Ám Tình


Đối diện với siêu thị là một khách sạn năm sao, tại một căn phòng nào đó trong khách sạn, Bạch Mộng Nhi ngồi bên cửa sổ, trên tay là một cây súng chuyên dùng để bắn tỉa.

Tầm ngắm hiện giờ của cô ta chính là Nam Tịch Viên, Bạch Mộng Nhi thích bắn vào đầu hơn, vì nguy cơ tử vong sẽ là một trăm phần trăm.

Cô ta di chuyển tầm ngắm vào vị trí đầu của Nam Tịch Viên, khóe môi khẽ nhếch lên thành một nụ cười thâm hiểm.

Đặt khách sạn này cô ta dùng một thân phận giả, hiện tại cô ta cũng đang giả thành đàn ông, vận trên người bộ vest tây, đầu đội nón lại còn đeo khẩu trang, lúc nào cô ta cũng mang bao tay, vậy nên khó có chứng cứ mà buộc tội cô ta.

Kế hoạch này thật là hoàn mỹ, Bạch Mộng Nhi cứ nghĩ lâu lắm cô mới ra ngoài, nào ngờ hôm nay lại rời khỏi Hắc Uyển.

Đúng là ông trời còn đang giúp cô ta mà!
"Nam Tịch Viên, cô đi chết là được rồi đấy!"
Đến tận bây giờ Nam Tịch Viên còn chưa biết bản thân sẽ gặp phải nguy hiểm, cô cứ tỏ ra hết sức ung dung và bình thản, nụ cười vui vẻ hiện trên khuôn mặt xinh đẹp.

Cô chuẩn bị bước lại gần xe thì đã có tiếng ồn ào ở phía sau.

"Mau đuổi anh ta đi đi, đúng là chẳng ra làm sao cả!"
"Đuổi gì chứ, tôi có chân, tôi tự đi!"
"Trên đời này chẳng có ai giống anh ta, đã không có tiền còn vào siêu thị lấy trộm rượu để uống rồi say đến thế kia.


Thật là đáng giận mà!"
"Cô lằng nhằng hoài, tôi nhức đầu lắm rồi đây!"
Từ trong siêu thị một tên say rượu bị một nhân viên bảo vệ lôi ra, đi sau anh ta là quản lý của siêu thị, khuôn mặt hậm hực khó chịu, miệng thì liên tục oán trách.

"Anh mà nói một câu nữa, có tin tôi báo cảnh sát đến bắt anh không? Tôi không muốn làm lớn chuyện nên mới cho anh rời đi, nếu anh còn không mau cút thì đừng trách tôi!" Quản lý quát lên, dường như cơn giận đã lên tới đỉnh điểm.

Gã đàn ông say rượu cũng sợ bị bắt, gã ta không dám cãi với quản lý nữa mà thay vào đó là nói với anh bảo vệ:
"Anh đừng có lôi tôi nữa có được không, tôi tự biết đi!"
Anh bảo vệ hừ một tiếng rồi đẩy mạnh gã say rượu, "Biến đi!"
Nam Tịch Viên chứng kiến một màn này nên cũng chưa lên xe, lúc nãy cô còn tưởng ầm ĩ là có chuyện lớn gì, nhưng nào ngờ cũng chẳng có gì đáng xem.

Thế là cô liền xoay đầu định trở về.

Bấy giờ Bạch Mộng Nhi thấy Nam Tịch Viên chuẩn bị bước vào xe, cô ta chẳng chần chừ gì nữa, ngón tay trỏ nhẹ cử động.

"Đoằng."
Tiếng súng vang lên, viên đạn bay đi, nhưng lại chẳng ghim vào đầu Nam Tịch Viên mà là ghim vào đầu gã say rượu.

Lúc nãy gã say rượu vừa bước được mấy bước thì tự vấp vào giây dày của chính mình, gã ta nghiêng ngả về phía trước và đụng phải Nam Tịch Viên.

Do khoảng cách giữa gã say rượu và cô khá gần cộng với gã có thân hình cao to nên chính cú ngã đó đã khiến gã rơi vào tầm ngắm của Bạch Mộng Nhi.

Nam Tịch Viên bị đẩy nhẹ một cái, cô chúi người về phía trước chứ không té ngã.

Tiếng thét thất thanh của quản lý siêu thị vang lên, theo đó là tiếng cơ thể của gã say rượu ngã xuống đất một cách nặng nề.

Nam Tịch Viên vội xoay đầu lại nhìn, đuôi mày cô nhíu chặt.

Vừa rồi nếu không có gã say rượu thì chẳng phải cô sẽ chết rồi ư?
Năm tên thuộc hạ cũng hiểu nhanh vấn đề, có người liền giục:
"Phu nhân, mau lên xe!"
Nam Tịch Viên gấp gáp lên xe, nhưng cũng không thể tránh được một phát đạn.

Ở trên này, Bạch Mộng Nhi thấy vừa rồi viên đạn vẫn chưa bay vào đầu Nam Tịch Viên thì nghiến răng ken két, hiện tại cô đã nhận ra và bắt đầu di chuyển nên Bạch Mộng Nhi nghĩ nếu bắn vào đầu thì phần trăm trúng sẽ thấp hơn, vậy nên cô ta vội dời tầm ngắm xuống phía dưới và bóp cò.


Nam Tịch Viên có nhanh chân đến mấy cũng bị viên đạn ghim vào ngực, cảm giác đau đớn quen thuộc bỗng lan truyền khắp cơ thể.

Một tên thuộc hạ thấy thế vội đỡ lấy cô và đưa cô vào trong xe ngay, tên khác cũng bước vào vị trí ghế lái và nhấn ga rời đi.

Chiếc xe chạy như bay đến bệnh viện.

"Phu nhân, cô cố chịu một chút ạ!"
Tên thuộc hạ đỡ lấy thân thể Nam Tịch Viên, lời nói thốt ra cực kì khẩn trương.

Bảo vệ Nam Tịch Viên không chu toàn, lại khiến cô bị thương thế này, e là không tránh khỏi sự trừng phạt.

Giờ họ chỉ cầu mong cô không sao, nếu không kết cục của mỗi người sẽ rất thảm.

Lục Dĩ Thiên vừa xử lý xong việc của tổ chức, anh đang trên đường trở về thì nhận được cuộc gọi của thuộc hạ.

Nghe xong những gì người ở đầu dây bên kia thông báo, khuôn mặt Lục Dĩ Thiên trở nên cực kì tàn ác.

Anh không nói gì chỉ siết chặt tay, gân xanh cũng vì thế mà hiện rõ mồn một.

Lục Dĩ Thiên quay đầu chạy hướng ngược lại, trên quốc lộ anh đạp ga hết cỡ, vội chạy đến bệnh viện.

...!
Nam Tịch Viên đã được đưa vào phòng phẫu thuật được hơn hai tiếng đồng hồ, trong hai tiếng này, Lục Dĩ Thiên đã ngồi bên ngoài chờ đợi, nửa giây cũng chưa từng rời đi.


Lúc anh chạy đến bệnh viện đã gần như phát điên, anh chất vấn thuộc hạ thì mới biết được hình tình của cô.

Đám Kim Nhất biết chuyện, vội bỏ lại tất cả những nhiệm vụ đang thực thi để tức tốc điều tra ra kẻ đứng phía sau hãm hại Nam Tịch Viên, bởi đối với Lục Dĩ Thiên cô là tất cả, anh cần phải trả thù cho cô, bằng mọi giá cũng phải bắt được hung thủ.

Lục Dĩ Thiên ngồi trên ghế, đôi mắt tràn đầy lửa giận, bàn tay cứ thế cuộn chặt.

Hiện tại lòng anh đang thấp thỏm và hoang mang, anh rất sợ Nam Tịch Viên sẽ xảy ra chuyện gì đó.

Nghe lại lời kẻ của đám thuộc hạ, anh càng rùng mình hơn khi nghĩ đến cảnh nếu như không có gã say rượu kia thì sao, chẳng phải giờ đây viên đạn sẽ ghim vào đầu cô ư?
Lục Dĩ Thiên hận không thể bảo vệ cô chu toàn, từ ngày Nam Tịch Viên đi theo anh đến hiện tại cô lúc nào cũng thương tích đầy mình, anh luôn nói sẽ không để cô chịu chút thương tổn nào nữa nhưng lại chẳng thể làm được.

Hận bản thân một, hận kẻ đứng phía sau gấp mười lần, rốt cuộc là ai đã ra tay với cô, dù là đào ba tất đất hay chân trời góc bể thì anh cũng phải tìm ra kẻ đó!
Dám động đến người anh yêu, đúng là chán sống!
Đã lâu rồi anh chưa đại khai sát giới, được thôi, chẳng bao lâu nữa sẽ diễn ra một trận mưa máu với quy mô cực lớn.

Mặc dù kẻ đó là bất cứ ai, anh quyết diệt cả gia tộc của hắn để răn đe.

Xem xem sau này ai có lá gan lớn dám ra tay với người yêu của anh nữa!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận