Âm Thanh Của Em Là Thế Giới Của Anh

Mặt mũi Kiều Trạch bất động nhìn cô: "Nói thế là có ý gì?"

Lộ Miểu đưa tay lên quá đầu: "Chính là trên cả mức thần, không biết vui buồn li hợp, không có thất tình lục dục cũng không có nhân tính, chỉ có..."

Lộ Miểu nghiêng đầu nghĩ ngợi: "Chúng sinh bình đẳng."

Rồi sau còn gật đầu đầy khẳng định: "Đúng thế, chính là cảm giác chúng sinh bình đẳng. Ở trước mặt bồ tát tôi cũng rất tự tại."

"..." Kiều Trạch nhịn xuống xúc động muốn đánh cô, cho đến bây giờ nơron hướng tâm của nha đầu này chưa bao giờ chạy theo chiều thông thường, không giống đầu óc đơn giản như Kiều Thời, trong đầu chỉ cần có chút tâm địa gian xảo nào, anh đưa mắt một cái là có thể nhìn thấu.

Anh cũng không trông đợi gì vào chuyện cô sẽ coi anh là một người đàn ông bình thường, mà anh cũng không cần.

Anh vỗ vai cô: "Đi ăn sáng trước đã."

Lộ Miểu gật đầu, sảng khoái đi theo Kiều Trạch ăn sáng.

Trừ vẻ kính sợ ngày hôm qua có trời mới biết anh là truyền kỳ, qua một đêm, khi cô đối mặt với Kiều Trạch lần nữa đã rất thản nhiên, quả đúng có vẻ thản nhiên khi cầu thần bái phật đội diện bồ tát phật tổ.

Kiều Trạch thấy khi cô nhìn mình chỉ thiếu nước giơ hai nén nhang bày đồ cúng, bị nghẹn trong ngực, dồn ép khiến anh không thoải mái lắm, thế nên vào buổi luyện tập chiều đã nghiêm khắc tra tấn cô. Cô không qua được bài kiểm tra truy bắt, nói cho cùng vẫn là trời sinh phản ứng cơ thể chậm, tay anh đặt trên vai cô, cô mới chậm rãi kịp phản ứng lại, nắm lấy tay anh định ném qua vai, nhưng năng lực cơ thể và kĩ thuật của cô đều thua xa anh, kéo mấy lần không được ngược lại lại để bản thân quấn vào trong vòm ngực anh.

Nếu không phải Kiều Trạch biết nơ ron hướng tâm của cô khác với người bình thường, thì đã nghi ngờ cô đây là chủ động nhảy vào lòng ngực anh.

Người cũng đã nằm trong lòng ngực anh, nhưng cô không hề đỏ mặt, trong mắt cô, anh thật sự biến thành pho tượng bồ tát.

Anh buông cô ra: "Truy bắt, không qua."

"..." Lộ Miểu giơ tay lau mồ hôi, "Còn có người có thể thắng được anh ư?"

Kiều Trạch nghiêng đầu nhìn cô: "Mấy năm này thì tạm thời chưa có."


Lập tức Lộ Miểu hùng hồn nói: "Đúng thế, không có ai địch nổi anh, tôi chỉ là trợ thủ, dựa vào đâu yêu cầu tôi phải lợi hại hơn cả anh chứ?"

Kiều Trạch kiềm chế nhìn cô: "Cô là ngốc thật hay đang giả ngốc đấy?"

Lộ Miểu :..."

Lại trưng ra nét mặt vô tội ngẩn ngơ.

Kiều Trạch không nhịn được, vỗ nhẹ vào gáy cô: "Thu cái vẻ ngớ ngẩn đó của cô lại đi."

Nhìn dáng vẻ phồng má không cam lòng của cô, lại nhịn không được duỗi tay ra chọc vào gáy cô: "Đúng là đồ ngốc..."

Rồi sau đó giơ tay nhìn đồng hồ: "Hạng mục tiếp theo. Bắn súng."

Lộ Miểu miễn cưỡng qua bắn súng, vì bia ngắm đứng yên nên cô bắn cũng đạt chuẩn, khi bia nắm di chuyển thì không ổn lắm, vẫn là vấn đề về tốc độ phản ứng.

Lần này Kiều Trạch không làm khó cô nữa, khi xong việc chỉ thản nhiên dặn dò: "Có thời gian thì luyện tập khả năng phản ứng nhiều vào, đừng có đứng đực ra đấy."

Anh nói thế đã tỏ vẻ thừa nhận khả năng của cô.

Được đại thần thừa nhận khiến Lộ Miểu nhẹ lòng hẳn đi, tuy cô không biết anh ngồi ở đỉnh núi nào, anh cũng không định nói, về nhà ăn tối xong lại đến tìm cô.

Anh tìm cô nói chuyện công việc.

"Nói đi, vì sao cô cứ cố chấp vào đội truy bắt ma túy?" Hai tay vòng trước ngực, Kiều Trạch nghiêng đầu nhìn cô, hỏi.

Lộ Miểu mấp máy môi, im lặng một lúc, rồi cẩn thận ngẩng đầu nhìn anh: "Tôi có thể không nói được không? Tôi cam đoan chuyện đó sẽ không ảnh hưởng gì đến phán đoán bình thường và công việc của tôi hết."

Mắt cô trong veo, trong đôi mắt mơ hồ có phần nài nỉ, cũng có vẻ không muốn để người ngoài tìm hiểu, được cất dấu cẩn thận, không muốn để bất cứ ai chạm tới, bao gồm cả anh.


Kiều Trạch nhìn vào mắt cô một lúc lâu, rồi dời tầm mắt sang chỗ khác, gật đầu: "Được."

Tạm dừng một chốc, lại nhìn cô: "Có giấy thông hành đi Hồng Kông không?"

Lộ Miểu gật đầu: "Có."

Kiều Trạch: "Tốt, ngày mai theo tôi đến nơi này."

Đi đâu thì Kiều Trạch không nói, Lộ Miểu không hỏi, cũng không kịp hỏi, từ khi cô ngồi xuống sô pha, Lộ Bảo liền quấn lấy chân cô vờn lui vờn tới, để cô đưa nó ra ngoài đi dạo.

Mấy hôm nay cô quá bận, đã lâu rồi không rảnh dắt chó Kiều Trạch đi dạo.

Kiều Trạch không phải kiểu người thích dắt chó đi dạo, từ khi cô vào ở nhà anh, cô gần như trở thành người phụ trách chơi với chó, cho dù có hôm tan làm trễ đến đâu cũng phải dắt Lộ Bảo ra ngoài, thế nên nhìn Kiều Trạch không còn việc gì nữa, liền kéo Lộ Bảo sang, đưa nó ra ngoài đi dạo.

Giờ này vẫn còn sớm, mới tám giờ, đèn đuốc khắp nơi sáng trưng.

Đã mấy ngày rồi Lộ Bảo không được đi dạo, vất vả lắm mới có một cơ hội, vừa ra ngoài liền sướng điên, mừng rỡ kéo Lộ Miểu chạy.

Sáng nay Lộ Miểu mới bị chủ nhân của nó tra tấn chạy bán marathon, bây giờ lại bị nó hành hạ, chạy đuổi theo sau nó chịu không nổi, nhìn nó cũng hiểu biết, liền thả dây ra cho nó tự chạy, không ngờ nó lại vụt chạy mất tăm, Lộ Miểu tìm nửa ngày quanh tiểu khu cũng không thấy bóng nó đâu, không ngờ lại tìm được nó ngay dưới dãy nhà, miệng ngậm một chiếc hộp màu trắng dài cỡ cánh tay, được bọc bằng tấm xốp bọt khí.

Lộ Miểu đi đến chỗ nó: "Sao mày lại đem thứ này về?"

Lộ Bảo "oẳng" lên với cô, ngậm lấy đồ chạy vọt lên lầu, Lộ Miểu không thể không đi theo nó, trông thấy Lộ Miểu bị khóa ngoài cửa phòng.

"Mày tìm thứ này ở đâu thế?" Lộ Miểu ngồi xuống trước mặt nó, cầm lấy thứ đồ trong miệng, "Đây là cái gì?"

Lộ Bảo sủa "gâu gâu", ngẩng đầu, lưỡi thè ra, nhìn cô như cô đang tranh công với nó vậy.


Lộ Miểu bấm bụng nghi ngờ, lật trái lật phải nhìn thứ đồ, nhìn giống một cây dù được đóng gói lại, nhưng không thấy tên ghi bên trên, không biết là của ai.

"Lộ Bảo, mày lấy thứ này ở đâu?" Cô quay đầu hỏi nó, nhưng một con chó thì làm sao trả lời cô được cơ chứ.

Lộ Miểu nghi hoặc, đưa tay mở cửa, thử quơ quơ vài cái, xác định không phải là vật nguy hiểm gì, mới bắt đầu mở đồ ra xem.

Thứ đồ này không được gói chặt, bên ngoài chỉ bọc một tấm xốp bọt, bên trong là một chiếc hộp dài.

Lộ Miểu không chú ý đến chiếc hộp lắm, mở nắp hộp liền trực tấp lấy đồ bên trong ra, vừa giơ tay nhìn, lập tức sửng sốt.

Đó là một chiếc máy rung massage âm đ*o.

Vừa khéo Kiều Trạch đi ra khỏi phòng ngủ, vừa nhìn một cái đã trông thấy thứ đồ cô đang giơ lên.

"Cô..." Kiều Trạch kiềm chế nhìn cô.

Lộ Miểu bị cái nhìn đó đốt cháy mặt, thứ đồ trong tay đột nhiên như biến thành gai, đâm vào khiến cô lập tức ném sang Lộ Bảo: "Không... không phải của tôi."

Lộ Bảo kêu "oẳng oẳng" với thứ đồ nọ.

Kiều Trạch nhặt nó lên, cầm trong tay đánh giá, rồi đưa mắt liếc cô: "Cô vội vã cái gì chứ, bồ tát có thể hiểu nhu cầu của cô mà."

"..." Lộ Miểu lúng túng đỏ mặt, nói chuyện lắp bắp, "Tôi còn lâu mới mua thứ này... Đó là do Lộ Bảo nhặt về."

Nhìn thứ đồ trong tay anh lại chẳng biết sao cay mắt, cuống quít đứng dậy định cướp đi: "Anh vất nó đi đi."

Kiều Trạch giơ tay lên, nhẹ tránh được tay cô vươn tới.

"Đừng lộn xộn."

Nhìn khuôn mặt đỏ bừng sắp vỡ mạch máu của cô, lúc này mới thôi bỡn cợt.

"Lộ Bảo xuất thân là chó nghiệp vụ, nó sẽ không vô duyên vô cớ nhặt đồ đưa về nhà đâu."

Anh nói như thế, lập tức Lộ Miểu che dấu đi sự lúng túng ban nãy, đi lến nhìn thứ trong tay anh: "Có vấn đề sao?"


Rồi giơ tay toan lấy.

Lần này Kiều Trạch không cản cô, chỉ nghiêng đầu nhìn cô một cái: "Cô xác định muốn cầm thứ này về tự mình nghiên cứu?"

"..." Mặt Lộ Miểu lại đỏ lên, tức giận lườm anh một cái, rụt tay về, "Có tự anh đi mà nghiên cứu."

Kiều Trạch giơ tay ra với cô: "Đưa cả hộp cho tôi."

Lộ Miểu đưa đồ sang cho anh, anh không nói gì, chỉ nhét thứ đồ vào lại trong hộp, ngẩng đầu nhìn cô: "Chín giờ sáng mai phải lên máy bay, đừng có ngủ quên."

Lúc này Lộ Miểu mới nhớ đến chuyện anh bảo cô đi chung với anh.

Nơi anh muốn đến là Macau.

Mười một giờ sáng, bọn họ đáp chuyến bay an toàn đến sân bay quốc tế Macau.

Kiều Trạch vẫn mặc chiếc áo khoác dài màu đen, nhưng có đeo thêm kính râm, gương mặt lạnh lùng, khóe môi khẽ mím, khí chất xa cách, nhìn có mấy phần của sếp lớn, so với đôi giày trắng chiếc váy ngắn với áo len nhỏ rộng thùng thình của Lộ Miểu bên cạnh, có vẻ rất không hợp nhau.

Anh như đi làm việc, còn cô lại giống đi du lịch.

Kiều Trạch chưa từng thấy cô ăn mặc như thế này bao giờ, hơn nữa phong cách này không phù hợp với nơi anh sắp đến, lúc ra khỏi sân bay liền đánh giá cô từ đầu đến chân: "Bộ quần áo này trẻ quá."

Rồi đưa cô đến một cửa hàng chuyên hàng hiệu mua mấy chiếc váy lễ phục dài và váy phương Tây, lúc này mới đưa cô đến khách sạn.

Từ đầu đến cuối Lộ Miểu không biết anh đến Macau làm gì, mà anh cũng không nói rõ.

Khi làm thủ tục khách sạn, cô không nhịn được quay đầu hỏi anh: "Chúng ta định làm gì thế?"

Kiều Trạch nhìn cô: "Đến Macau, tất nhiên là đến sòng bạc."

Rồi giơ tay ra: "Thẻ thông hành."

Lộ Miểu đưa giấy tờ căn cước cho anh, nhìn anh đẩy hai tấm thẻ thông hành Hồng Kông đến: "Một phòng, cám ơn."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui