Âm Thanh Của Cô Ấy!


Đồ vật kia đã ở trong tủ của Hạ Mộc hơn một tuần lễ rồi, thời gian này trong đầu của cô toàn những suy nghĩ không đâu.
Cụ thể như là nên bắt đầu như thế nào, nói cái gì? Chẳng lẽ lại cứ nhảy bổ vào người của Tạ Thần, như vậy cô cảm thấy không ổn chút nào.
Nói trực tiếp, hỏi hắn có cần cô không thì cô sợ hắn nói là hắn không cần, như vậy chẳng phải rất mất mặt hay sao?
Hạ Mộc thở dài rầu rĩ, Triệu Tiểu Mỹ ngồi ở bên cạnh đặt nhiều dấu chấm hỏi.
Cô ấy liền huýt vai bạn thân, tỏ vẻ cao thủ tình trường dò hỏi:"Cãi nhau với Tạ Thần hả?"
"Không phải." Cô gục đầu xuống bàn.
"Xạo, nhìn là biết cãi nhau.

Sao nào có cần tớ cho lời khuyên gì không?"
Hạ Mộc nhìn sang Triệu Tiểu Mỹ, suy nghĩ mất ba giây mới thử hỏi:"Lúc bắt đầu ngủ làm sao để không bị đối phương từ chối?"
"Ha ha, rõ ràng là cãi nhau mà tớ nói đâu có sai.

Không những cãi nhau mà còn bị đá xuống giường hả Mộc Mộc."
Triệu Tiểu Mỹ cười ngặt nghẽo, giống như là vừa nghe kể chuyện hài hước vậy.
Hạ Mộc phát cáu rồi, cô không thèm nhìn cô ấy nữa mà cuối đầu cắm mặt xuống bàn.
Triệu Tiểu Mỹ thấy vậy mới cặp vai cô, hiến kế:"Những lúc này phải cố tỏ ra yếu đuối trước mặt người ta, làm mèo con nhỏ đó có biết không?"
"Cụ thể hơn đi?"
"Tớ nói này ở trên giường có phải cậu luôn đóng vai xác chết hay không vậy? Làm một người phụ nữ nhàm chán thật ư?"
Hạ Mộc không đáp, chỉ đỏ mặt.


Xác chết thì xác chết, cô cũng nguyện ý mà, tại vì cô vốn không thích làm chuyện đó.

Lúc trước tại vì kết hôn nên mới phải làm cái kia với Tạ Bảo, cô không có cảm giác gì ngoài đau cả, sung sướng gì đó chỉ là nói hoa mỹ thôi.
Thấy bạn thân im lặng là Triệu Tiểu Mỹ hiểu ý ngay, cô bạn liền nói:"Đàn ông là giống loài có tính chinh phục rất cao, cậu mà cứ nằm hưởng thụ thì sớm muộn gì người ta cũng chán.

Cậu có thấy mấy cô gái trong quán bar không, có nhiều cô đâu có đẹp nhưng vẫn rất cao giá.

Cái đó đều nhờ vào kỹ năng, tớ nói cho cậu biết cho dù cậu có đẹp nhưng binh hoa di động nhìn hoài cũng chán.

Thử cho Tạ Thần ngủ với tớ một hôm, tớ cam đoan anh ta sẽ chia tay cậu."
"Cậu nằm mơ đi, không được dòm ngó cậu ấy."
Hạ Mộc cáu rồi, sao ai cũng tơ tưởng tới Tạ Thần của cô thế?
Ai bảo hắn đẹp trai như vậy, xấu một chút chẳng phải dễ nhìn hơn sao?
*
Hôm nay Tạ Thần về nhà trước Hạ Mộc, thấy phòng cô không có người hắn mới mạo mụi đi vào.

Tạ Thần kéo ngăn tủ nhìn vào, cái hộp màu đen hình vuông vẫn nằm trơ trọi trong đó chưa có dấu hiệu bị bóc ra.
Thấy vậy hắn vừa nhẹ lòng nhưng lại nhen nhóm lửa giận.

Tạ Thần đã vì cái hộp chết tiệt ấy mà mất ngủ mấy đêm, sao cô có bạn trai nhanh như vậy? Không nghĩ tới chuyện sẽ bị người ta lừa hay sao? Là con gái còn chủ động mua mấy cái đồ này, tại sao tên khốn đó không đi mua mà bắt cô đi?
Tạ Thần rời khỏi gian phòng nhỏ, đóng cửa lại rồi về phòng của mình.

Hạ Mộc cùng lúc đó cũng vừa về đến, cô vào phòng khoá trái cửa sau đó mở laptop bật lên một trang web đen.
Web này là Triệu Tiểu Mỹ chỉ cô xem, cô đợi về nhà mới dám mở lên.

Trong này có rất nhiều phim và hình ảnh cấm trẻ em dưới mười tám tuổi, Hạ Mộc lướt lướt mấy cái sau đó liền đỏ mặt, mắt nhắm mắt mở bấm vào một bộ phim.
Trong phim đôi nam nữ trông cũng trẻ tuổi, nhân lúc người đàn ông đang xem tivi trên sofa cô gái lượn lờ ở trước mặt.

Bộ đồ lót kiệm vãi của nhân vật nữ quả thật làm cho Hạ Mộc muốn xịt máu mũi, không có khả năng, cô sẽ không câu dẫn Tạ Thần bằng kiểu này.

"Hạ Mộc cậu về rồi à?"
Hắn gõ cửa phòng làm cho cô sợ điếng hồn nhanh tay đóng laptop lại.
Cô chạy ra ngoài mở cửa cười cười với hắn.


Tạ Thần thấy cô có điểm lạ, nhưng mà cũng không biết là lạ ở chỗ nào.
"Hôm nay ăn thịt nướng nhé, tôi đang nướng rồi."
"Được."
Cô vẫn giữ nguyên nụ cười, sau đó ngồi xuống sofa ôm gối mở tivi.

Tạ Thần không nói gì, hắn đi vào phòng bếp làm thức ăn.

Thấy hắn quay lưng cô liền len lén nhìn theo, phải làm thế nào đây?
Hạ Mộc rầu rĩ thở dài...
Trong lúc ăn cơm, cả người Hạ Mộc cứ nhấp nhỏm không yên, hết nhìn đông rồi ngó tây.

Hắn không phải không nhìn thấy, chỉ là không muốn hỏi đến.

Thật ra trong lòng hắn rất sợ, cô sẽ đề nghị tách ra, cho nên hắn sẽ không hỏi.
Lưỡng lự một ngày cũng được, hắn có thể ở bên cô thêm một ngày thì tốt một ngày.

Hắn biết mình không có khả năng giữ chân cô, càng không muốn cưỡng ép cô từ bỏ hạnh phúc mà cô chọn.

Hắn chẳng mang đến nổi cho cô hạnh phúc vậy thì lấy lý do gì để tước đoạt quyền hạnh phúc của cô?
"Thần à..." Một tiếng gọi kéo dài, cô gọi bằng giọng mũi trông có chút giống làm nũng.
Trái tim của Tạ Thần đập kịch liệt trong lồng ngực, hắn nuốt một ngụm canh nhìn cô không đáp.
"Tớ hỏi chút, tớ hỏi cho bạn tớ.


Nếu là con trai thì thích con gái như thế nào? Càng chủ động càng thích có phải không?"
Triệu Tiểu Mỹ đã nói vậy đó, càng chủ động làm chủ chuyện kia thì mới khơi gợi tình thú của đối phương.

Hạ Mộc muốn chủ động? Xem ra là rất thích người đó, vì cô nhát như thỏ con hắn biết cô sẽ không thật sự chủ động nếu như cô không thật sự rất thích cái gì đó.
Tim hắn giống bị kim châm, đau!
"Cái đó tôi không biết, xin phép không trả lời."
"Khó ghê cơ." Hạ Mộc xụ mặt, moi thông tin từ miệng của hắn còn khó hơn lên trời ấy.

Cô nhíu nhíu mày, cố ý hỏi thêm lần nữa:"Vậy nếu là cậu, cậu thích con gái chủ động hay là thích cá chết...!Khụ khụ...!Ý là bị động..."
Từ "cá chết" này là Triệu Tiểu Mỹ dạy cô, nói riết nghe thành quen nên liệu thế này.
"Cậu đang hỏi cái gì? Lúc ở trên giường sao?" Hắn tức rồi, lần đầu tiên hỏi cắc cớ cô lại như thế.
Hạ Mộc lén nhìn hắn, sắc mặt hắn đanh lại, gương mặt không có mấy điểm vui vẻ.

Cô nuốt một ngụm nước bọt, sau đó gắp thịt vào bát hắn rồi cuối đầu ăn cơm.
Tạ Thần buông đũa, hắn uống hết cốc nước bên cạnh, trước khi rời bàn ăn mới nói:"Bị động cũng là để làm nũng thôi, con gái là phái yếu có quyền đó.

Chủ động thường là đàn ông làm, nếu anh ta không làm thì không phải đàn ông."
Chỉ có tên không phải đàn ông mới để Hạ Mộc tự đi mua cái thứ chết tiệt ấy!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui