Âm Thanh Của Cô Ấy!


Giờ ra chơi Diệp Uyển Chi đi tới bàn cô, cô ta chìa bàn tay nhỏ nhắn ra cười thân thiện nói:"Chào cậu tớ là Diệp Uyển Chi, cậu là lớp phó học tập đúng không?"
"Đúng vậy, có gì không?" Đáp lại cô ta là thái độ lạnh nhạt của Hạ Mộc.
"Tớ mới chuyển đến thành phố A đây thôi.

Hy vọng ở trường Blue có thể kết giao với cậu làm bạn tốt, cậu sẽ đồng ý chứ?"
Thái độ của Diệp Uyển Chi rất chân thành, gương mặt của cô ta cũng ngây thơ như thiên sứ.

Nếu như thật sự không nhìn thấu, nếu cô ta muốn lừa gạt cô thêm vài năm nữa có lẽ Hạ Mộc cũng sẽ ngu muội không nhận ra.
"Xin lỗi tôi không thích kết giao bạn bè."
Nói rồi Hạ Mộc rời khỏi lớp học, cô cũng chỉ có thể tỏ thái độ như vậy đối với cô ta.

Vì thời điểm hiện tại cô ta cũng chưa có gây thù chuốc oán gì với cô.


Hạ Mộc nghĩ chỉ cần không dính líu gì tới cô ta, vậy tương lai hai người sẽ là hai đường thẳng song song không bao giờ giao nhau...
Tạ Bảo đuổi theo cô đến tận vườn hoa trong sân trường, anh nắm chặt cổ tay cô kéo lại.

Hạ Mộc dùng gương mặt lạnh lùng không cảm xúc đối diện với anh, cái cảm giác xa lạ bao trùm lấy con người anh.
Bạn gái anh chưa từng lạnh lùng với anh như thế, kể cả khi cô tức giận cũng không có biểu cảm này.

Anh cũng không hiểu vì sao Hạ Mộc lại thay đổi một cách nhanh đến chóng mặt như vậy, đến mức anh không kịp thích ứng.
Anh cứ nghĩ cả hai chiến tranh lạnh vài hôm, cô sẽ không chịu nổi mà quay lại như lúc trước.

Hạ Mộc mà anh quen là một cô gái rất mau nước mắt, lại yếu lòng.
"Mộc Mộc chúng ta đừng giận nữa được không? Anh sai cái gì em nói đi, anh nhất định sẽ vì em mà sửa đổi." Tạ Bảo xuống nước năn nỉ cô.
Còn Hạ Mộc hoàn toàn khinh thường, cô gạt tay anh ra, nghiến răng đáp:"Tạ Bảo sao anh dai như đỉa vậy hả? Anh đẹp trai như vậy, nhà giàu như vậy sao anh không tìm người khác mà chơi đi.

Anh có biết không tôi đang cực kì ghét anh đấy, đừng nói là yêu ngay cả nhìn anh tôi cũng không muốn nhìn nữa."
"Anh rốt cuộc làm gì sai chứ, chẳng lẽ anh không tốt với em sao? Có cái gì em phải nói ra chứ, anh thật sự không tìm được lỗi sai của chính mình." Tạ Bảo vò đầu bức tóc.
Hạ Mộc nghe đến đây tự nhiên không thế nói được một lời nào, bây giờ anh ta chưa làm sai với cô, cô cũng không mắng chửi anh ta được.

Hai tay của cô siết chặt thành nắm đấm, dặn lòng mình cứ làm lơ anh ta đi, chỉ cần không dính líu gì tới anh ta là được rồi.

Nghĩ vậy cô quay người bỏ đi, Tạ Bảo có nắm kéo lại nhưng đều bị cổ đẩy ra một cách thô bạo.
Hạ Mộc đi một đường xuống thẳng canteen, cô uống cạn một chai nước mới lấy lại được bình tĩnh.


Cô phải cố gắng trấn an mình rằng bây giờ chỉ mới là khởi đầu thôi, cô không nên dây dưa với bọn họ, cũng không cần phải thù hắn làm gì.

Cô chỉ cần sống tốt ở đời này, ông trời cho cô sống lại để thay đổi chính mình chứ không phải đi trả thù những người đó.
Cho nên cô quyết định mặc kệ bọn họ, cô cứ làm mặt lạnh bọn họ thế nào cũng bỏ cuộc không đeo bám cô nữa thôi.
Hạ Mộc lên lớp học với hộp sữa bò trong tay, cô ngồi vào chỗ rồi len lén nhìn Tạ Thần đang chuyên tâm đọc sách ở bên cạnh mình.

Thiếu niên này lúc nào cũng mang dáng vẻ như thế, thế giới của hắn tách biệt hoàn toàn với mọi người.
Cô đem sữa bò đẩy tới trước mặt hắn, nở một nụ cười tươi nói:"Cậu không xuống canteen sao, tớ mua cho cậu nè.

Xem như là quà gặp mặt được không?"
Tạ Thần đánh ánh mắt về phía cô, đôi mắt của hắn rất đẹp.

Đồng tử đen lay láy sâu hun hút, hàng lông mì dày cong vút giống hệt con gái.

Trong đáy mắt của hắn chứa đựng sự tĩnh lặng mà hiếm có một thiếu niên nào ở cùng độ tuổi có được.


Hắn tạo cho người đối diện cảm giác hắn nhìn thấu ruột gan của người ta.
"Cám ơn cậu."
Hắn chỉ đáp gọn rồi đem sữa bò cất vào trong cặp sách, không biết hắn có thích hay không, thật sự Hạ Mộc không nhìn ra được tâm tư của Tạ Thần.
Đời trước sau khi biến thành chị dâu của Tạ Thần, cả hai cũng không gặp nhau được mấy lần.

Sau khi học hết lớp 12, Tạ Thần dọn ra ngoài sinh sống, cũng không biết hắn sống như thế nào thi thoảng có ăn cơm gia đình thì hắn mới trở về nhà một lần mà thôi.
Mà những lần đó hắn cũng không có nói chuyện với cô, lâu lâu hắn chỉ nhìn cô một cái.

Cho nên nói sau khi cô chết hắn là người duy nhất tới chăm sóc mộ phần cho cô suốt 5 năm trời đó là điều kỳ lạ nhất mà cô nghĩ mãi cũng không hiểu.
Tạ Thần không có trách nhiệm phải làm điều đó, đáng lẽ người phải làm chuyện đó là chồng của cô Tạ Bảo mới đúng.

Ấy vậy mà chưa bao giờ thấy Tạ Bảo tới thăm mộ cô, dù chỉ là một lần.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận