Từ sau ngày đó, hai người không nói nhiều với nhau nữa.
Lộ Miểu có hỏi thì Lộ Tiểu Thành cũng chỉ à ừ ngắn gọn đáp lại.
Cậu biết chuyện Hoàng Giai Ngâm xuất hàng, nhanh chóng chắp vá được vài tình tiết Lộ Miểu cố che giấu trong điện thoại lại thành đại khái.
Vào đêm giao dịch, Lộ Miểu thay quần áo sắp sửa ra ngoài thì bỗng Lộ Tiểu Thành xưa nay không chịu lộ diện lại ngăn cô lại.
Chị, có phải chị đã nhúng tay vào không? Cậu hỏi thẳng.
Không có. Lộ Miểu phủ nhận, vượt qua người cậu muốn đi.
Lộ Tiểu Thành ngăn cô lại: Vậy tối nay chị định đi đâu?
Bạn hẹn ra ngoài chơi.
Lộ Tiểu Thành cản không cho cô đi: Chị đang lừa em.
Lộ Miểu bị cậu chặn đường không đi được, ngẩng phắt đầu lên nhìn cậu: Đúng thế, đúng là tối nay chị đi đàm phán giao dịch với người ta đấy.
Tiểu Thành, không phải đó đều là của cậu sao? Chị giúp cậu đàm phán thôi mà, nước phù sa không chảy ruộng ngoài.
Bất chợt hai mắt Lộ Tiểu Thành thấm đẫm bi thương.
Chị, chị đừng tham gia vào nữa.
Lộ Miểu: Vì sao cậu có thể mà chị không thể?
Lộ Tiểu Thành nhìn cô không nói lời nào.
Lộ Miểu cũng không nói gì thêm, xoay người định đi, nhưng đột nhiên Lộ Tiểu Thành tóm lấy tay cô, dùng sức cố ngăn cô lại. Lộ Miểu đã sớm có phòng bị, thân thủ cũng không tệ, dù có trầy trật vẫn thoát được, nhanh chóng chuồn lên xe.
Lộ Tiểu Thành đuổi đến phía trước xe, dùng sức gõ lên cửa, gọi tên cô.
Lộ Miểu hạ cửa kính xuống.
Chị à, chị đừng như thế mà. Viền mắt Lộ Tiểu Thành đỏ lên, liều mạng muốn ngăn cô lại, đó vẫn là Lộ Tiểu Thành một lòng vì cô.
Mũi Lộ Miểu có chút chua xót, nghẹn ngào gọi tên cậu.
Tiểu Thành à. Cô nói, Cho đến nay đều là cậu giúp chị, chị cũng muốn giúp cậu.
Nghĩ đến việc cậu buôn bán ma túy, nỗi nghẹn ngào càng thêm sâu, cô đang đẩy cậu vào con đường chết.
Nhưng lập trường của cậu lại không giống cô.
Vì sao cậu nhất định phải buôn lậu hả, Tiểu Thành? Cô hỏi, hốc mắt ươn ướt, Vì sao chúng ta phải đi con đường này, rốt cuộc là vì cái gì?
Lộ Tiểu Thành giơ tay lên che mắt, né tránh cái nhìn của cô, không ngừng lặp lại câu em xin lỗi, liên tục cầu xin cô xuống xe, xin cô đừng đi.
Chúng ta lấy về số hàng kia rồi đi tự thú, có được không? Lộ Miểu hỏi, Chủ động khai những người khác ra, tranh thủ giảm mức phạt, được không?
Tiểu Thành à. Lộ Miểu khóc, Thật sự chị đã chịu đủ cuộc sống suốt ngày phải lo lắng đề phòng, ỷ lại vào ma túy này lắm rồi, chúng ta còn trẻ như thế, chủ động đi tự thú, sau này lại bắt đầu lại một lần nữa, có được không?
Nhưng Lộ Tiểu Thành vẫn chỉ lắc đầu, lặp lại câu xin lỗi.
Lộ Miểu cắn môi dưới: Vậy được, chị cũng sẽ giúp cậu, chúng ta có thể sống đến lúc nào thì hay lúc đó.
Cô kéo cửa xe lên, xe nhanh chóng lao vút ra ngoài, nước mắt không kiềm chế được rơi xuống, từng giọt lớn trào ra khỏi hốc mắt.
Cô cũng vì Lộ Tiểu Thành mà mới đi đến bước này, cô không hề nghĩ rằng, cố gắng nhiều năm như thế, lại vì để đích thân bắt cậu.
Kiều Trạch đang đợi cô ở biệt thự nhà họ Hoàng, đứng ngay cửa đợi cô.
Cho dù trên đường đến đây Lộ Miểu đã điều chỉnh lại cảm xúc, nhưng khóe mắt vẫn còn sưng đỏ.
Kiều Trạch nhìn dáng vẻ này của cô mà lòng thêm đau, Lộ Tiểu Thành chọn con đường không có lối về, nhưng lại để lại kết quả tàn khốc nhất cho người nhà anh gánh vác.
Nếu anh đã đau lòng Lộ Miểu đau lòng người nhà như thế, vì sao không thể suy nghĩ kỹ càng cho họ cơ chứ.
Kiều Trạch duỗi tay ra, ôm cô vào lòng.
Lộ Miểu cúi đầu: Em không sao.
Đúng lúc Hoàng Giai Ngâm từ trong sân đi đến, trông thấy Lộ Miểu thì lập tức sửng sốt: Cô ta?
Sau đó nhìn Kiều Trạch: Người anh nói không phải là cô ta đấy chứ?
Kiều Trạch khoát tay lên vai Lộ Miểu, quay đầu sang nhìn Hoàng Giai Ngâm: Là người đến bố cô cũng vừa ý, cô cảm thấy sẽ có vấn đề ư?
Hoàng Giai Ngâm mỉm cười nói: Anh không đau lòng là được rồi.
Kiều Trạch cảnh cáo cô ta: Đừng có hành động thiếu suy nghĩ. Đây không phải là việc nhỏ, nếu vì vậy mà xảy ra chuyện bất trắc gì thì chúng ta không có kết quả tốt đâu.
Hoàng Giai Ngâm cười lạnh không tiếp lời, hai tay vỗ nhẹ vào nhau: Hoan nghênh gia nhập.
Dẫn người vào phòng, giới thiệu một lượt với những người khác, dặn dò từng chi tiết xong liền để mọi người đi chuẩn bị.
Lần giao dịch ở thành phố An lần này chính là trung chuyển, đám người Lộ Miểu phụ trách giao hàng đến trong tay người nhận, sau đó họ sẽ đi qua Hoa Nam để xuất cảnh.
Kiều Trạch và Hoàng Giai Ngâm không đi theo, trên người bọn họ có lắp đặt thiếu bị theo dõi, hai người chỉ cần ở nhà là có thể biết được cả quá trình giao dịch.
Bên phía đội trưởng Hình cũng đã bố trí xong xuôi, chỉ cần Lộ Tiểu Thành xuất hiện, hoặc Hoắc tổng xuất hiện là có thể lập tức vây bắt.
Hoàng Giai Ngâm và Kiều Trạch ngồi trong phòng sách ở nhà họ Hoàng, nhìn mấy người bọn họ lên đường.
Ở trên xe, biểu cảm của Lộ Miểu rất bình tĩnh, vẻ mặt giả vờ như một cô gái bình thường, không hề nhìn ra chút khác thường nào.
Lúc xe đang chạy trên đường thì điện thoại cô vang lên vài lần, cô cầm điện thoại nhìn rồi buông xuống.
Hoàng Giai Ngâm nhìn Lộ Miểu trên màn hình, cười nhìn Kiều Trạch: Anh cảm thấy cô ta có thể sống quay về được không?
Kiều Trạch liếc cô ta một cái: Tôi khuyên cô đừng có hành động thiếu suy nghĩ.
Anh biết Hoàng Giai Ngâm sẽ không để cô còn sống mà về, nên anh đã sắp đặt người đi theo, ở hiện trường cũng có cảnh sát theo dõi, anh không thể để cô xảy ra sự cố được.
Hoàng Giai Ngâm cười lạnh thành tiếng không đáp, chỉ nghiêng người kéo ngăn kéo lấy lá trà ra pha, không ngờ khi đổ trà ra cốc thì một khe đọc thẻ nhớ màu đen to bằng ngón tay cũng đổ ra theo, trong khe đọc thẻ nhớ còn đang nhét một chiếc thẻ nhớ.
Kiều Trạch cũng nhìn thấy, ánh sáng trong mắt chợt tắt, bất thình lình giơ tay về phía cốc trà muốn lấy khe đọc thẻ nhớ. Trên mặt Hoàng Giai Ngâm xẹt qua tia bối rối, trước khi tay Kiều Trạch chạm vào cốc thì cả người gần như nhào lên bàn, bảo vệ chặt cốc trà.
