Ám Vệ Công Lược

Đêm ấy đoàn người Cái Bang màn trời chiếu đất nơi rừng núi, mà tại thành Tư Dương chỉ cách đó trăm dặm, đám tiêu sư Vân Nhạn tiêu cục lại ngủ trong quán trọ. Sau khi tạm biệt Thiếu tiêu đầu Quý Tiện Vân, bọn họ lên đường trở về tiêu cục dưới sự dẫn dắt của gia chủ Quý Nhạn Tê. Nhưng chẳng biết sao mấy ngày liền Quý Nhạn Tê đều nói sức khỏe không tốt, vì thế cứ phải nấn ná ở lại Tư Dương.

Tiếng mõ báo canh ba vừa dứt, tòa thành lặng ngắt như tờ. Trong sương phòng leo lắt ánh đèn, Quý Nhạn Tê mở túi vải trên bàn, lấy ra một chiếc áo khoác màu đen giữa đống quần áo. Hắn nhẹ nhàng âu yếm vạt áo và cổ tay áo lộng lẫy kim tuyến, tựa hồ nhung nhớ người trong lòng phải tạm chia xa. Ánh nến thình lình vụt tắt, sương phòng tức khắc chìm vào bóng tối. Động tác của hắn cũng chợt ngừng lại.

“Ngươi làm rất tốt, chỉ sợ người trong thiên hạ không biết Huyết Y Giáo ta tồn tại.”

Âm thanh lạnh lẽo này như nghìn vạn sợi tơ luồn vào kỳ kinh bát mạch Quý Nhạn Tê. Hắn gom góp can đảm quay người lại, hai chân mềm nhũn quỳ mọp xuống, hướng về phía giường, “Giáo chủ…” Tuy hắn sợ hãi, nhưng vẫn không nén nổi mình ngước mắt lên, lưu luyến ngắm nhìn.

Một người mặc áo gấm ngồi khoanh chân trên giường. Bên ngoài áo gấm là áo khoác kiểu Tây Vực. Tơ lụa mềm mại đỏ rực, miên man gấp thành nếp trên hai vai, nối liền với mũ trùm đầu đỏ sẫm. Trừ đôi môi nhếch lên thành nụ cười kì dị, mặt mũi người này bị che khuất bởi chiếc mũ trùm dệt viền vàng, không nhìn thấy.

Tuy không thấy, nhưng Quý Nhạn Tê vẫn ngắm tới si mê, giống như một người lạnh cóng chợt trông thấy ngọn lửa bừng bừng, không thể tự kiềm chế, tình nguyện để ngọn lửa vây quanh mình, thiêu đốt tới khi bản thân chết lặng.

Người nọ chậm rãi cởi áo khoác, mái tóc đen trút xuống như thác, tóc mai che phủ đuôi mắt mảnh dài, xua đi phần sắc sảo đanh thép, tăng thêm phần uyển chuyển lẳng lơ. Đường nét phóng khoáng quyến rũ như vũ nữ Ba Tư, trong mắt Quý Nhạn Tê, người này thật sự khuynh quốc khuynh thành, khuôn mặt như tranh vẽ. Trừ Ân Vô Hận, có lẽ không còn ai trên đời có thể sánh với Giáo chủ Huyết Nghê Thường của hắn.

Hắn mê mẩn đắm say, vội vàng che giấu, “Giáo chủ, thuộc hạ vẫn đang cố gắng điều tra hướng đi của Thục vương và Đại Bắc hầu. Nhưng Thục vương bẩm sinh xảo quyệt, thuộc hạ chưa giành được tín nhiệm…”

“Thôi, tháng trước ngươi sắt son thề rằng Tư Đồ Nhị công tử thông thạo Cửu Như Thần Công. Lần này làm to chuyện lên, chưa kể bị nghi ngờ sát hại Đường Kỳ Long, mà còn khiến Nhị công tử này chết ngon ơ. Thế là sao?”


Quý Nhạn Tê cố giữ bình tĩnh, “Hoan Hỉ Giáo chim sẻ đứng sau, do thuộc hạ không kịp đề phòng… Nhưng mật thám thuộc hạ cài trong phủ Tư Đồ chính mắt nhìn thấy Tư Đồ Nhã luyện Cửu Như Thần Công! Nhớ khi xưa vong phụ từng nhắc tới, phương thức tĩnh tọa của Cửu Như Thần Công cực kỳ giống với Chập Long Thụy Công của Võ Đang! Cửu Như Thần Công hoặc Chập Long Thụy Công, Tư Đồ Nhã chắc chắn biết một!”

“Ngươi nói không sai, Cửu Như Thần Công rất dễ phân biệt — Tư Đồ Nhã thân mang tuyệt học, lại dám luyện Cửu Như Thần Công ngay trước mũi mật thám của giáo ta, chắc là cảm thấy cuộc đời ăn sung mặc sướng nhàm chán quá đây mà.” Huyết Nghê Thường không giận, ngược lại còn bật cười, “Ngươi bị y dắt mũi, từng bước bám theo con đường này, vô duyên vô cớ bị y đổ tội, cuối cùng chẳng thu hoạch được gì. Có nên khen ngươi quên mình vì người khác không?”

“Thuộc hạ biết sai.” Quý Nhạn Tê gắng sức cứu vãn, “Thực ra không phải không thu hoạch được gì. Hoan Hỉ Giáo cũng đã nhận định Cửu Như Thần Công nằm trong tay Võ Lâm Minh chủ Tư Đồ Khánh.”

Huyết Nghê Thường cười nhạt, “Chiêu này của Hoan Hỉ Giáo chính là đầu thạch vấn lộ (tìm hiểu trước khi hành động), tiện thể để giáo ta và Tư Đồ Khánh lưỡng bại câu thương. Có điều… Mưu kế thong dong vô hại, sống chết mặc bây như vậy đâu phải là phong cách báo thù của Ân Vô Hận?”

Quý Nhạn Tê nhận ra tâm trạng của gã khá tốt, thở phào nhẹ nhõm, “Giáo chủ tường tận mọi việc, xin Giáo chủ chỉ điểm.”

Huyết Nghê Thường nói “Được”, bàn tay đặt trên áo, chiếc áo khoác thình lình nhúc nhich như vật sống, tơ lụa đỏ thắm gợn lên như nước, tản ra thành vô vàn sợi tơ, tràn xuống mép giường, hướng về phía Quý Nhạn Tê.

Quý Nhạn Tê kinh ngạc quỳ tại chỗ, sợ hãi chờ đợi, xen lẫn với sợ hãi còn có khát khao kỳ lạ, “Giáo chủ…” Giọng hắn trầm xuống, những sợi tơ đỏ nhỏ xíu đã quấn quanh tay hắn, đâm vào mạch môn, nhẹ nhàng lắc lư trong kinh mạch.

Huyết Nghê Thường dùng ngón tay kéo căng chùm tơ, mạch đập phập phồng của Quý Nhạn Tê không ngừng truyền tới, “Ngươi trúng độc?”

“Vâng… Ngũ Độc Thần Sa…” Huyệt Quan Nguyên dưới bụng, huyệt Dũng Tuyền dưới gan bàn chân Quý Nhạn Tê cũng bị các sợi tơ nhỏ như lông trâu luồn vào. Ngàn vạn sợi tơ quấn quanh hắn, nhịp nhàng vòng qua phía sau hắn, phá áo chui vào huyệt Chí Thất hai bên xương sống. Tức khắc, xương sống như bị hàng nghìn con kiến gặm nhấm, ngứa ngáy mà không thể gãi. Hắn biết là không thể gãi, nếu gãi đứt, những sợi tơ này sẽ nằm lại trong huyết mạch hắn, tắc nghẽn trong tim hắn, mới tưởng tượng đã không chịu nổi. Hắn chỉ ước những sợi tơ này xuyên thẳng qua máu thịt hắn, như uống rượu độc giải khát, lấy đau chữa ngứa, còn hơn cảm giác bị tra tấn vĩnh hằng mà vẫn đắm đuối khát khao, nóng rực cả người như bây giờ. 


“Thuộc hạ sơ ý, bị tiếng đàn của Tư Đồ Nhã phản phệ, chất độc theo dây đàn chuyển về đây.” Ham muốn dâng lên thành từng cơn nóng hổi, Quý Nhạn Tê kẹp chặt vật giữa hai chân, không dám chủ động đòi hỏi, lí nhí gọi, “Giáo chủ…”

Huyết Nghê Thường sốt ruột trách cứ, “Ngu dốt cùng cực, Tư Đồ Nhã chuyển độc sang ngươi qua dây đàn, biện pháp cũng tương tự với ta?”

Quý Nhạn Tê giật mình, bất giác gật đầu, nhưng trong lòng vẫn rối tinh rối mù.

Huyết Nghê Thường cúi xuống đỡ Quý Nhạn Tê dậy, vứt hắn lên giường, “Thứ bổn giáo chủ muốn đâu phải chỉ mình Cửu Như Thần Công.” Gã nhìn khuôn mặt ngỡ ngàng của Quý Nhạn Tê, đưa tay vỗ vỗ, kén cá chọn canh, “Ta và ngươi không chỉ là người Hồi tộc, mà còn là hậu duệ của thích khách Ưng Sơn, phải đoạt được thiên hạ, báo thù lũ người Mông Cổ Tây chinh tới Ba Tư năm nào, không thể đổ trách nhiệm cho kẻ khác. Có điều, chỉ dựa vào võ công thì chưa đủ… Bổn giáo chủ muốn dụ dỗ một người. Người này chẳng những võ công vô địch, mà trí tuệ cũng không ai sánh bằng.” Qua vài lớp áo quần, gã bóp lấy vật cứng của Quý Nhạn Tê, “Luận đệ nhất thiên hạ, Võ Đang Trương Hạc Tâm quá già, không đủ mưu mô. Ân Vô Hận võ công xuất sắc, nhưng cũng chỉ là một kẻ phản bội. Ngươi có biết Ân Vô Hận sợ hãi giáo phái nào nhất tại Trung Nguyên không?”

Quý Nhạn Tê sắp không thở nổi, vô thức tự chuyển động, muốn cọ xát với lòng bàn tay Huyết Nghê Thường. Khoái cảm thơm ngọt truyền khắp tứ chi hắn, nhất là những sợi tơ xuyên vào huyệt đạo, mạch máu căng cứng nhận biết rõ cảm giác từng sợi tơ đâm vào tận bên trong. Hắn không nén nổi tiếng rên rỉ, gắng gượng nói, “Giáo chủ… Chỉ cần Giáo chủ muốn, thuộc hạ sẽ cướp về cho Giáo chủ…”

“Mà thôi, rõ là đàn gảy tai trâu!” Huyết Nghê Thường kéo quần Quý Nhạn Tê xuống, trong khoảnh khắc thúc vào, lại như nhìn xuyên qua hắn để thấy một người khác, giọng điệu lưu luyến si mê, “Tư Đồ Nhã, sống phải thấy người, chết phải thấy xác. Còn Cửu Như Thần Công có phải nằm trong tay Tư Đồ Khánh hay không, sau khi về Ích Châu, ngươi lệnh mật thám cẩn thận điều tra, đồng thời xui khiến Thục vương gây chuyện. Sau khi thành công, bổn giáo chủ tất sẽ giải độc cho ngươi.”

Trong khe núi, ám vệ Cửu trơ mắt nhìn nắng sớm le lói. Tư Đồ Nhã kẹp đầu gối giữa hai chân hắn cả đêm, cũng may hắn trước sau Bão Nguyên Thủ Nhất (trạng thái tu luyện của Đạo gia, tập trung tinh thần, không phân tâm bởi tác động bên ngoài), không có phản ứng vượt quá giới hạn nào. Nhìn sắc trời, lại nhìn bãi đá, nhìn chán bãi đá lại nhìn người nằm trong lòng — Đêm qua đệ tử Cái Bang ngáy rung cả trời, chẳng biết Nhị công tử ngủ có ngon không.

Một đệ tử Cái Bang phía sau thình lình hắt hơi một cái, ầm ĩ như sấm nổ, nghe tiếng thì hình như là bang chủ Tác Liệt.


Ám vệ Cửu chợt thấy chỗ hiểm giữa hai chân đau buốt, thì ra tiếng hắt hơi của Tác Liệt làm Tư Đồ Nhã trong lòng hắn giật mình, Tư Đồ Nhã vô thức co chân lên, đầu gối đập vào chỗ kín của hắn. Tuy hắn rất đau, nhưng vẻ mặt vẫn bình thản như thường, nghiêm trang giữ bổn phận lù lù bất động.

Tư Đồ Nhã ngủ rất thoải mái, còn tưởng đang nằm trên chiếc giường êm ấm tại phủ đệ ở Ích Châu, đang ngủ mơ màng thì giật mình nhận ra mình vẫn nằm trong lòng ám vệ Cửu, vô tình còn gây ra “tội ác” lớn. Y nửa mê nửa tỉnh, không kịp nghĩ nhiều, áy náy tiện tay túm lấy chỗ bị đau của ám vệ Cửu, dùng phương pháp Tầm Cân Điểm Huyệt của Điểm Giáng Phái xoa bóp cho hắn để máu lưu thông, tránh bầm tím.

Ám vệ Cửu mặc y xoa, im lặng không lên tiếng, lâm vào công cuộc tự đấu tranh trước nay chưa từng có.

Tư Đồ Nhã xoa bóp một lát mới tỉnh hẳn. Lần này vô ý mà chiếm được hết thiên thời địa lợi nhân hoà, không thể không tận dụng, ngón trỏ dịu dàng mô phỏng hình dạng vật đang thức giấc nơi đũng quần ám vệ Cửu, gãi gãi, rồi như kìm lòng không đậu, dỗ dành, “Ta xem một chút, ngươi đừng cử động.”

Ám vệ Cửu chưa kịp hiểu ý thì một bàn tay mềm mại đã vuốt ve bụng dưới căng cứng của hắn, xâm nhập vào giữa hai chân hắn. Tức khắc, đầu óc hắn trống rỗng, tất cả xúc cảm đổ dồn về nơi được những ngón tay kia bao quanh, cảm nhận động tác xoa nắn lên xuống của bàn tay mềm mại.

“Nhị công tử.” Hắn cố gắng hoàn hồn, bình tĩnh lựa chọn từ ngữ, im lặng nói, “Cứ tiếp tục thế này, thuộc hạ sẽ cứng lên.”

Tư Đồ Nhã nhịn cười, nhổm người dậy ghé sát vào tai hắn, nhẹ nhàng nói, “Ám vệ Cửu, ngươi phải nói là, thuộc hạ muốn.”

Ham muốn của hắn không làm chủ được, lặng yên khao khát, nhưng bàn tay Tư Đồ Nhã chỉ nắm được vài phần, cuối cùng không nhịn nổi, hắn chẳng biết phải làm thế nào, cố rụt lùi lại, khàn khàn nói, “Sẽ làm bẩn tay Nhị công tử, không ổn. Cái Bang thấy áo khoác của thuộc hạ ướt, cũng không ổn. Xin cho phép… Thuộc hạ rời đi một lát.”

Tư Đồ Nhã rất khâm phục định lực của hắn, nhưng cơ hội ngàn năm có một này sao có thể dễ dàng bỏ qua, quyết tâm đùa với hắn tới cùng, “Đừng đi. Ta sẽ không bẩn tay, cũng sẽ không làm bẩn áo khoác của ngươi.” Dứt lời thì chui vào áo khoác của ám vệ Cửu.

“Hà huynh đệ!” Tác Liệt buộc chặt túi vải phía trước phía sau, sải bước qua bãi đá, “Thương thế ra sao rồi?”


“…” Ám vệ Cửu im lặng nhìn Tác Liệt.

Tác Liệt giật mình, chỉ thấy ám vệ Cửu nằm nghiêng, không thấy Tư Đồ Nhã. Nhìn kỹ, áo khoác ám vệ Cửu đắp trên người phồng lên một đống. 

Ám vệ Cửu nói, “Tướng ngủ của y không tốt.”

Tác Liệt cười thầm, công tử tuổi cột tóc này đúng là tính tình con nít, cũng không nghĩ nhiều, “Thế cứ để y ngủ thêm. Lần này chúng ta đi Ích Châu, đường cái bị tuyết làm tắc nghẽn, cưỡi ngựa chẳng nhanh bằng khinh công! Có điều không biết huynh đệ sức lực thế nào?”

Ám vệ Cửu bất căng bất phạt (không kiêu căng, không khoe mẽ) trả lời, “Cõng người đi thẳng không ngừng, mười hai canh giờ.”

Tác Liệt khâm phục nói, “Quả nhiên huynh đệ bản lĩnh cao, ta và ngươi thay phiên bế y, một ngày là tới Ích Châu!” Dứt lời thì nhiệt huyết sôi trào, cảm thấy đã gặp kỳ phùng địch thủ, vội vã muốn dùng khinh công so tài cao thấp với ám vệ Cửu.

“Được.” Ám vệ Cửu không nhiều lời.

Tác Liệt quay đi gọi đệ tử Cái Bang. Ám vệ Cửu nhanh nhẹn bế Tư Đồ Nhã giả bộ ngủ im bất động trên hông lên, nói y ngừng lại.

Tư Đồ Nhã xấu hổ đặt câu hỏi, “Làm sao bây giờ?” Bàn tay y giấu trong áo khoác, xoa xoa vật cứng ngẩng cao đầu của ám vệ Cửu, lưu luyến không rời.

“Nhị công tử.” Ám vệ Cửu ngẫm nghĩ, trịnh trọng nói, “Phiền Nhị công tử đập thêm lần nữa.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui