Ngày rằm tháng mười một.
Gió thu ấm áp, sắc trời sáng sủa, nhiều mây.
Từng đám từng đám trắng ngần phiêu đãng trên nền trời xanh nhạt, khiến thiên không trở nên mênh mang vô ngần, không thấy điểm cuối, không nhìn ra hình dạng.
Đồng phủ vô cùng náo nhiệt, sắc đỏ tràn ngập trong ngoài, từng tia nắng mai cũng xinh đẹp hơn trước ba phần, đến nỗi nền trời màu lam cũng như được nhuộm hồng.
Hỉ kiệu xao động phố phường trong tiếng khua chiêng gõ trống, rồi dừng lại trước cửa Đồng phủ.
Lê gia đại tiểu thư trùm hỉ khăn, được chú rể cõng trên lưng bước qua chậu than, tiến vào hỉ đường.
Nhất bái thiên địa
Nhị bái cao đường
Phu thê giao bái
Lễ thành.
Đưa vào động phòng
Người người tới chung vui thật ồn ào huyên náo.
Chính là mỗi người đều bị vây trong cái không khí vui mừng, không để tâm đến chuyện gì khác.
“Trần Tuyệt, ngươi còn muốn nhìn đến khi nào?”
Nghị gia trộm nhìn Trần Tuyệt cùng Cách Dao vào phủ, lẫn trong đám người đứng xem buổi lễ, hết thảy kết cục đã định.
“Cách Dao, thiếu gia mặc hỉ phục rất đẹp.” Trần Tuyệt nhìn Đồng Vũ Thu từ phía sau đám đông, nhịn không được mà mỉm cười.
“Trần Tuyệt, làm loạn đủ rồi!” Cách Dao có điểm tức giận.
“Ai náo loạn! Ta không phải chỉ nhìn thôi sao.” Trần Tuyệt đẩy Cách Dao “Keo kiệt, hình như ngươi đang ghen?”
Cách Dao hít sâu một hơi, lạnh lùng nói “Ngươi muốn xem bao lâu cứ xem, mặc kệ ngươi”
Dứt lời, Cách Dao quay đầu bỏ đi, không hề để ý tới Trần Tuyệt.
Trần Tuyệt lại nhìn về phía Đồng Vũ Thu nơi lễ đường đỏ thẫm, chân như hóa đá, tựa như đã bị sắc đỏ diễm lệ kia ngăn lại bên ngoài, không thể bỏ đi, càng không thể tiến vào, chỉ có thể lẳng lặng đứng nhìn.
Mà Đồng Vũ Thu, người y yêu nhiều năm như vậy, nay đã là phu quân người khác.
Giữa bọn họ không còn khúc mắc nữa, hệt như hai đường thẳng song song, thẳng tắp mà đi, không bao giờ gặp gỡ.
Trần Tuyệt nghĩ, có lẽ là Nguyệt Lão sai lầm rồi, mới có thể cắt đứt dây tơ hồng của y, để rồi, Đồng Vũ Thu thuận theo vận mệnh mà tìm được một nhân duyên khác, từ nay về sau sinh nhi dục nữ, hạnh phúc cả đời.
Lời thề năm mười lăm tuổi, chỉ là gió thoảng qua tai, đã là công dã tràng, khiến lòng người tâm niệm, rồi cũng hóa tro tàn, trở thành cát bụi quanh quẩn hồng trần, bay mãi đến tận cùng sinh mệnh, rồi chôn sâu vào lòng đất.
Thu qua, tất cả kết thúc.
Thế rồi mùa đông sẽ đóng băng tất cả, mai táng hết.
Ai nói gió thu se lạnh, khiến lòng đau như cắt?
Người không có tâm, không thể bị thương tổn, cũng là vô lệ, không có gì lưu lại.
Màu đỏ tiệm diệt, một đoàn sương trắng bao phủ.
Trần Tuyệt vượt qua cánh cửa cao cao nơi Đồng phủ, chạy ra phía ngoài.
Tật phong gào thét lướt qua gò má, y chạy đến trước mặt Cách Dao, cười đến vô tà
“Cách Dao, ta là Trần Tuyệt, Âm Trần Tuyệt trần tuyệt”
“Cách Dao, trên đời không còn Liễu Tinh Thần, càng không còn Liễu Tinh Thần của Đồng Vũ Thu nữa.”
Cách Dao túm lấy thân thể như sắp bị gió thổi bay của Trần Tuyệt “A Trần, ta tình nguyện nhìn ngươi khóc, chứ không muốn nhìn thấy ngươi cười”
“Vì cái gì? Khi ta khóc, các ngươi hy vọng ta cười, còn khi ta cười, các ngươi lại muốn ta khóc”
Trần Tuyệt dừng cước bộ, hai tay kéo Cách Dao “Khóc hay cười thật sự quan trọng đến thế sao? Cách Dao, ta căn bản khóc không ra, cho nên, ta chỉ có thể cười”
Cách Dao yên lặng đạm dung, buồn bực không vui, cùng Trần Tuyệt trở về khách điếm, trầm mặc không lên tiếng, đến ban đêm khi đi ngủ mới mở miệng
“Vốn định vứt bỏ, nhưng thiếu gia lại để lại cho ngươi thứ này.”
Cách Dao từ trong hành lý mà Nghị gia chuẩn bị cho bọn họ lấy ra một bức hoạ cuộn tròn, đưa cho Trần Tuyệt.
Trần Tuyệt chậm rãi mở bức họa, đến khi hình ảnh người trên bức hoạ toàn bộ thu vào tầm mắt, y khẽ nhếch miệng, đã nói không nên lời.
Người trong bức họa, là một thiếu niên đang đánh đàn.
Thiếu niên một thân sa y, thân hình thon dài ẩn diện, lộ ra xương quai xanh sáng bóng và làn da trắng ngần.
Chỉ thấy người trong bức họa, cúi đầu ngàn kiều, chớp mi trăm mị, sóng mắt lưu chuyển, cười vân đạm phong khinh, chỉ nhăn mày mà ba phần phong lưu, bảy phần tinh xảo.
Đó là Trần Tuyệt trong mắt Đồng Vũ Thu, mười tám tuổi, là hồng bài của Tần Nguyệt lâu, Trần Tuyệt.
Kể từ lúc ấy, quay đầu như mây khói, tiêu tiêu tán tán, giữ lại, hay là quên đi, tất cả đều là số mệnh.
Là ai nói, nhân sinh chỉ như lúc ban đầu gặp gỡ?
Trần Tuyệt chưa bao giờ hối hận mấy năm nay tụ tán bi hoan, chân ái kia, là quá đủ rồi.
Đồng Vũ Thu luôn mong nhớ Liễu Tinh Thần, trong mắt là Trần Tuyệt, như thế, cũng đã mãn nguyện.
Tất nhiên muốn có được, nhưng lại bị thời gian ngăn trở, mà phần tình yêu trong quá khứ, nhớ kỹ, sẽ là vĩnh hằng.
Không có thiên trường địa cửu, bởi vì thiên trường địa cửu chỉ có thể ở trong trí nhớ trường tồn.
Trần Tuyệt nghĩ, có lẽ chính mình đã lưu lại nơi hồng trần lâu lắm, mới có thể trở nên thấu triệt.
Trần đã tuyệt, tâm đã qua, đây là kết cục cuối cùng của bọn họ, cũng là kết cục đẹp nhất.
Năm tháng chất chồng, nhưng giữ không được, đuổi cũng không đi, mà chạy theo càng không thể.
Trần Tuyệt đem bức hoạ cuộn tròn đặt trên mặt bàn, tay trái kéo ống tay áo bên phải, toàn tâm mài mực.
“A Trần, ngươi làm cái gì vậy?” Cách Dao đi đến trước mặt.
“Tranh dù đẹp, nhưng lại thiếu thơ” Trần Tuyệt cầm bút, nhẹ nhàng viết lên những nét chữ xinh đẹp.
“Cách Dao, ngươi cất nó giúp ta.”
Buông bút, Trần Tuyệt vươn tay ngáp dài “Mệt mỏi mệt mỏi, nên ngủ đi thôi, sáng mai chúng ta còn phải về Hàng Châu.”
[ Ta muốn về Hàng Châu ]
[ Ta sẽ không ở lại Lâm An, còn có người ở Hàng Châu chờ ta, luôn đợi, sẽ mãi đợi ]
Người kia, đang đợi y
Luôn luôn ở trong trái tim y, ở trong trí nhớ y để chờ y.
Phụ ca:
Đáp án
Ca sĩ: Lí Mân
Mây thực đạm
Mới có thể tôn lên màu lam của nền trời
Bởi vì yêu
Không có đáp án
Mới có thể dập dờn trôi trong lòng
Thế là ngươi cuối cùng cũng hiểu được
Yêu và có được vốn không có liên can
Từng khoảnh khắc lướt qua nhau
Những giây phút ấy cả đời lưu giữ
Yêu, giữ trong lòng
Không phải là thứ thời gian có thể dễ dàng xóa hết
Cho dù năm tháng bên nhau rất ngắn
Trí nhớ sẽ vượt qua biên giới của thời gian
Yêu, chôn giấu trong lòng
Không để ai thay đổi được
Những chân ái khi ấy của ngươi
Đây là đáp án
[music]
Thế là ngươi cuối cùng cũng hiểu được
Yêu và có được vốn không có liên can
Từng khoảnh khắc lướt qua nhau
Những giây phút ấy cả đời lưu giữ
Yêu, giữ trong lòng
Không phải là thứ thời gian có thể dễ dàng xóa hết
Cho dù năm tháng bên nhau rất ngắn
Trí nhớ sẽ vượt qua biên giới của thời gian
Yêu, chôn giấu trong lòng
Không để ai thay đổi được
Những chân ái khi ấy của ngươi
Đây là đáp án
(Bài hát này vật vã ko tìm ra, có lẽ ko nổi tiếng lắm *lẩm bẩm*)
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...