Đưa cho tôi! Kiều Trạch lạnh giọng nói.
Hoàng Giai Ngâm ôm cốc đứng lên, lùi về sau hai bước: Không được!
Bất chợt Kiều Trạch giơ chân quét mạnh về phía hai chân cô ta, Hoàng Giai Ngâm vội vàng né tránh, lực chú ý lập tức phân tán, Kiều Trạch thừa dịp cô ta không chuẩn bị mà cướp lấy cái cốc, lấy thẻ nhớ ra.
Hoàng Giai Ngâm vội vàng muốn giật lại, nhưng lại bị Kiều Trạch túm chặt lấy hai tay xoay một vòng, bắt chéo hai tay ra sau lưng, cả nửa người bị một tay anh đè giữ lên mặt bàn, không thể nhúc nhích.
Kiều Trạch dùng tay còn lại nhanh chóng nhét thẻ nhớ vào máy tính.
Trên màn hình nhanh chóng xuất hiện hình ảnh, đúng là video quay lại Cao Viễn trước lúc chết.
Thời gian cuốn băng rất dài, có đến mười mấy tiếng.
Vừa bắt đầu chính là Cao Viễn bị treo lên cột cùng với mấy con chó ngao Tây Tạng nhìn chằm chằm, chỉ duy nhất một điều không ngờ là, Hoàng Giai Ngâm luôn nói rằng không biết chuyện này lại có mặt trong đó.
Hoàng Giai Ngâm trên màn hình đã bỏ đi nét lo lắng khi khuyên can anh, khóe miệng chứa đựng nụ cười lạnh, chỉ huy mấy con chó tấn công Cao Viễn.
Hoàng Giai Ngâm cũng nhìn thấy hình ảnh của mình, sắc mặt tái nhợt trong phút chốc, liều mạng giãy dụa, không ngừng hét lên: Giang Hành, không phải giống như anh thấy đâu, anh nghe em giải thích.
Kiều Trạch tăng thêm lực giữ trên cổ tay cô ta, không nhìn cô ta, tua nhanh đoạn băng đến lúc xảy ra vụ nổ, Hoàng Giai Ngâm đến cứu anh.
Khi khói bụi đã tan, ở hiện trường một đống bừa bãi, đoạn băng cũng sắp hết, Kiều Trạch đang định tắt thì trong lúc lơ đãng thoáng nhìn thấy ở cạnh cửa khói đen dày đặc, hai bóng người một cao một thấp đến gần, chỉ vỏn vẹn một cái nhìn, lại khiến Kiều Trạch như rơi xuống hầm băng.
Lộ Miểu!
Dáng người y hệt, gương mặt y hệt, giọng nói y hệt, điều duy nhất khác biệt chính là thần thái của cô, lạnh như băng, tàn nhẫn, còn có nụ cười mỉa bất cần, giống như đúc Lộ Miểu trong giấc mơ đêm đó.
Cô dùng chân đá vào cơ thể anh trước khi chìm vào hôn mê: Đã chết cả rồi?
Một giọng nói mơ hồ truyền đến từ xa: Hoắc tổng...
Đoạn băng dừng lại.
Hoàng Giai Ngâm cũng nhìn thấy Lộ Miểu trong đó, trên mặt xẹt qua nét kinh ngạc, rồi sau đó không nhịn được bật cười: Thì ra cô ta mới là kẻ ẩn núp sâu nhất.
Cánh tay Kiều Trạch run run, người như bị dội một chậu nước lạnh từ đầu xuống chân.
Nhân cơ hội này Hoàng Giai Ngâm muốn thoát, nhưng Kiều Trạch đã trực tiếp rút súng từ trong áo khoác ra, họng súng vững vàng kề trên huyệt thái dương của Hoàng Giai Ngâm.
Cấm nhúc nhích! Anh nói, xoay người đổi về màn hình theo dõi quá trình giao dịch từ thiết bị cài trên người Lộ Miểu, nhưng màn hình một mảnh tối đen, đã mất toàn bộ dấu vết.
Trái tim Kiều Trạch rơi thẳng xuống vực sâu, nhanh chóng lấy điện thoại ra, gọi cho đội trưởng Hình.
Ngưng hẳn tất cả hành động, có biến!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...