Âm Thanh Của Cô Ấy!


Hạ Mộc không hiểu hôm nay Tạ Thần có việc gì gấp mà đi nhanh như vậy, báo hại cô chạy đuổi theo hắn đến hụt hơi.

Cô biết hắn không nghe thấy nên cũng không thể gào lên gọi hắn, đành cắm mặt chạy theo.
Chiều cao của Tạ Thần không tồi, mới mười tám tuổi mà hắn đã cao hơn một mét tám so với đôi chân một mét sáu hơn của Hạ Mộc chính là sự so sánh khập khiễng.

Bình thường hắn đi một bước bằng cô đi hai bước, đằng này hắn còn đi nhanh, cô không đuổi theo như chó dí mới là lạ.
"Cậu đi cái gì mà nhanh vậy, có chuyện gì gấp ở nhà sao?" Tờ giấy trắng chìa ra trước mặt hắn.
"Tôi phải về."
Hạ Mộc lại cắm cúi ghi ghi chép chép rồi đưa cho hắn xem:"Tớ đưa cậu về nhé?"
"Không cần." Tông giọng ấm áp của Tạ Thần bỗng lạnh đi ít nhiều.
"Cậu không nghe thấy âm thanh đi về rất nguy hiểm, nhỡ đâu có xe cộ đi tới từ phía sau thì sao.

Tớ lo lắng...!Không sao đâu tớ không cảm thấy phiền."
"Không cần cậu lo."
"Đã là bạn bè thì không cho cậu từ chối."
Ghi xong dòng này cho hắn xem, Hạ Mộc cất hết tập vở vào cặp sách rồi khoác tay Tạ Thần đi trên đường.

Đường về nhà của Tạ Thần không xa, đi bộ cũng có thể đi tới.

Nhưng lúc này hắn cảm thấy con đường hằng ngày bỗng chốc dài thêm hai ba lần bình thường, bước chân hắn nặng trĩu, cảm giác khổ sở đến tột cùng.

Hắn cắn chặt đầu lưỡi của mình, muốn dùng cơn đau xúc giác này trấn áp nổi đau trong tâm can của chính mình.
Thoáng chốc đã về đến nhà, Hạ Mộc cười tươi chào tạm biệt Tạ Thần rồi quay đầu ra về.
Hắn đi vào nhà, đi vào phòng khách đã thấy Tạ Bảo ngồi ở đó.

Hắn không nói lời nào xông tới túm lấy anh rồi đấm xuống một cú.
"Ơ kìa hai cậu chủ, sao lại đánh nhau..." Quản gia thấy cảnh này liền vội ra ngoài ngăn cản.
Tạ Bảo bị đánh cũng không chịu nhẫn nhịn gì mà tẩn lại "em trai" Tạ Thần mốt cú ra ngô, ra khoai.

Hai người họ cứ lao vào nhau, đánh đến thương tích đầy mình.

Cuối cùng người ngăn cản chính là cha Tạ của bọn họ, nhìn hai đứa con trai của mình, ông thở hì hục nghiêm giọng hỏi:"Có chuyện gì?"
"Nó đánh con, tự nhiên về rồi nổi điên cắn người vậy đó." Tạ Bảo không chịu nhường nhịn liền la lối.
Còn Tạ Thần cơ bản hắn không nghe được cha Tạ hỏi cái gì, hắn không nói lời nào đi thẳng một mạch lên phòng.

Vào tới phòng ngủ kéo hộc tủ rồi thay pin cho thiết bị trợ thính, sau đó hắn mới gắn nó vào tai.

Tạ Thần buông thả mình nằm trên giường lớn, hắn thở dài, từ trong hốc mắt xuất hiện những dòng nước nóng hổi.

Hắn vậy mà khóc, vì cái chuyện cỏn con này mà khóc ư?
Ngay cả hắn cũng không kiềm chế được chính mình, hắn cảm thấy khoảng cách của mình và người bình thường càng xa vời.

Hắn không bình thường, chỉ cần bỏ cái thứ thiết bị ấy ra hắn sẽ trở thành một tên vô dụng ngay lập tức.
...!Rầm...
"Mẹ, mẹ phải nói một câu công bằng cho con.

Nó đánh con xong bây giờ lại lên chỗ này nằm." Tạ Bảo đá cửa phòng của hắn đi vào, dẫn theo cha mẹ của anh ta miệng la sang sảng.


"Tạ Thần, con đứng lên cho cha." Cha Tạ nghiêm nghị nói.
Hắn không chống đối, cũng không định sẽ chống đối.
"Sao con đánh anh, có cái gì thì từ từ nói.

Hễ không vừa ý liền đánh người khác được sao?"
"Đánh đi, muốn đánh thế nào tùy ý." Tạ Thần hướng ánh mắt về phía Tạ Bảo, còn đưa mặt ra chờ anh đánh.

Tạ Bảo hơi ngạc nhiên, nhưng rồi cũng tẩn cho Tạ Thần vài cú cho hả giận.
Suốt cả quá trình hắn không kêu rên nửa lời, Tạ Thần là người cực kì giỏi chịu đựng.
Đợi tới khi anh đánh xong, hắn mới nói:"Hả giận rồi thì ra ngoài đi, tôi muốn nghỉ ngơi."
"Anh con đánh là để dạy dỗ con thôi, cha tin là con hiểu rõ.

Thần, con đừng làm cha thất vọng về con nữa."
Nói rồi cả nhà ba người bọn họ kéo nhau đi ra khỏi phòng của Hắn, bỏ mặc lại trong căn phòng một Tạ Thần mồm đầy máu.

Hắn tự cười chính mình, rõ ràng biết trước kết quả khi gây sự với Tạ Bảo rồi vậy mà hắn vẫn không nhịn nổi.
Hắn vứt cái máy trợ thính xuống giường, ở trong ngôi nhà này tốt nhất hắn không nên đeo cái thứ này.

Chẳng thà làm một kẻ điếc hắn cũng không muốn nghe những lời nực cười của nhà họ Tạ, đó là lý do ở nhà hắn không bao giờ sử dụng máy trợ thính.
Câu chuyện vốn không chỉ dừng lại ở vài ba cú đấm, vì Tạ Thần bị đánh cũng không ai quan tâm ngó ngàng gì đến nên hắn cứ như vậy mà ôm gương mặt sưng tím tới trường.


Tạ Bảo đánh rất ác, giống như dùng hết sức lực của mình để đóng xuống vậy.
"Ôi trời Thần à mặt của cậu bị làm sao thế?" Hạ Mộc vừa vào lớp đã thấy bạn học tụm năm, tụm bảy chỉ trỏ về phía hắn.
Lúc cô đến gần hơn mới thấy hắn bị thương khắp mặt, hắn bị ngã ư?
Tạ Thần không đeo máy trợ thính, hắn cố tình không muốn đeo lên, để cho thiết bị nằm vắt vẻo trên vai.

Hạ Mộc ngồi vào ghế của mình, đẩy đẩy vai hắn rồi dùng tay chỉ chỉ lên gương mặt mình để minh hoạ lời nói.
Hắn mím môi, nhìn cô.

Ánh mắt của hắn cực kì phức tạp, cuối cùng hắn vẫn lựa chọn cuối gằm mặt.
Người bên cạnh sau đó đứng dậy bỏ đi, trái tim Tạ Thần bỗng hốt hoảng một phen, cô giận rồi?
Thấy Hạ Mộc đi một mạch ra khỏi lớp, hắn chỉ biết thở dài não nề.

Biết vậy hắn cứ mặt dày mày dạng nói chuyện với cô, hắn không biết vì sao mình còn bày ra bộ dạng xấu hổ này để làm gì?
Người như hắn, chẳng phải lúc nào cũng thê thảm hay sao?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận