Mùng Bảy tháng Chạp, tuyết rơi cuồn cuộn, nên tiêu tai giải nạn, tránh động thổ sát sinh.
Màn trời ảm đạm như bị che lấp. Ngàn vạn gia đình ven đường cái đã treo đèn lồng trắng từ sớm tinh mơ. Chụp đèn không có chữ, người dân không lên tiếng, giống hệt quốc tang. Chỉ có quan binh quát tháo, đập cửa, cưỡng chế dân chúng tháo đèn lồng xúi quẩy xuống, bằng không sẽ phải gánh trọng tội.
Tại Ba Thục, thành Cẩm Quan, trong một tòa nhà đổ nát, nữ nhân mặc áo vải bố, quỳ trước quan tài nức nở đốt vàng mã. Ngoại hình nàng khá xinh đẹp, nước mắt tuôn rơi khiến người ta thương xót, tiếng khóc thảm thiết bị từng trận gió thét át đi, “Phu quân, sao chàng nỡ nhẫn tâm, bỏ lại một mình ta… Bơ vơ trên đời không nơi nương tựa. Tại sao họ đối xử với chàng như vậy…”
Đúng lúc đó, hai nha dịch lưng giắt đao, đi ủng đạp cửa xông vào, lao thẳng tới nhà chính, kéo nữ nhân dậy, “Điêu dân to gan!” Một nha dịch tháo đèn lồng trắng ném xuống đất, quát nàng, “Luật lệ triều đình đã quy định rõ, hôm nay không được mặc đồ tang truy điệu, kẻ nào vi phạm, xử như tạo phản. Ngươi dám cố ý không nghe!”
Nữ nhân sợ tới run lẩy bẩy, “Xin đại nhân thương xót… Tướng công nhà ta…”
Nha dịch không cho giải thích, đạp đổ chậu than, xé lụa trắng, đập phá đồ cúng trong linh đường. Nữ nhân không ngừng cầu xin, nhưng không thoát được kiềm chế của nha dịch, trơ mắt nhìn quan tài “Ầm” một tiếng, đổ xuống đất.
“Cởi bộ đồ tang xúi quẩy này ra!” Nha dịch xé áo vải bố của nữ nhân. Hắn làm theo pháp luật, nhưng sau khi nhìn rõ dung mạo nữ nhân này, trong mắt lại dấy lên tà niệm.
“Không không!” Nữ nhân điên cuồng phản kháng, hốt hoảng nhìn về phía quan tài, vong phu của nàng làm sao nhắm mắt đây!
Bọn nha dịch kéo vạt áo nữ nhân, nhanh như chớp, một mảnh lụa trắng bồng bềnh rơi xuống, mở rộng, chắn giữa nha dịch và nữ nhân. Nha dịch không hiểu, giơ tay gạt mảnh lụa, bàn tay thình lình bị một lưỡi dao nhọn đâm xuyên. Máu rớt xuống, nở rộ như hoa trên mảnh lụa, nha dịch còn chưa kịp thấy đau, thậm chí còn chưa kịp bất ngờ, mảnh lụa trắng đã quấn lấy cổ họng bọn chúng, xương cổ bị nghiến nát như cành khô yếu ớt, mất đi cơ hội thét lên tiếng cuối cùng.
Nữ nhân cũng không hiểu chuyện gì vừa xảy ra trong khoảnh khắc ấy. Nàng ngồi bệt xuống, bốn phương tám hướng đều là lụa trắng bồng bềnh. Lụa trắng vốn nằm trên đất, phủ trên cột nhà, đột nhiên lại quây tròn bảo vệ nàng.
Bên ngoài chỉ còn tiếng gió thét gào. Yên lặng tới cực điểm. Nàng lấy hết can đảm vén lụa trắng, linh đường không có bóng người, không thấy đám nha dịch, quan tài trở về vị trí cũ, tiền giấy lác đác cháy trong chậu than. Nàng ngẩn ngơ một lát, thình lình bịt miệng khóc nấc lên, vong phu đã bảo vệ nàng lần cuối! Trước bàn xếp ba nén bạc nhỏ, tinh khiết vô cùng, trắng phau như tuyết ngoài kia.
***
Hiểu khán hồng thấp xử, hoa trọng Cẩm Quan thành (Trích từ bài thơ “Xuân dạ hỉ vũ” của Đỗ Phủ. Tạm hiểu: Bình minh ngắm sắc đỏ tươi, biển hoa ướt át phủ đầy Cẩm Quan). Thành Cẩm Quan tên thật là Ích Châu. Nằm dưới chân núi cao chọc trời, là khu vực bình nguyên màu mỡ, xa Hoàng đế, hấp dẫn không ít nhân sĩ giang hồ phóng khoáng không chịu ràng buộc. Bọn họ phá núi lập ngôi, phát triển võ công, sáng lập phái Nga Mi, Thanh Thành, Đường Môn vân vân. Nơi này tiếp giáp Vân Nam và Đại Phiên, Lạt Ma tinh thông Phật học, người Miêu thạo dùng độc và phái Côn Luân thường xuyên lui tới. Rừng lớn đủ loại chim muông. Dần dần hình thành võ lâm luận võ, luận nghệ.
Nơi có võ lâm, tức có người hoà giải, tục xưng là Võ Lâm Minh chủ. Võ Lâm Minh chủ lúc bấy giờ họ Tư Đồ, tên Khánh.
Mùng Bảy tháng Chạp, cả phủ Tư Đồ rất hân hoan. Ba con trai của Tư Đồ Khánh đều đã đến tuổi cột tóc (~15 tuổi), là thời điểm chọn lựa ám vệ tùy thân. Ngài phát anh hùng thiếp, mời thân bằng hảo hữu đến cổ vũ. Quần hùng có mặt đúng hẹn bất ngờ, Tư Đồ Khánh dựa vào Tuyết Mang Kiếm đoạt được ngôi vị Võ Lâm Minh chủ, dù không võ công cái thế thì kiếm pháp cũng phải siêu phàm. Mà Tư Đồ phu nhân Ngọc Phù Dung, nổi tiếng giang hồ nhờ Điểm Giáng Thủ, công phu điểm huyệt có thể nói là hạng nhất. Nhi tử của hai đại hiệp này mà còn cần thuê ám vệ sao?
“Ài, có câu, minh thương dễ tránh.” Tư Đồ Khánh hàn huyên với Đường Môn gia chủ xong, chớp mắt thu lại ý cười, hỏi quản gia, “Thường Phúc, chuẩn bị xong chưa?”
Quản gia lộ vẻ lo lắng, ghé tai nói nhỏ, “Vẫn thiếu một.”
Tư Đồ Khánh nhìn giang hồ bằng hữu ngồi chật kín, những người này, có hứng thú bừng bừng, có khinh thường ra mặt, nhưng đại đa số đều sốt ruột. Chỉ là mấy ám vệ trình diễn, múa đao trước mặt Quan Công, mà dám để võ lâm tiền bối như họ phải đợi lâu.
“Thiếu một thì thiếu một.” Ám vệ được dày công huấn luyện mà xem nhẹ cương vị như vậy, Tư Đồ Khánh hơi khó chị̣u, “Bắt đầu đi.”
Lôi đài tuyển ám vệ, đặt ở sân luyện võ của Tư Đồ gia. Nơi này rộng khoảng trăm tịch (Một tịch là một tấm chiếu), bốn hướng ở tầng dưới cùng bố trí hơn mười chỗ ngồi. Chính giữa chỗ trống dựng bia ngắm hình người bằng da hươu, dưới bia cất giấu cơ quan hoạt động.
Tư Đồ Khánh bước tới trước bia ngắm, giơ tay ra hiệu cho anh hùng hào kiệt im lặng. Ngài báo cho mọi người biết, việc này liên quan đến an nguy của các con ngài, hi vọng sau khi chín ám vệ xuất hiện, chư vị cao thủ đừng khách sáo, cứ dùng hết sở trường, tập kích bia ngắm hình người này.
Phía dưới có người hỏi, “Minh chủ, ngài muốn chúng ta đánh thật sao?”
Tư Đồ Khánh gật đầu, nhận ra người nọ là nhị đệ tử phái Thanh Thành.
“Đao kiếm há có thể hạ thủ lưu tình.” Đường Môn trưởng lão nói, “Ám khí không có mắt. Nếu làm bị thương ám vệ bảo bối của Minh chủ thì… Minh chủ và Gia chủ bỉ môn, không khỏi tổn hại hòa khí.”
“Không sao,” Tư Đồ Khánh cười nói, “Được thua dưới tay chư vị hảo hán danh chấn giang hồ cũng chính là thành tựu của lớp trẻ, ấy là tuy bại mà vinh.” Ngụ ý rằng, chỉ cần chư vị có thể, hạ sát cũng không sao.
“Tư Đồ Minh chủ, ngài nói như vậy là xem thường người khác sao?” Một nữ tử bận áo đen trăm nếp, cười nhạt hỏi.
“Không dám, ai cũng biết Kiến Huyết Phong Hầu của Kim Xà Câu Nguyệt Hoàng cô nương, chính là võ lâm nhất tuyệt.” Tư Đồ Khánh liếc nhìn lên lầu hai, ba nhi tử của ngài đứng đó, lão Đại và lão Tam thỉnh thoảng to nhỏ vài câu, như đang bình luận thân thủ của giang hồ hào kiệt dưới lầu, lão Nhị cầm cuốn sách, khuỷu tay gác trên lan can, chậm rãi lật – Đứa nhỏ này tóc cũng không buộc gọn gàng.
Mặt trống da bò bên sân tập võ được gõ vang, tám ám vệ mặc đồ đen bước lên giữa sân, chắp tay hành lễ bốn phía. Mọi người ồ lên, các ám vệ này đều đeo mặt nạ khó ưa, trên mặt nạ có các chấm từ một đến tám.
Tư Đồ Tam công tử trên lầu bật cười, “Mặt còn chẳng thấy, chọn kiểu gì đây.”
Đại công tử nói, “Chọn cẩu, đâu phải chọn nữ nhân.” Hắn nhìn các ám vệ, ánh mắt không giấu nổi khinh miệt.
Nhị công tử không rời mắt khỏi trang sách, đọc tới câu “Vạn dặm sá chi Nam hay Bắc, hai trái tim đàm luận chuyện tử sinh”, không khỏi kín đáo thở dài, ra vẻ mọt sách âm thầm lặp lại: Hai trái tim đàm luận chuyện tử sinh. Y thầm nhủ, câu chuyện của Đường Huyền Tông và Dương Ngọc Hoàn, đúng là khiến người nghe thương tâm, người gặp rơi lệ, xót xa đau đớn tới vô cùng, nhưng so với Hạng Võ Bá Vương chia lìa, thì vẫn kém vài phần bi tráng.
Bảy trong số tám ám vệ nhảy ra ngoài sân luyện võ. Chỉ để lại ám vệ đeo mặt nạ một chấm khiêu chiến.
Tiếng trống lại vang, càng lúc càng dồn dập.
Chín người cầm kiếm nhảy ra giữa sân, chín người này mặc áo cà sa màu xanh như đạo sĩ, nhịp chân ăn ý hợp thành Ngũ Hành Bát Quái.
Đại công tử xác nhận với Tam công tử, “Là cao thủ Thục Đông ‘Điểm Dịch phái’, cha nói bọn họ ẩn cư trong hang núi, nghiên cứu Dịch Kinh, dựa vào đó sáng chế ra Dịch trận lục thập tứ quẻ, biến ảo khôn lường.”
Tam công tử đảo mắt nhìn trời, “Toàn lão nhân rừng rú, võ công cao được tới mức nào.”
Đạo sĩ phái Điểm Dịch không nói nhiều, triển khai kiếm trận quanh ám vệ đơn độc và bia ngắm, nhìn từ lầu hai xuống, kiếm trận này giống vòng tròn, nhưng thình lình phóng ra mấy chiêu sắc bén, bay lượn vòng quanh, lúc xa lúc gần, biến thành trận thế rắc rối khi mở khi khép. Thoạt nhìn vô số sơ hở, nhưng trong phút chốc, sơ hở ban đầu lại biến thành sát chiêu hung hiểm.
Đại công tử ‘Chậc’ một tiếng, hỏi Nhị công tử vùi đầu đọc sách, “Nhị đệ, đệ nghĩ trận này thế nào?”
Nhị công tử nghe vậy thì ngước mắt, nhìn về phía sân luyện võ. Kiếm trận nọ tuy biến ảo khó đoán, nhưng ám vệ vung thanh kiếm mỏng như cánh ve, không chỉ múa kiếm thong dong bảo vệ bia ngắm, mà còn xuyên qua mặt nạ, bình tĩnh quan sát kiếm pháp huyền diệu của phái Điểm Dịch. Kiếm chiêu ám vệ dùng chỉ là một phần sơ sài Tuyết Mang Kiếm của Tư Đồ Khánh, nhưng dù vậy cũng đủ ngang tay với phái Điểm Dịch.
“Kiếm trận này rất giống Chu Dịch nhị thập ngũ quẻ, thiên lôi vô vọng. Tên gọi ‘Vô Vọng Chi Tai’, trong chín người, chỉ có một người tung sát chiêu, những người còn lại chỉ dùng hư chiêu yểm hộ.” Nhị công tử tiếp tục đọc sách, “Đại ca, ám vệ kia đối phó được.”
Nhị công tử còn chưa dứt lời, ám vệ đã dùng tay trái kẹp đồng tiền, đánh trúng đạo sĩ giấu sát chiêu. Trận thế rối loạn, dựa vào sơ hở nhỏ nhoi này, nhuyễn kiếm của ám vệ nhanh như chớp vẽ ra vết máu trên cổ tay tám vị đạo sĩ còn lại.
Tam công tử huýt gió, “Hay, hay, ta dùng chân cầm kiếm cũng hơn phái Điểm Dịch!”
Đạo sĩ phái Điểm Dịch tái mặt phất tay áo lùi xuống khỏi sân tập. Các phái lên sau không dám khinh địch, cử ra đệ tử tâm đắc khiêu chiến ám vệ nọ, cho tới khi nhị đệ tử phá́i Thanh Thành ra tay, dùng kiếm chiêu ‘Nhất Hóa Vạn’, ám vệ mới bại trận. Mặc dù vậy, bị thương cũng chỉ là ám vệ, bia ngắm đại diện cho chủ nhân vẫn không hao tổn gì.
“Kiếm pháp Thanh Thành quả là danh chí thực quy (có thực lực, tất có danh tiếng).” Đại công tử thờ ơ bình luận, “Tam bộ kiếm pháp Thủ Hòa, Hóa Vạn, Quy Nhất của họ, lấy ‘Quy Nhất’ đứng đầu. Người này chỉ biết ‘Hóa Vạn’, tức là không phải đệ tử ruột*.” (Nguyên văn là Đệ tử nhập thất: Học trò được truyền thụ và lĩnh hội toàn bộ tinh hoa của sư phụ)
Ba vị công tử đều thờ ơ với việc lựa chọn ám vệ. Theo họ, phụ thân Võ Lâm Minh chủ chỉ muốn đưa họ vài con cẩu, nhưng gióng trống khua chiêng, mời gọi quần hùng như vậy, chắc chắn là có ý định sâu xa nào khác. Họ phải hiểu được ý định này.
Sau khi ám vệ thứ nhất bị thương, bảy ám vệ còn lại cũng thay nhau tiếp nhận từng đợt đánh luân phiên của quần hùng, nhưng thực lực đều không bằng ám vệ Nhất, thậm chí thất bại càng lúc càng nhanh. Các công tử Tư Đồ gia vừa xem vừa ngáp, mệt mỏi vô cùng.
Tam công tử sốt ruột nói, “Đệ chọn ám vệ Nhất rồi, Đại ca Nhị ca đừng tranh với đệ.”
Đại công tử đồng ý, “Ám vệ Nhất ít ra cũng là cao thủ hạng ba, còn lại chủ yếu chẳng có hạng nào.”
Nhị công tử ôm sách vào lòng, cười nói, “Phiền Đại ca và Tam đệ chọn đại cho đệ đi.” Y chuẩn bị về phòng ngủ bù, nhưng vừa quay đi thì dưới lầu thình lình truyền đến một tiếng kêu hoảng sợ khác thường! Y không khỏi dừng lại liếc nhìn, chỉ thấy lá chắn cuối cùng là ám vệ Bát đang liều chết che chắn bia ngắm, mà Hắc Miêu tộc Kim Xà Câu không chút nể tình đục khoét hướng về cổ họng ám vệ Bát.
Chỉ trong chớp mắt, Nhị công tử nhìn rõ, Hắc Miêu Tử này tập kích bia ngắm chỉ là giả, cố tình giết người mới là thật. Ngay khi Kim Xà Câu của đối phương tung ra, y tỉnh bơ gập khớp ngón tay dưới ống áo, nhưng rồi lại thả lỏng, đổi ý.
“Úi cha, con rùa nào bắn trộm!” Kim Xà Câu của Hắc Miêu Tử leng keng rời khỏi tay. Một mũi phi đao móc vào chuôi câu, nhanh chóng cắm vào tòa lầu sơn son cách đó vài thước, chùm tơ đỏ gắn ở đuôi phi đao khẽ lắc lư.
Đệ tử Đường Môn tinh mắt, quay đầu nhìn lại, chỉ thấy trước cửa sân luyện võ có một bóng người mặc quần áo phổ thông. Bóng người nọ nhoáng lên một cái, xuất hiện giữa ám vệ Bát và Hắc Miêu Tử. Mọi người không thấy rõ mặt, vì người này đội mũ rộng vành phủ vải đen.
Một nữ tử trẻ tuổi ngồi phía Đường Môn đứng dậy nói, “Các hạ là ai, trả mũ cho ta!”
Người đội mũ chắp tay đáp, “Tại hạ ám vệ Cửu. Chủ nhân có lệnh, khuôn mặt này chỉ tiểu chủ nhân và người chết mới được xem. Tại hạ sợ đến trễ, chưa kịp chuẩ̉n bị mặt nạ, làm thế này cũng là bất đắc dĩ, cô nương thứ lỗi.”
Vừa dứt lời, đệ tử Đường Môn vốn đang án binh bất động cùng nhau đứng phắt dậy. Hóa ra nữ tử trẻ tuổi này là thiên kim của Gia chủ Đường Môn, tên gọi Đường Thiết Kiều. Ám vệ Cửu chẳng những đoạt mũ của Đường Thiết Kiều mà còn nói năng càn rỡ, khiến cho nhiều người tức giận.
Khắp chốn giang hồ không ai không hiểu, ‘Thà chọc Diêm La Vương, đừng chọc người Đường Môn’ — Ám khí của Đường Môn xưa nay bách phát bách trúng, một mũi chông sắt cũng đủ khiến cao thủ võ lâm chết đi sống lại, càng chưa nhắc tới Ngũ Độc Thần Sa và hỏa khí được nghiên cứu chế tạo gần đây.
Ám vệ Cửu không biết phải trái! Nhưng đánh chó phải ngó mặt chủ. Nể mặt Võ Lâm Minh chủ Tư Đồ Khánh, đệ tử Đường Môn không tiện nổi giận, chỉ im lặng đứng nhìn ám vệ Cửu, ánh mắt như mũi tên lạnh giá, xương cốt nghiến lại răng rắc vang.
Đường gia chủ vuốt râu cười, nhìn Tư Đồ Khánh bên cạnh, “Minh chủ nói xem, thế này…”
Tư Đồ Khánh nở nụ cười đáp, “Không sao, cứ để ám vệ Cửu luyện tập cùng công tử chính quy quý phái.”
Hai người thấp giọng không ai nghe thấy. Ám vệ Cửu đội mũ rộng vành lại mẫn cảm nhìn sang hướng đó, khiêm tốn chắp tay hiến mạng.
Tư Đồ Đại công tử đứng trên lầu nhíu mày nói, “Không ổn, nếu Đường Môn dùng tuyệt kỹ, người bên dưới sẽ mất mạng hết.”
Tam công tử lại hứng trí bừng bừng, “Giờ mới thú vị!”
Anh hùng hào kiệt tại đây, dưới lời mời của Tư Đồ Khánh, rút lui khỏi chỗ ngồi, cùng lên lầu hai xem cuộc chiến. Bọn họ muốn nhìn cho rõ ám vệ Cửu chết thảm như thế nào, càng quan trọng hơn là, nhìn xem rốt cuộ̣c Đường Môn giết người như thế nào — Trước kia có rất ít người chính mắt nhìn thấy Đường Môn ra tay, bởi vì Đường Môn chỉ ra tay từ chỗ tối, mà người thật sự gặp được thì đều phải chết không thể nghi ngờ.
Nhị công tử lơ đãng tùy tiện, lúc này cũng không cúi đầu lật sách, mà hết sức chăm chú nhìn ám vệ Cửu. Nhưng y chỉ có thể nhìn thấy mũ rộng vành quây vải đen cùng áo bào phổ thông, áo bào màu lam nhạt, trên cổ tay áo phải có một vết máu chưa khô.
Đệ tử Đường Môn đứng cách ám vệ Cửu rất xa, nhàn nhã vây quanh ám vệ Cửu. Đây đều là đệ tử chính quy của Đường Môn, vận y phục lụa gấm Tứ Xuyên lộng lẫy, thắt lưng uyển chuyển, đeo túi da hươu thuộc rất dày. Bọn họ lấy bình sứ trong túi, bôi kem giải độc lên khớp ngón tay, lại bóp nát thuốc viên, dùng nội lực làm tan, cẩn thận bôi lên, hong khô. Lúc này mới sôi nổi ngẩng đầu, chăm chú nhìn ám vệ Cửu, cùng với bia ngắm hình người cách ám vệ Cửu không xa.
Quần hùng đều khiếp sợ vẻ trầm tĩnh của đệ tử Đường Môn, những đệ tử chính quy này không hề có sát ý, ánh mắt nhìn ám vệ Cửu lạnh lùng như đang nhìn bia ngắm không có sinh mệnh, hoặc là một vật thể hư vô không tồn tại.
Ám vệ Cửu rút hai thanh đoản đao trong tay áo, chiều dài chỉ khoảng hai tấc, hơi cong, như trăng non rất khó thấy.
“Chỉ dùng loại đao cong này, hắn sẽ không chặn được ‘Mãn Thiên Hoa Vũ’.” Đại công tử lắc đầu.
Tam công tử pha trò, “Đại ca, huynh đang nói… Đoản đao của hắn có thể ép Đường Môn tung ra tuyệt kỹ ‘Mãn Thiên Hoa Vũ’?”
“Đúng, đệ xem, tay hắn cầm đao rất vững.” Đại công tử nói, “Nếu hắn không chết, ta sẽ chọn hắn.”
Ám vệ Cửu như có giác ngộ, khẽ nghiêng tay về phía trên lầu, tựa hồ đáp lại mệnh lệnh của Đại công tử — Đệ tử Đường Môn không bỏ sót khoảnh khắc này của ám vệ Cửu, thình lình hất cổ tay, ném ra bốn mũi chông sắt.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...