Ẩm Thực Tạo Nên Tình Yêu Đôi Ta
Editor: Rừng Nhỏ
Lâm Hoan nhìn anh lấy hộp đồ ăn ra cũng bưng hộp cơm của mình lại. Cô mở nắp hộp để bỏ vào lò mà nghĩ, hộp của anh đúng toàn đồ ngon, còn hộp của cô khó ăn vãi nồi ạ.
Cô cứ tưởng anh đi rồi, ai dè vừa quay đầu đã thấy anh đứng sau lưng. Thư Duyệt hơi khụt khịt mũi tựa như ngửi được mùi gì đó, chốc lát sau anh nói một câu khiến Lâm Hoan phải đỏ mặt.
“Khoai tây của cô đổ hơi nhiều dấm thì phải.”
“À… Hơi nhiều thật, tôi nấu món này không ngon lắm.”
Lâm Hoan xấu hổ tới nỗi muốn chũi đầu xuống địa ngục. Sao cô lại tìm đường chết bằng cách đổi món cơ chứ, ăn nấm đùi gà thì mất phần của ai à.
“Nếu cô nêm nhiều dấm quá thì dùng rượu trắng để trung hòa.” Thư Duyệt như không phát hiện ra sự bối rối của cô, nhẹ nhàng nói một câu.
“Hả? Dạ, tôi biết rồi, cảm ơn Quản lý Thư.”
Lâm Hoan vội vàng cúi đầu cảm ơn. Ngày mai phải nấu nấm đùi gà, chỉ có thế cô mới không phạm trúng sai lầm đáng xấu hổ như vậy.
Thư Duyệt thấy cô gật đầu tỏ vẻ hiểu ý bèn không nói gì nữa. Anh cầm hộp cơm bước ra ngoài, lúc đi đến cửa, anh bỗng dưng quay đầu lại.
“Rượu trắng bỏ một thìa nhỏ là ổn.”
Lâm Hoan ngơ ngác nhìn anh, cô muốn thử đồ ăn do anh làm. Cô rất thích ăn gạo nếp bọc xương sườn nhưng cô không biết nấu, chỉ khi về nhà mẹ mới nấu cho cô. Cơm nếp mềm mềm hòa cùng vị ngọt tự nhiên của xương sườn, đấy chính là hương vị khiến cô hoài niệm nhất.
Bay nhảy bên ngoài nhiều năm trời, giờ phút này cô bỗng dưng nhớ nhà mà không tài nào giải thích nổi.
Bởi vì khúc nhạc đệm ở phòng trà, Lâm Hoan quyết định tối nay sẽ nấu thử món xương sườn bọc gạo nếp. Vừa tan tầm, cô lập tức phóng ra siêu thị chọn một miếng sườn, nhờ mấy cô chú bán thịt chặt thành từng khúc vừa ăn.
Nếu hôm nay không thành công thì ngày mai chẳng có gì bỏ bụng đâu. Suy xét một hồi, cô vòng xe đến khu đồ ăn sẵn lựa vài hộp salad và sandwich ức gà, rồi đi đến khu đồ uống lấy một bình sữa đậu nành mè đen không đường cho đỡ béo.
“Sao cô mua nhiều xương sườn thế, định hấp cả làng à.”
Giọng nam trầm thấp vang vọng bên tai Lâm Hoan khiến cô vô cùng kinh ngạc. Lúc ngẩng đầu thì phát hiện Thư Duyệt đang đẩy xe hàng của siêu thị đứng cạnh mình.
“Cái đó… Tôi muốn làm thử, phòng khi thất bại thì vẫn còn đồ để ăn.”
Dẫu đầu Lâm Hoan đầy dấu chấm hỏi nhưng vẫn trả lời anh, cơ mà bọn họ gặp nhau tình cờ quá nhỉ?
“Cô định làm món gì? Xương sườn kho tàu hay chưng?”
Trông anh chẳng giống muốn bỏ qua cô, tiếp tục hỏi han.
“Làm gạo nếp bọc xương sườn.”
Cô hơi ngại ngùng bởi vì giữa trưa mới thấy anh ăn món đó xong, cảm thấy như thể cô thèm rỏ dãi mấy món của anh, mặc dù sự thật là vậy.
Thư Duyệt nghe cô nói bằng cái giọng lí nha lí nhí. Tuy nhiên ở nơi cô không thấy, anh lại cười thầm.
“Hừm, nếu không cô kết bạn với Wechat của tôi đi, tôi dạy cô cho, à đúng rồi, cô có Wechat của tôi mà?”
“Hả? Có có.”
Lâm Hoan gật đầu, mọi người làm chung một công ty, Lâm Hoan là nhân viên tài vụ nên cô phải có Wechat của nhân viên toàn công ty để chuyển lương. Riêng Wechat của Thư Duyệt như chưa từng xuất hiện trong danh sách trò chuyện của cô.
“Ừ.”
Nhận được câu trả lời khẳng định, Thư Duyệt đẩy xe mua sắm tiếp tục đi mua đồ.
Lâm Hoan nhớ tới giỏ hàng đầy đủ thịt cá rau dưa của anh, thầm nghĩ rằng không biết ngày mai anh sẽ ăn gì.
Về nhà nhìn công thức, ha hả? Ngâm gạo nếp qua đêm? Có lẽ đêm nay cô không được ăn gạo nếp bọc xương sườn, cô rũ đuôi, ủ rũ cất xương sườn vào ngăn đông. Mẩm xem nên xử lý chúng như thế nào.
Vì thế bữa cơm chiều của Lâm Hoan từ gạo nếp bọc xương sườn thành salad rau và sữa đậu nành mè đen. Sự nhiệt huyết trong cô lạnh dần theo từng cọng rau.
Cô chọc một miếng bắp tím rồi nhai ngấu nghiến. Má nó, mai cứ mua nấm đùi gà như bình thường đi, cô không xứng ăn đồ ăn ngon.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...