắt đứt.
Theo y, dù trở thành ma đầu tội ác tày trời trong mắt ám vệ Cửu thì y cũng là một ma đầu có ưu thế, thỉnh thoảng ma đầu làm việc tốt, so với chính phái chuyên làm việc tốt thì cảm động hơn nhiều. Dù Tư Đồ Phong có ân với ám vệ Cửu trước, cùng chung chí hướng với ám vệ Cửu, thì trước khi ám vệ Cửu thích ứng với Tư Đồ Phong, y vẫn còn thời gian… Những gì y sắp làm lần này, so với cái ân của Tư Đồ Phong còn vượt xa vạn dặm.
Nghĩ vậy, Tư Đồ Nhã vừa tự an ủi, vừa trù tính kế hoạch, đến bến đò phía Tây hướng về Kim Lăng. Từ cổng phía Tây vào thành cưỡi ngựa xem hoa, so với Ích Châu êm đềm, Kim Lăng có đủ sự uy nghiêm hùng vĩ của thủ đô cùng với vẻ đẹp màu mỡ của Giang Nam. Lầu các vàng tươi, nước xanh óng ánh, Tần Hoài mười dặm uốn lượn duyên dáng, tất cả đều danh bất hư truyền. Dân chúng tầm thường cũng áo quần tinh tươm hơn hẳn những nơi khác.
Hàn Mị cũng cập bến tại đây, cải trang vi hành, không mang theo tùy tùng. Tư Đồ Nhã hòa mình giữa đám đông, không gần không xa, quan sát bóng dáng cao lớn nọ — Không mặc lễ phục quan lại, bóng lưng Hàn Mị khá giống ám vệ Cửu, sống lưng thẳng tắp, cơ bắp cứng cỏi, áo khoác tôn lên đường cong vững vàng mạnh mẽ. Nhưng dù vậy thì y cũng sẽ không hoa mắt nhận sai. Hàn Mị đi đứng như ở chốn không người, bước chân ra lỗ mãng, thu chân về cẩn trọng, vừa hay vừa đủ, như thể nếu có một người ôm lấy gã từ phía sau, gã sẽ lập tức phong tình trăng gió quay lại, ôm người nọ vào lòng.
Ám vệ Cửu đi đứng lại khá cứng nhắc, vững vàng mà sâu sắc, bám gót không tiếng động. Bóng dáng có vẻ cao ngạo, thực ra lại rất dịu dàng và đáng tin cậy, thoạt nhìn đã biết người này tính tình rất tốt, ngoan ngoãn chịu đánh, chịu mắng, chịu khổ, là tôi tớ trung thành trung thực, nhưng bộ dạng khí phách vô cùng, dòng dõi quý tộc nghiễm nhiên thể hiện. Dù là Hồ Bất Tư quản lý đội ám vệ không thích nam sắc thì vẫn có thể đạt được cảm giác ưu việt thông qua trừng phạt hắn, bôi nhọ hắn. Sao có thể không muốn chiếm hắn làm của riêng? Tư Đồ Nhã nhớ lại hình ảnh ám vệ Cửu đứng bên thùng nước tắm vội vàng lau máu trên vết roi, nhớ lại ánh mắt sáng ngời khi ám vệ Cửu gọi tiểu chủ nhân, thật giống như y là cả thế giới của hắn, mất y, đất trời sẽ sụp đổ. Sao có thể không bảo vệ hắn?
Tư Đồ Nhã bám theo Hàn Mị lẻn vào hành dinh Vương phủ, nhàm chán nhìn khuôn mặt Hàn Mị phía xa xa, có lẽ bởi ám vệ Cửu tính tình chất phác, nên Hàn Mị thân là em ruột, sống trong nhung lụa lại có vẻ lớn hơn ám vệ Cửu mấy tuổi. Đang lúc thất thần, lại nghe Hàn Mị căn dặn người hầu trong phủ, muốn thay quần áo tắm rửa, chuẩn bị vào cung diện thánh, Tư Đồ Nhã bèn chuyển hướng đến một hiệu sách trên đường, nhấc sách theo ám hiệu rồi tới tiệm lụa Phong La.
Tiệm lụa này và tiệm lụa Lục Khởi tại Ích Châu đều là phân đàn Cửu Như Thần Giáo, do Đại Phong Đường Kim Bất Hoán quản lý, dùng để tìm hiểu hướng đi của triều đình. Nay Kim Bất Hoán đang ở Ích Châu, y đành phải máy móc dùng tiếng lóng trả bài cho chủ tiệm chưa từng gặp mặt.
Chủ tiệm cẩn thận xác nhận xong mới đưa y vào một căn phòng tối, hành lễ nói, “Không biết Giáo chủ giá lâm, thuộc hạ không kịp nghênh đón từ xa! Mấy năm nay đám tay sai Kim Lăng hoành hành, việc gì cũng nhúng tay vào, khó lòng phòng bị, bởi vậy nếu có gì chậm trễ, mong Giáo chủ thứ tội!”
Tư Đồ Nhã thăm hỏi vài câu, vào chủ đề chính, “Sao phải câu nệ thế. Tất cả là nhờ chủ tiệm xuất chúng phi thường ra sức vì giáo, nên bổn giáo chủ mới nhàn rỗi du sơn ngoạn thủy. Có bản đồ chi tiết Hoàng Thành không?” Chủ tiệm cũng không hỏi nhiều, lập tức sai người trải tấm bản đồ lớn bằng cái chiếu, cầm đèn soi cho y xem.
Tư Đồ Nhã chỉ, “Dinh thự Ô Y Vệ bên ngoài Bắc An được khoanh tròn bằng bút đỏ là ý gì?”
Chủ tiệm đáp, “Đây là bút tích của Kim đường chủ. Mỗi lần Đường chủ đánh bạc hết tiền thì lẻn vào Ô Y Vệ ‘mượn’ chút bạc.”
Tư Đồ Nhã khó hiểu, “Khoanh tròn Ngự Thiện phòng là sao?”
“Bẩm Giáo chủ.” Chủ tiệm hơi xấu hổ, “Kim đường chủ thắt lưng buộc bụng. Ban đêm đói quá, không muốn đánh thức tôi tớ thì hay dịch dung, một mình lẻn vào Ngự Thiện phòng…”
Tư Đồ Nhã gật đầu, “Hắn còn khoanh cả hậu cung.”
“…” Chủ tiệm xấu hổ.
Tư Đồ Nhã sáng tỏ, “Giỏi, tên này còn phong lưu hơn cả Hoàng đế.”
Chủ tiệm quẹt chóp mũi đẫm mồ hôi, mất bò mới lo làm chuồng, “Giáo chủ, Kim đường chủ đến hậu cung, thực ra chỉ là để hóng chuyện.”
Tư Đồ Nhã hỏi, “Hóng chuyện gì, hóng đám phi tử hái hoa bắt bướm à?”
“Giáo chủ có điều chưa biết.” Chủ tiệm xoa dịu, “Hậu cung giai lệ của hôn quân Hàn Tuyền đều là đàn ông lưng hùng vai gấu, người người tô son điểm phấn, tết tóc cài trâm. Mỗi lần Kim đường chủ thua bạc không vui thì sẽ du ngoạn hậu cung giải sầu.”
Ma xui quỷ khiến, Tư Đồ Nhã nhớ lại bộ dạng ám vệ Cửu mặc quần lót thêu hoa lẻn vào Âm Bình trại. Ngẫm ra mới biết, không phải tất cả đàn ông giả gái đều có nét thú vị riêng như ám vệ Cửu.
Chủ tiệm thấy Giáo chủ nhà mình hứng thú dạt dào thì tiếp tục đón ý hùa theo, “Tên hôn quân này còn học theo Mê Lâu của Tùy Dương Đế, xây một cung điện gọi là Thần Tiên Cung. Thuộc hạ nghe Kim đường chủ kể, Thần Tiên Cung là tập hợp của tất cả những gì dâm dật nhất trong thiên hạ. Đặc biệt, có một tòa lầu các xây ẩn trong núi, thiết kế khéo léo như bồng bềnh trên mây. Bên trong tòa các cực kỳ xa hoa, vật dụng trợ hứng nào cũng có. Nhưng tên hôn quân xưa nay chưa từng mang theo vị phi tần nào tới đó. Bốn phía không có bóng người. Nếu Giáo chủ đi dạo Hoàng cung mệt mỏi thì có thể đến đó nghỉ chân.”
Tư Đồ Nhã nghe có vẻ hay, bảo chủ tiệm chỉ ra vị trí Thần Tiên Cung và lầu các nọ.
Chủ tiệm cầm bút khoanh tròn, cười nói, “Hôn quân chính là hôn quân, lầu các này học theo điển tích của Lưu Thiện — ‘Bất Tư Thục’.” (Chi tiết tham khảo ở đây)
Tư Đồ Nhã chăm chú nhìn một lát, cất bản đồ vào vạt áo, “Hôn quân mặt mũi ra sao?”
— Dù sao cũng là thế thân của ám vệ Cửu, con trai của hiền tướng Thường Duệ tiền triều.
Trang chủ kín đáo kiệm lời, “Hôn quân này, đại thần không tìm được từ gì để khen ngợi nên đành phải ca tụng, ‘Bệ hạ thật sự là vô cùng trọng đại’. Giáo chủ nhìn thấy sẽ biết.” Dứt lời thì dặn thuộc hạ thay cho Tư Đồ Nhã một chiếc áo bào dễ dàng vận động, bên ngoài khoác thêm áo khoác tối màu mỏng như cánh ve, tất cả đều dệt bằng tơ của băng tằm, mượt mà trang nhã, lại sai thuộc hạ lấy ra mấy cái mặt nạ da người, thành khẩn nói, “Giáo chủ xem dịch dung thành ai?”
Tư Đồ Nhã đáp, “Lấy khăn đen bịt mặt thôi.”
Chủ tiệm lùi lại mấy bước, chăm chú ngắm nghía, “Giáo chủ hiên ngang khí phách thế này mà buộc khăn đen thì quá uổng phí. Nhưng nếu Giáo chủ tháo búi tóc, dán vàng giữa trán, đuôi mắt chấm thêm nốt ruồi son thì chỉ buộc khăn đen cũng đủ quyến rũ rồi.”
Tư Đồ Nhã gật đầu, “Ý kiến vừa nãy của ngươi hay hơn, dịch dung đi.”
Đêm đến, Tư Đồ Nhã vào hành dinh của Hàn Mị, bốn phía không thấy bóng Hàn Mị. Tư Đồ Nhã đoán ra tám chín phần, gọi môn đồng (đứa bé giữ cổng), “Kẻ hèn là bạn cũ của Vương gia, dạo chơi bốn bể ngang qua nơi này, nghe nói Vương gia đã vào kinh nên mạo muội cầu kiến, làm phiền thông báo.”
Môn đồng dụi dụi đôi mắt nhập nhèm buồn ngủ, “Không khéo rồi, Thiên Hoàng cho đòi Vương gia yết kiến từ canh hai, thiếu hiệp để lại danh thiếp, hôm khác hẵng đến.”
Tư Đồ Nhã nói, “Được!” Chưa dứt lời, y đã xẹt qua con sông đào bảo vệ thành tối om, lách tới phía sau một thị vệ cầm kích đồng, đứng quay lưng vào lầu quan sát trên cổng Dương nguy nga phía Nam Hoàng Thành, thị vệ lực lưỡng vừa vặn che khuất thân hình y. Y mở bản đồ, đối diện với đèn lồng trên mái hiên Lưu Ly Cung, xác định phương hướng — Bên dưới không xa, bốn phía là các dãy phòng dài vây quanh một mảnh đất trống, “Chắc là phủ Vệ Quân.”
“…” Thị vệ mồ hôi đầm đìa, không thể động đậy.
“Sau đó là phủ Vệ Tiền Quân, nơi đóng quân của Tả Vệ Kỳ Thủ Vệ, cổng phía Bắc còn Vũ Lâm Tả Hữu vệ và Ô Y Vệ.” Tư Đồ Nhã cất lời như đang bàn bạc với thị vệ nọ, “Ngược lại thì hai cổng thành Đông Tây gần cấm thành nhất lại không có binh lực đóng quân. Nếu có người đột phá hai cổng này để ám sát Hoàng Thượng thì chẳng phải nguy hiểm lắm sao?”
Thị vệ thầm nghĩ, dao thớt lại lo cho thịt cá, ngươi mới nguy hiểm.
Tư Đồ Nhã dịu dàng nói, “Thực ra, ta và Chỉ Huy Sứ Ô Y Vệ Dạ Mã Di là bạn tốt nghìn vàng khó mua. Nghe nói tối nay có thích khách phái Võ Đang đột kích, ta nể mặt Chỉ Huy Sứ nên mới đến đây bảo vệ thánh giá. Ngươi đoán thích khách kia vào từ cổng Đông hay cổng Tây?”
Thị vệ nghe thấy là bằng hữu giang hồ của Ô Y Vệ Chỉ Huy Sứ thì bán tín bán nghi, thầm nghĩ, muốn ta đoán thì giải huyệt cho ta đã bạn hữu ơi.
“Thích khách này lợi hại lắm.” Tư Đồ Nhã bình thản nói, “Tung hoành giang hồ mấy chục năm, uy danh trong nước, còn thông đồng với Kim Trướng Hãn Quốc nước ngoài.”
Thị vệ vừa nghe tới thông đồng với Kim Trướng Hãn Quốc thì biến sắc.
Tư Đồ Nhã nói, “Ban đầu, ám sát hôn quân là thay trời hành đạo. Hắn là Thái Sơn Bắc Đẩu của võ lâm chính phái, hành động này khiến người ta kính nể vô cùng. Nhưng chuyện của Trung Nguyên là chuyện của Trung Nguyên, thông đồng với địch bán nước vẫn là không đúng. Ngươi nói xem có đúng hay không?”
Thị vệ nghe y dịu dàng thủ thỉ, có vẻ sẽ không giết mình, bèn khẽ khàng thả lỏng, bắt đầu lắng nghe y nói tiếp.
Tư Đồ Nhã nói tiếp, “Hoàng đế chết, thay Hoàng đế mới là được, đối với thị vệ như ngươi thì cũng chẳng quan trọng gì. Nhưng nếu người Đột Quyết làm Hoàng đế Trung Nguyên thì chẳng những ngươi chết, mà cả nhà ngươi, thậm chí chín đời nhà ngươi đều phải chết, thê thiếp của ngươi sẽ bị ngược đãi, con cháu của ngươi vĩnh viễn không ngóc đầu lên được.”
“…” Thị vệ giương mắt nhìn, nhưng vẫn không tin một thích khách phái Võ Đang có thể khiến thiên hạ đại loạn.
Tư Đồ Nhã thở dài, “Bởi vậy, vì sự êm ấm của ngươi và ta, hôn quân tạm thời đừng nên giết. Để hôn quân sống tiếp, ngươi nên đi mật báo, nói là Vệ gì gì đó ở cổng Nam cổng Bắc sơ sót không bày thiên la địa võng tại hai cổng cung. Ta biết ngươi không tin ta, nhưng phải tin vào đại sự, vì nước vì nhà mà nắm lấy cơ hội đi. Bắt được thích khách thì Phúc Lộc khôn cùng, ngươi sẽ đổi đời.”
Thị vệ nuốt nước miếng, đột nhiên phát hiện mình đã có thể lên tiếng, “… Bẩm lại tên tuổi ngươi với Chỉ Huy Sứ Ô Y Vệ như thế nào?”
“Họ Ma Giáo, tên Giáo Chủ.” Tư Đồ Nhã phẩy tay áo bỏ đi, “Mượn tay triều đình diệt trừ chính phái là chuyện bổn giáo chủ thích làm nhất.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...