Ám Thị


"Mọi thứ đều rất đẹp.

Mọi thứ của những chuyện đã xảy ra đều đẹp một cách dữ dội, như trong mắt của một người điên."
- N.P | Banana Yoshimoto
Trong căn hộ của mình, Lâm Khiêm Dật vẫn đang ngủ, đêm qua về nhà quá trễ khiến gã dễ dàng say giấc.

Gã vẫn chưa hay biết chiếc ghế ở bên giường đang có người ngồi quan sát, một nữ tử với gương mặt sắc bén, đôi mắt đen sâu thâm thẩm.

Trên người chiếc sơ mi đen quen thuộc, nữ nhân ngồi bắt chéo chân, ngã lưng tựa vào ghế gỗ.

Đồng hồ báo thức của Lâm Khiêm Dật vang lên, đúng 7 giờ sáng, gã theo thói quen mò tìm chiếc di động tắt đi báo thức.

Dưới ánh sáng mờ ảo của bình minh xuyên qua tấm màn, gã giật mình khi thấy chiếc bóng kéo dài trên mặt sàn, bản năng cảnh sát trỗi dậy.

Gã nhìn thẳng vào nữ nhân kia, đó là Mạc Kỳ Yến.
"Cô dám đột nhập vào nhà tôi?" Lâm Khiêm Dật đanh giọng, giống như một con mãnh thú phát giác có kẻ xâm phạm.

Việc đầu tiên là phải gào lên để thị uy.
Mạc Kỳ Yến không tỏ biểu cảm gì, vốn từ trước đến nay cô đã không phải người dễ dàng để người khác nhìn thấu rồi, huống hồ cô bây giờ trong lòng lại lạnh đi không ít.

Tâm can của con người có thể thay đổi đấy, nếu chưa thay đổi có khi là chưa gặp được nghịch cảnh đủ lớn mà thôi.
"Lâm đội trưởng, anh có bao giờ nghĩ sự chính trực là một nhược điểm không?" Mạc Kỳ Yến nói một lời không rõ ý tâm tư.

Mạc Kỳ Yến điềm tĩnh đến lạ lùng, như thể nơi này mới chính là nhà của cô, còn Lâm Khiêm Dật mới chính là kẻ ngoài.

Lâm Khiêm Dật cảm nhận rõ các thớ cơ của mình căng ra, Mạc Kỳ Yến càng điềm tĩnh càng khiến y bị kích động.

Gã không nói gì cứ thế xông thẳng vào Mạc Kỳ Yến, gã muốn vật Mạc Kỳ Yến xuống sàn, còng tay cô vào chiếc còng của mình.

Nhưng Mạc Kỳ Yến vốn là cảnh sát, cô thừa biết động tác kia dụng ý để làm gì.

Cứ thế Mạc Kỳ Yến tránh đi đòn tấn công, còn thuận theo tư thế mà đưa một đòn vào cổ của Lâm Khiêm Dật khiến gã đau đớn lập tức ôm lấy cổ, chân theo quáng tính mà lùi đi vài bước.
"Tôi đến đây không phải để đánh nhau với anh, Lâm đội trưởng à." Mạc Kỳ Yến nói.

"Chúng ta đều cùng chung một kẻ thù mà thôi.

Kẻ luôn cản trở tiền đồ của anh." Mạc Kỳ Yến ám muội lên tiếng.

Lâm Khiêm Dật vẻ mặt bối rối, trong lòng y càng bội phần không hiểu lời của Mạc Kỳ Yến.

Định thần đôi chút, gã mơ hồ đã hiểu sự tình:
"Cô muốn nói là Duẫn Phong Hùng?"
Lời của Lâm đội trưởng vừa thốt ra, miệng của Mạc Kỳ Yến khẽ tạo thành nụ cười.
"Như tôi đã nói, càng chính trực thì có khi càng là khuyến điểm." Mạc Kỳ Yến ngồi vào ghế lần nữa.


Lâm đội trưởng trước lời này có chút suy nghĩ, gã tự thấy từ trước tới giờ chưa bao giờ phải hổ thẹn với lương tâm của bản thân.
Nhưng như thế thì đã sao? gã vẫn yên vị ở cái chức đội trưởng bé tẹo này, tiền lương còn không đủ sống nói chi đến chuyện có thể nuôi con cái.

trong khi Duẫn Phong Hùng một bước lên mây.

Cứ mỗi ngày trôi qua, Lâm đội trưởng cảm thấy rõ việc mỗi ngày đi làm thực sự mệt mỏi.

Gã không còn cái năng lượng tràn đầy như xưa nữa, dần "cảnh sát" chỉ còn là một nghề nghiệp không hơn không kém.

Trong lòng vốn đã đầy bất mãn nhưng lại không dám trút giận.

Lâm Khiêm Dật hừm lạnh, gã đanh giọng lên tiếng:
"Mạc Kỳ Yến, không cần biết cô muốn giở trò gì nhưng đừng hòng đưa tôi vào.

Cô đừng quên thân thận bây giờ của mình.

Cô có quyền đặt điều ở đây ư?" Lâm đội trưởng thị uy.

Suy cho cùng gã thừa hiểu không tin tưởng được Mạc Kỳ Yến, gã không tin trên đời có ai đó hoàn toàn chính nghĩa.

Mạc Kỳ Yến lại quá hoàn hảo, quá thanh bạch.

Có thể tin một người như thế tồn tại hay sao? Mạc Kỳ Yến quá giỏi đeo mặt nạ mà thôi.

"Tôi đem đến cho anh lần này là tiền đồ." Mạc Kỳ Yến điềm nhiên nói.

Ván cờ của cô bắt đầu đánh quân đầu tiên.
"Cô có gì nói nhanh, đừng dài dòng!" Lâm Khiêm Dật có phần tức giận.

Mà tức giận cũng chính là cơ chế bảo vệ của cảm xúc.

"Vụ án lần này thực ra rất đơn giản.

Tôi sẽ giúp anh phá án".

Mạc Kỳ Yến lãnh đạm nói.

Đáng lẽ từ đầu cô phải nhận ra, có tới tận hai hung thủ.
----
Tần Y Lạc vẫn giữ cho Đông Phương Điểm sống.

Vị bác sĩ này đã gϊếŧ qua không ít người, làm sao Tần Y Lạc dễ dàng cho qua.

Huống hồ cô ta về sau còn có giá trị lợi dụng.


Giai Tuệ lần này xem ra phải cảm ơn Tần Y Lạc.

Đông Phương Điểm từ lâu đã mắc chứng rối loạn nhân cách, giá trị đạo đức trong lòng cô ta không còn nữa.

Cứu người không làm cô ta vui, gϊếŧ người không làm cô ta buồn.

Thực ra lúc ở phòng hỏi cung, Đông Phương Điểm ra hiệu cầu cứu không phải để cứu cô ấy mà là cứu Giai Tuệ.

Lại nói về Giai Tuệ, cô gái thoạt nhìn có vẻ yếu đuối nhưng lại trụ vững trong giới nghệ sĩ, hẳn phía sau còn không ít nội tình.

Mà biết đâu lại do chính Đông Phương Điểm gϊếŧ đi đối thủ của Giai Tuệ thì sao? Nữ vai chính đột ngột qua đời vì tai nạn nên Giai Tuệ được vào chỗ thay thế.

Điều này đã xảy ra không dưới ba lần.

Có thể nói giữa Đông Phương Điểm và Giai Tuệ là quan hệ tình cảm.

Giai Tuệ không dám công khai, còn Đông Phương Điểm thì lại có là kẻ gϊếŧ người biếи ŧɦái nên cũng muốn lánh xa truyền thông.
Đông Phương Điểm có một sở thích, đó là gϊếŧ bệnh nhân của mình rồi ngụy tạo thành chết vì bệnh.

Sai lầm lớn nhất của Đông Phương Điểm là đã hại đến Diệp Mẫn.

Nữ y tá kia làm sao nghĩ được kịch bản hoàn hảo như vậy đề khiến Diệp Mẫn tự sát, kẻ đứng sau chính là Đông Phương Điểm, trong lúc Diệp Mẫn ở lại bệnh viện.

Đông Phương Điểm đã quan sát được con mồi.

Một đứa trẻ sức khỏe tốt chỉ đang tổn thương tâm lý mà thôi.

Đông Phương Điểm muốn xem thử vết thương tâm lý có thể gϊếŧ chết một người hay không.

Chính cô ta đã hướng dẫn Quyên Nhi tấn công vào vết thương tâm lý của Diệp Mẫn.

Tần Y Lạc từ lâu đã nghi ngờ chuyện này, bởi một kẻ lần đầu gϊếŧ người như Quyên Nhi sao có thể nghĩ ra thủ đoạn gϊếŧ người không dao như thế.

Sau khi ngụy tạo một tài khoản để trò chuyện với Quyên Nhi, cô ta đã liên tục nói bản thân rất hối hận, cô không nên nghe lời bác sĩ kia.

Đến đây mọi thứ đã sáng tỏ, bác sĩ duy nhất tiếp cận Diệp Mẫn chỉ có Đông Phương Điểm.

Gϊếŧ bệnh nhân của mình là loại người gì? Tại sao trên đời có thể tồn tại những kẻ bệnh hoạn đến vậy.

Tần Y Lạc đã từng nói sẽ đem tất cả ai hại đến Diệp Mẫn phải đền mạng.

Lời hứa đó phải được thực hiện.


Cô không tin vào pháp luật, cô tin vào điều mình sẽ làm mà thôi.

Nhân sinh thường rất thích nói về đạo đức nhưng thật sự mấy ai tường tận? Đôi khi việc mang danh nghĩa đạo đức lại càng khiến hai từ "lương thiện" thành thừa thãi.

Trong tình huống mà buộc phải lựa chọn liệu mấy ai dám nói mình hoàn toàn "lương thiện", Michael Sandel vẫn mang học thuyết về sự nghi hoặc đạo đức để thuyết trình với sinh viên.

Liệu ta có sẵn sàng gϊếŧ một người để cứu lấy nhiều người hơn?
Một ví dụ được dẫn chứng, trên một con tàu bị đắm giữa biển, những chiếc thuyền phao chỉ có thể chở được tối đa 10 người, khi chiếc thuyền phao vừa đủ người thì một người phụ nữ bám vào quyết muốn leo lên để được cứu.

Nhưng biển thì đang có sóng to, con thuyền lớn khi chìm sẽ tạo ra thêm chấn động họ cần phải đi ngay nhưng nếu đưa thêm người thứ 11 lên thuyền phao khả năng bị lật là rất cao.

Thời gian không còn nhiều nữa, họ phải lựa chọn giữa việc đẩy người phụ nữ kia xuống, để mặc cô ta chết chìm, hoặc tự mình nhảy xuống để nhường chỗ.
Nếu chính bản thân ta ở trong tình huống đó, bản thân sẽ làm gì?
Hầu hết sẽ chọn ngồi im lặng đợi người khác quyết định.

Suy cho cùng "đạo đức" khiến ta không dám ra tay gϊếŧ người.

Ta sợ sự phán xét từ đám đông, sự dằn vò từ bản thân.

Nhưng khi có người khác thẳng tay đẩy người phụ nữ kia xuống, tận sâu trong thâm tâm ta lại có sự vui mừng vì đôi tay của bản thân vẫn trong sạch.
Con người - suy cho cùng thật ích kỷ.
Họ thích chọn theo đám đông để dễ bề công kích người khác.

Có những thời điểm để cứu người cần phải gϊếŧ người.

Hãy nhớ rằng luật pháp của hầu hết các quốc gia đều gϊếŧ người để duy trì trật tự xã hội.

Hơn nữa việc thi hành án tử còn tránh được quá tải nhà tù.

Nhẫn tâm nhưng đó là thật.

Một số nhà tù còn cố tình giam tù nhân thành tập thể để bạo lực được diễn ra.

Khi ai đó nói về công bằng thì hãy nhắc họ rằng công bằng được duy trì bằng việc chấp nhận phải "loại bỏ".
Tần Y Lạc chính là loại người đã thấm nhuần tư tưởng đó, quá trình tố tụng hình sự luôn mất rất nhiều thời gian, có thể tính tới hàng mười năm, thay vì thế, cô muốn tự mình ra tay.

Với Tần Y Lạc thì Mạc Kỳ Yến lại khác, bản chất của Mạc Kỳ Yến là lương thiện.

Nghĩ đến đối phương Tần Y Lạc có chút suy tư, cô là không tin có người lương thiện còn tồn tại nên mới chơi đùa với đối phương hay thực tâm là có phần ngưỡng mộ đến đố kỵ nên mới muốn hủy diệt sự lương thiện kia?
Nhớ lại vụ án của gia tộc họ Hầu, người được lợi sau cùng chính là Mạc Kỳ Tuấn.

Nhưng từ đầu người chỉ điểm cho hắn tiếp cận Hầu gia chính là Tần Y Lạc.

Bởi cô muốn mượn tay Mạc Kỳ Tuấn phá hủy từng người trong Hầu gia.

Nếu Mạc Kỳ Yến biết được cô lợi dụng Mạc Kỳ Tuấn không biết sẽ có biểu tình gì đây?
Là sợ hãi.

Bởi Mạc Kỳ Yến sẽ nhận ra từ lâu Tần Y Lạc vốn đã chen chân vào Mạc gia.

Tần Y Lạc đã dàn sẵn bàn cờ nhằm phá hủy luôn cả Mạc gia.


Sự trả thù chỉ mới bắt đầu.

Ngày hôm đó lúc 9 giờ sáng, người bảo vệ già khẽ mở công tắc điện trong nhà hàng.

Nơi này đang tìm chủ mới để cho thuê, hôm nay khách thuê mới sẽ tới xem.

Mọi thứ đã được dọn dẹp sạch sẽ, giờ chỉ cần mở sẵn đèn đợi vị khách kia tới.

Bác bảo vệ họ Trần vừa huýt sáo vừa vui vẻ tìm tới công tắc.
Lúc vừa mở điện, đập vào mắt bảo vệ là một bàn ăn đã được trang trí chỉn chu.

Trên bàn còn bày hai chiếc dĩa và có một lồng được đồ ăn được che lại.

Bác bảo vệ trong lòng dâng lên cảm giác bất an.

Nơi này vốn chưa từng nghe đồn có ma nhưng tại sao lại lạnh xương sống như thế?
Bảo vệ tiến lại gần bàn ăn, cẩn thận mở lồng đậy dĩa thức ăn, bên trong là một chiếc lưỡi được thái từng phần đều đặn.

Kèm theo đó là măng tây đi kèm.

Bác bảo vệ tay không kèm được mà run rẩy.
"Đây...!Đây...!Là lưỡi người..."
Bác bảo vệ già hoảng loạn.

Ngã ra đất khiến chiếc lồng đậy trên tay rơi xuống đất.

Đúng lúc này, ông chủ Tề cùng vị khách thuê bước vào.
"Bác Trần, bác bị té à?" ông chủ Tề lên tiếng.

Vội vàng tiến đến xem.

"Lưỡi...!Lưỡi người." Trần bảo vệ lên tiếng, tay chỉ thẳng về chiếc bàn tiệc.
Lúc này vị khách kia bước đến.

Cổ áo sơ mi trắng, dáng người mảnh khảnh.

Trông cô ta vừa xinh đẹp cũng vừa đáng sợ.
"Bác sĩ Tần...!Cô xem thử..." ông chủ Tề lắp bắp nói.

Tần Y Lạc không bộc lộ biểu tình nào.

Cô điềm nhiên bước đến nhìn bàn tiệc trước mặt.
"Đây đúng là lưỡi người.

Gọi cảnh sát đi."
Tần Y Lạc lạnh lùng nói.
Cô tự nhìn tác phẩm của mình.

Trong cờ Vua, tàn cuộc là trận chiến mà Tốt có thể thành Hậu.

Hai chiếc dĩa trên bàn chính là ngụ ý mời tên sát nhân còn lại so tài với cô..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui