1.
Mỗi lần cúng mộ xong, Quý Hồng thích ngồi một mình trước mộ nói chuyện, hôm nay cũng thế. Hai anh em cho bà không gian riêng, đứng dưới vòm cây gần đó hút thuốc, im lặng một lúc lâu, Sử Sùng mới lên tiếng: “Trông mày có vẻ không ổn, lại thay đổi chỗ nào à?”
“Không.”
“Đừng giấu tao, mày mà lại quên ngày giỗ của chú Tưởng hả?”
Trình Thời không đáp, chỉ dời bước chân, tình cờ trông thấy Trình Hi xuất hiện ở lối vào. Cô mặc sơ mi đen, cầm theo một bó hoa, đứng đằng xa gật đầu với anh rồi dừng lại.
“Đợi lát nữa nhờ mày đưa mẹ tao về trước.”
“Ừ.” Sử Sùng nhìn theo hướng anh, nhướn mày hỏi, “Có quen à?”
Cuộc gặp gỡ ở dưới lầu tập đoàn Đàn Thịnh hôm đó, lần Trình Hi hỏi về Triệu Phi đã bị xóa bỏ, lại thêm khoảng cách xa nên Sử Sùng không nhận ra.
“Đó là Trình Hi.”
Trình Thời dập thuốc, xua bớt mùi trên người, đồng thời chặn trước câu hỏi của anh ta, nói, “Hẹn tối gặp ở nhà tao, tới khi đó nói sau, lại có thay đổi rồi.”
“Mẹ nó, mày…”
Đúng lúc này Quý Hồng đứng dậy, Sử Sùng đành nuốt lời xuống bụng, đi tới giải thích vài câu rồi hai người về nhà trước.
Trình Hi thấy bọn họ đã đi, lúc này mới tới chỗ Trình Thời.
2.
Cô đặt bó hoa trước mộ, chắp tay im lặng một lúc, sau đó nhìn Trình Thời, thấp giọng nói: “Tôi không ngờ lại là kết quả như vậy.”
“Không liên quan đến cô.”
“Thật ra vẫn có thể cứu vãn được, tôi vẫn có thể nhắc nhở Kim Minh, chỉ cần bố anh kiểm tra sớm thì có thể tránh được tình huống này.”
Sao anh có thể không nghĩ tới.
Thậm chí không cần phiền như vậy, bản thân Tưởng Kim Minh vẫn có hồi ức, chẳng qua thiếu một thời cơ để anh ta ý thức được tương lai đã thay đổi. Một câu nói, một lời nhắc, như thế cả nhà có thể quay về ngày hôm qua còn vui vẻ ấm êm.
Nhưng sau khi trải qua quá nhiều chuyện, Trình Thời biết muốn thay đổi phải trả giá rất lớn, giá của mình, hoặc là giá của người khác, có lẽ anh không cách nào trả nổi.
Ánh nắng hắt lên người cả hai, tạo thành chiếc bóng nho nhỏ. Trình Thời vô thức dìu tay cô, nói: “Ở đây nóng lắm, vừa đi vừa nói đi.”
Trình Hi không gạt tay anh, có lẽ cũng vì đã quen, phải mấy giây sau mới nói: “Chân tôi đã lành rồi.”
Lúc này anh mới nhận ra, lập tức thu tay đút vào túi quần, thuận tiện hỏi: “Bạch Tịnh sao rồi?”
“Tôi chuyển đến xã khu Phục Viên, vẫn học trường cấp hai cũ, nhưng chúng tôi không cùng lớp, cho nên… Lúc nãy tôi mới đi gặp cô ấy, cô ấy vẫn khỏe.”
Bạch Tịnh đã lấy lại cuộc đời lần nữa, nhưng trời xui đất khiến lại khiến bố Tưởng qua đời. Mấy hôm trước Trình Hi mới tham dự tang lễ của bạn thân ở đây, mà hôm nay lại đối mặt với bia mộ của bố Tưởng, sự hoán đổi số phận này khiến cô vô cùng áy náy.
Nên cũng không nói nhiều, vài câu kết thúc đề tài.
“Cuối cùng cũng không phí công.” Trình Thời gật đầu, nói tiếp, “Cuối cùng chúng tôi vẫn nhất trí.”
“Hả?” Trình Hi nhìn anh, kịp thời nhận ra, “Anh nói Kim Minh à?”
“Đúng thế.”
Ban đầu Trình Hi luôn cảm thấy Tưởng Kim Minh và Trình Thời là hai người hoàn toàn khác nhau. Một người chân thành non trẻ, một người thâm trầm kín đáo, như những bóng cây trên đỉnh đầu đây, Tưởng Kim Minh là mặt hướng nắng, còn Trình Thời lại khuất góc tối.
Nhưng dần dà, hai người đã chồng lên nhau. Trong xương cốt có thứ giống nhau, nên 20 năm trước chỉ biết đứng nhìn tai nạn sập đổ ở sân trượt băng, và 20 năm sau cũng không cách nào lựa chọn được số mệnh giữa Ngô Tĩnh Văn và Ngô Du.
Cây vẫn là cây, dù lớn lên thì bản thể vẫn chỉ có một.
Nghĩ đến đây, cô cười nói: “Trong nhà anh có nấc đo chiều cao, ở trên tường ngoài phòng khách, từ thấp cho tới… đây.”
Trình Hi vung tay, áng chừng vị trí thấp hơn chiều cao anh một chút.
“À.” Anh sờ mũi, trả lời, “Mẹ tôi thích đo như vậy, thói quen ở trường mầm non.”
“Tôi còn thấy cả chữ trên bức tường trong phòng ngủ, là anh để lại à?”
“Chữ?”
Trình Thời dừng chân, đang cố tìm kiếm trong trí nhớ. Một lúc sau, có vẻ anh đã có câu trả lời, do dự nói: “Tôi vẫn muốn đi. Là mấy chữ này phải không?”
“Đúng thế, có nghĩa gì vậy?”
“Tối ngày 29 tháng 9, tôi vẫn muốn đến số 76 đường Đàn Viên. Nhưng lúc ấy không kịp nữa, chỉ để lại bốn chữ đó cho cô.”
Trình Hi vẫn không hiểu, lẩm bẩm: “Ngày 29 tháng 9?”
“Còn nhớ tôi từng nói với cô thời gian là một vòng tròn không, ngày hôm đó đã từng thay đổi một lần. Rốt cuộc lần đó đã thay đổi gì, bây giờ tôi sẽ nói cho cô biết. Đi thôi, tôi dẫn cô đến nơi này.”
3.
Trình Hi không ngờ “nơi này” là nhà của anh.
Một ngôi nhà cao tầng nằm cạnh bờ sông, rộng rãi yên tĩnh. Cô lúng túng đi vào cửa, băng qua hành lang, cảnh sông nước ngoài cửa sổ xuất hiện trong tầm mắt.
Số 76 đường Đàn Viên sừng sững ở bờ sông đối diện, thời tiết đương đẹp nên có thể thấy rất rõ. Trình Hi định mở miệng thì nghe thấy Trình Thời giải thích: “Tôi cần một nơi có thể thấy được chỗ này.”
“Giống nhà cũ của anh?”
Đứng trên ban công nho nhỏ ấy nhìn ra, cũng có thể thu trọn số 76 đường Đàn Viên vào mắt.
“Đúng. Cô hỏi tôi vì sao để lại mấy chữ đó, là bởi vì đêm hôm ấy tôi thấy được sự việc ở số 76 đường Đàn Viên, không thể không đến.”
“Thấy sự việc gì?”
Trình Thời dời bước đến quầy rót nước, hỏi cô: “Muốn uống gì?”
Mới từ ngoài về, đúng là cô thấy khát thật, bèn đáp: “Nước lọc là được rồi, anh đã thấy gì? Rốt cuộc hôm đó đã xảy ra chuyện gì?”
“Đây.”
Anh đặt cốc nước xuống trước mặt cô, ngước mắt nói: “Cát Tường, lần trước cũng giống lần này, chúng ta đã thử rất nhiều biện pháp, bảo hiểm cuối cùng chính là né tránh khi tai nạn xảy ra, đợi xem rốt cuộc sẽ phát sinh những gì. Tôi đã nhắc nhở mọi người đêm hôm ấy đừng đến đơn vị, nhưng qua ban công vẫn thấy chú Sử vào viện triển lãm, trông có vẻ rất gấp, hình như bỏ quên thứ gì đó quan trọng. Tôi vội vàng gọi số điện thoại bàn ở văn phòng, phải rất lâu sau mới có người bắt máy, nhưng lại truyền tới tiếng tranh chấp. Tới khi gác máy ra ban công quan sát, phát hiện số 76 đường Đàn Viên đã có lửa.”
“Nên anh đã để lại chữ, nói anh vẫn đi… Anh muốn đi cứu người?”
“Ừ.”
“Sau đó thì sao.”
“Kiến trúc bằng gỗ trong viện triển lãm và tài liệu giấy tờ rất dễ bắt lửa, lúc tôi tới thì thế lửa đã mạnh. Chú Sử dùng bình cứu hỏa chữa cháy, nhưng vẫn không dập được. Tôi muốn đưa chú ấy đi, nhưng chú ấy không chịu, khăng khăng muốn cứu các hiện vật, nói đó là lỗi của ông…”
Trình Hi ngơ ngác nhìn anh, quên cả uống nước. Lỗi của Sử Chí Dũng? Là do ông ta dẫn đến hỏa hoạn?
“Thời gian cứ trôi, lúc muốn thoát thì đã hết đường chạy. Chúng tôi buộc lòng phải lên tầng bốn, lúc đó chỉ còn một cách, chính là nhảy cửa sổ ra ngoài, nhảy xuống sông.”
“Nhảy cửa sổ… Ở đó làm gì có cửa sổ?” Cô ngoái đầu nhìn ra ngoài, một bên số 76 đường Đàn Viên ven sông chỉ có bức tường kín mít.
Lúc trước khi điều tra tai nạn du thuyền cô cũng đã để ý, không có cửa sổ.
“Cuối hành lang tầng bốn có cửa sổ, nhưng đã bị lấp kín trong quá trình sửa đổi, ở chỗ đó hiện tại treo hộp đèn chiếu. Nếu cô gỡ ra thì có thể thấy dấu vết cũ.”
Trình Hi hít sâu một hơi, bỗng nói: “Nên Ngô Tĩnh Văn…”
“Đúng thế, trong lúc phá cửa sổ đã làm rơi chấn song, đập trúng du thuyền ngắm cảnh. Tai nạn của cô ấy là do tôi gây nên.”
Tới bây giờ Trình Hi mới hiểu câu “chịu trách nhiệm” mà Ngô Du đã nói là gì. Nếu không có sự thay đổi lần đó thì Ngô Tĩnh Văn đâu bị liên lụy, cô ấy hí hửng đi du lịch, nhẽ ra phải bình an trở về mới đúng.
“Thế còn viện trưởng Sử?” Vì sao ông ấy vẫn gặp nạn trong tai nạn?
Trình Thời nhấp môi, uống nước rồi nói tiếp: “Lúc ấy khói rất lớn, bay từ cửa sổ ra ngoài, khi tôi ngoái đầu thì đã không thấy ông ấy đâu. Thế là quay lại tìm, nhưng đi được vài bước thì chân bị giữ lại, chú Sử nhét một phong bì vào tay tôi… Lúc đó chú ấy đã hết cứu, về sau tôi phải gắng gượng mới nhảy được ra ngoài.”
“Nên bọn họ không tìm được anh, nhận định anh đã mất tích…”
“Tháng 9 là cuối mùa lũ, tới khi tôi mở mắt thì đã bị cuốn tới hạ lưu, cũng mất cả phong bì.”
“Trong phong bì là gì?”
“Có lẽ là bằng chứng, chắc chắn liên quan tới vi phạm quy định phát triển số 76 đường Đàn Viên, hoặc là liên quan đến quy hoạch bất động sản, là sự thật về vụ cháy.”
“Ý anh là có người phóng hỏa, chỉ vì tiêu hủy bằng chứng mà chôn vùi cả Sử Chí Dũng lẫn toàn bộ số 76 đường Đàn Viên trong biển lửa?”
“Bây giờ nhìn lại, có lẽ chính là Triệu Phi.”
Trình Hi chống tay lên quầy bar, ấn mạnh huyệt thái dương, nghĩ ngợi nói: “Ông ta phí công ngăn cản chúng ta gọi điện là vì sợ chân tướng bại lộ, phá hủy cuộc sống hiện tại của ông ta?”
Trình Thời không đáp.
Một lúc sau, anh mới nói tiếp: “Sau chuyện đó bọn họ đã biết tôi từng tới hiện trường, nghi ngờ tôi đã lấy bằng chứng đi, nên phái người canh giữ ở nhà tôi rất lâu. Về sau tôi lấy được giấy chứng tử, dùng tên Trình Thời, lúc đó đã lờ mờ nhận ra, liệu có phải mình chính là người cô nhắc đến không? Cát Tường, cô nói với tôi Trình Thời gây dựng rạp chiếu phim Thời Đại, để thử nghiệm, tôi đã thêm một chữ Tân…”
Cô mở tròn mắt, nhớ lại ngày trước khi nói chuyện với Tưởng Kim Minh, lúc để lại tin tức hẹn tham quan, cô đã tự động bớt đi một chữ “Tân”.
Như bánh răng ăn khớp, quá khứ và tương lai đã đan khít vào nhau.
Hai người nhìn nhau, một lúc sau mới hoàn hồn. Trình Thời nhìn đôi môi khô nứt của cô, thấp giọng nhắc: “Uống nước đi.”
Lúc này Trình Hi mới uống hết nước, vì uống vội nên một lúc sau mới bình phục, lại hỏi tiếp: “Không thể dừng lại được ư? Lẽ nào cứ tuần hoàn mãi như vậy?”
“Không biết, có lẽ tuần hoàn không phải vô tận.” Anh nghĩ ngợi, sau đó đi về phòng ngủ, “Đi theo tôi.”
“Đi đâu?” Cô do dự.
“… Văn phòng.”
4.
Trình Hi nhìn thấy giường lớn thì rụt chân về, chần chừ đứng trước cửa.
“Căn phòng này sẽ đổi thành văn phòng.” Anh nói dối mà chẳng đỏ mặt, rất bình thản kéo rèm trên tường ra.
T
rục thời gian khổng lồ dần dần xuất hiện.
Cô lập tức bị thu hút, sự xấu hổ cũng biến mất, bất giác lại gần rồi há hốc mồm.
“Tôi đang nghĩ, chúng ta vẫn luôn đợi ngày 29 tháng 9, vậy sau ngày hôm đó sẽ xảy ra chuyện gì?”
Trục thời gian bắt đầu từ tháng 3 năm 2000, dừng lại ở ngày 29 tháng 9 năm 2020, giữa hai điểm này được nối với nhau bằng những cuộc gọi, tạo thành một vòng kín.
Còn đằng sau lại trống trơn.
“Với kinh nghiệm đã trải qua, tôi làm mất điện thoại vào tháng 3 năm 2000, bắt đầu cuộc gọi nối liền thời không.”
Anh chỉ vào điểm bắt đầu, tiếp tục di chuyển theo nó, dừng lại ở ngày 29 tháng 9 năm 2000, “Người nói chuyện điện thoại với tôi là cô ở tương lai. Chúng ta đã thay đổi vụ tai nạn đó một lần, cũng chính là ngày 29 tháng 9 năm 2000. Sau đó tôi sống bằng thân phận Trình Thời.”
“Đúng thế…”
“Đồng thời cô vẫn lớn lên bình thường, không hề biết gì về những chuyện này. Cho tới tháng 3 của 20 năm sau, cuộc gọi lại lần nữa thực hiện, thực tế đây đã là lần thứ hai chúng ta kết nối với nhau.”
Trình Hi nhíu mày, đuổi theo manh mối của anh ta, kêu lên: “Nhưng với tôi thì câu chuyện lại bắt đầu từ đây.”
“Ừ.”
“Chúng ta đã kết nối lại bằng điện thoại với 20 năm trước, tương đương với việc bước vào một chu kỳ, kết quả là có hai anh xuất hiện cùng một lúc.”
“Đúng, mà khi chúng ta càng đến gần 29 tháng 9, thì 20 năm trước cũng sắp lần nữa tiến tới ngày xảy ra tai nạn, nhưng liệu cô có nghĩ đến, đối với chúng ta, sau ngày hôm đó, thế giới sẽ ra sao không? Chúng ta tiếp tục tiến lên theo dòng thời gian, tháng 10, tháng 11, năm 2021… hay bắt đầu một chu kỳ mới?”
Trình Hi nhìn phần trống sau ngày 29 tháng 9 năm 2020 ở trên tường, trong lòng dâng lên niềm hy vọng, vô thức nhìn sang anh.
“Nhưng tiền đề là…”
Có tiếng gõ cửa rầm rầm vang lên, câu nói của Trình Thời bị ngắt quãng, biết chắc chắn là Sử Sùng mất kiên nhẫn đã đến, anh dặn một câu rồi đi ra mở cửa.
Trình Hi ở trong phòng đối diện với trục thời gian khổng lồ, cảm thấy mình trở nên nhỏ bé hơn bao giờ hết. Bản thân biến thành một biểu tượng, thậm chí cô có thể theo dõi quá trình trưởng thành trong 20 năm, năm thiên niên kỷ mới 7 tuổi, sau đó lên cấp hai, vào cấp ba rồi lên đại học, sau khi tốt nghiệp thuận lợi vào làm ở Tân Thời Đại, mỗi một bước đều có đánh dấu.
Rồi sau đó mới đi tới năm 27 tuổi, chờ đợi một cuộc gọi mà số phận đã chuẩn bị.
Bỗng cô đã hiểu nửa sau Trình Thời muốn nói là gì.
Để nắm bắt cơ hội tiến về phía trước, tiền đề là đảm bảo rằng vụ tai nạn 20 năm trước được sửa lại một lần nữa, bảo đảm bọn họ bình an trong tai nạn – nếu họ thất bại thì thế giới sẽ thế nào đây?
Có lẽ lại tuần hoàn một lần nữa, có lẽ sẽ đưa tất cả về lại số 0.
***
G
iải thích về tuyến thời gian:
– Lần liên lạc đầu tiên: Trình Hi tương lai và Kim Minh 2000 liên lạc với nhau, vào 29/9/2000 vụ cháy vẫn xảy ra. Hiện thực trước chương 1 là kết quả của sự thay đổi sau lần liên lạc đầu tiên: gấu trúc Phán Phán biến thành búp bê, Ngô Tĩnh Văn bị liệt, Ngô Du ra đời.
– Sau 29/9/2000: Kim Minh 2000 trở thành Trình Thời, Cát Tường 2000 cũng lớn lên thành Trình Hi.
Nhưng vì vụ cháy vẫn xảy ra, chu kỳ gọi điện đã tự động lặp lại một lần nữa giữa Kim Minh’ 2000 và Trình Hi hiện tại (bắt đầu chương 1).
Vì vậy Trình Thời 2020 có cả ký ức của Kim Minh 2000 lẫn Kim Minh’ 2000, biết được đây là lần liên lạc thứ 2.
Còn Trình Hi hiện tại chỉ có ký ức của Cát Tường lớn lên, với cô đây là lần liên lạc đầu tiên.
*Qin: Chu kỳ lặp lại không phải là vòng tuần hoàn ở cùng 1 thời điểm, nó tự biết sau lần đầu thất bại thì tịnh tiến lùi hoặc tới để tìm góc thay đổi khác, ở đây là nó tịnh tiến tới sớm hơn. -,- Khiếp khôn đáo để, nên nếu lần này tiếp tục thất bại thì người mệt mỏi nhất có lẽ chính là Trình Thời.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...