Năm thứ bảy sau khi Hạ Mộc mất phần mộ của cô cây cối mọc lên um tùm, vì đã lâu không có người chăm sóc nên nhìn rất bừa bộn, tùy tiện và lạnh lẽo.
Người cuối cùng đến thăm viếng mộ của cô là Tạ Thần, nhưng cũng là việc đã xảy ra vào hai năm về trước rồi.
Sau này Hạ Mộc không còn thấy hắn xuất hiện một lần nào nữa.
*
Buổi trưa nắng gắt, không khí vô cùng oi bức khó chịu.
Hạ Mộc ngồi ở trong căn nhà đơn sơ cũ kỹ ở cuối xóm, cái máy quạt chạy hết năng xuất nhưng cũng không thể nào xua tan được cái nóng của thời tiết khắt nghiệt này.
Thiếu nữ thoạt nhìn tầm mười bảy, mười tám tuổi vươn tay lau lau mồ hôi túa ra trên trán.
Cô đang chăm chú nhìn vào quyển vở trước mặt, thái độ nghiêm túc và tập trung giải bài tập về nhà...
"Mộc Mộc qua ăn cơm rồi làm tiếp cháu ơi."
"Dạ vâng bà ngoại."
Nhà họ Hạ đơn chiếc, cha mẹ của Hạ Mộc mất sớm nên cô được bà ngoại nuôi dưỡng.
Quanh năm suốt tháng cũng chỉ có hai bà cháu bầu bạn với nhau, bà ngoại của cô tuổi đã lớn rồi cũng ngoài bảy mươi...
Hạ Mộc nhớ rất rõ, bà ngoại hưởng thọ 73 tuổi, nhẩm tính cũng chỉ còn khoảng thời gian hai năm nữa.
Cô thoáng chốc thở dài, sinh, lão, bệnh, tử là chuyện con người khó tránh khỏi, biết là vậy nhưng thật sự rất khó chấp nhận.
Trên thế gian này vốn không lường trước được điều gì, cũng giống như cuộc đời của Mộc Hạ vậy...
Vào năm thứ bảy sau khi Hạ Mộc mất, cô đột nhiên tỉnh lại trong thân xác của mình, quay về thời điểm lúc cô mười bảy tuổi.
Ban đầu cô không tin đây là sự thật, nhưng cuối cùng cũng phải tin là mình thật sự đã sống lại.
Hạ Mộc nói với chính bản thân mình, đời này của cô tuyệt đối không dính tới hai điều cấm kỵ này nữa:
Thứ nhất, không liên quan gì tới nhà họ Tạ.
Thứ hai, không kết giao với Diệp Uyển Chi.
Cô tin, chỉ cần cô tránh xa những người đó, cuộc sống của cô sẽ thay đổi.
Có lẽ ông trời xót thương cho cô ở đời trước, cho nên mới cho cô một cơ hội để được quay lại quá khứ sống lại một lần nữa.
Cho nên Hạ Mộc rất trân quý mạng sống này, vì cô đã cảm nhận được cảm giác chết đi, nó thật sự rất kinh khủng.
"Dạo này bài vở sao rồi Mộc Mộc, có tốt không cháu?" Bà ngoại vì tuổi đã lớn nên giọng run run, hơi thở cũng yếu ớt.
"Cháu vẫn tốt ạ, bà ngoại ăn nhiều thức ăn một chút đi.
Cháu trông bà gầy đi nhiều rồi." Đôi mắt cô đỏ hoe, mấy ngày này cô không kiềm chế được cảm xúc của mình khi đối diện với bà ngoại.
Người bà đã tần tảo sớm hôm đi bán rau ngoài chợ để nuôi cô ăn học nên người, vậy mà đời trước cô xem nhẹ chuyện đó.
Cho tới khi bà ngoại nhắm mắt xuôi tay, cô mới ý thức được mình không còn bất cứ một người thân nào nữa, chỗ dựa duy nhất cũng đã sụp đổ rồi.
Bi kịch cuộc đời cũng bắt đầu tứ đó, nó giống như một nổi ám ảnh đối với Hạ Mộc...!
*
Trường học Blue, ngôi trường cấp ba mà cô theo học ở đời trước vẫn giống như cũ.
Bạn bè, thầy cô, lớp học đều không khác bất cứ điều gì, chỉ có Hạ Mộc là thay đổi.
Ngẫm lại khoảng thời gian học lớp 12 ấy, cô từng nghĩ nó là khoảng thời gian thanh xuân tươi đẹp nhất cuộc đời mình.
Nhưng Hạ Mộc nào có ngờ, nó chính là chìa khoá mở ra mọi bi kịch của cô trong tương lai.
Hạ Mộc và Tạ Bảo, hai cái tên này từ trước đến nay luôn dính liền với nhau.
Cô và anh yêu nhau từ hồi cô học lớp 11, sau này trong tương lai cả hai thậm chí đã kết hôn với nhau.
Tạ Bảo là một thiếu niên đẹp trai, sáng lạn, sau này anh cũng là một người đàn ông thành đạt và có quyền lực trong tay.
Nhưng có ai ngờ, người đàn ông ấy chính là người đã cho năm, sáu tên đàn ông ***** *** vợ mình cho tới chết chứ!
Sau khi sống lại, việc đầu tiên mà Hạ Mộc làm chính là nói chia tay Tạ Bảo.
Ngay cả anh cũng không ngờ tới được chuyện bạn gái đã nói chia tay.
Hôm nay Hạ Mộc vẫn như mọi ngày cắp sách đến trường, cô vừa tới cổng đã bị Tạ Bảo chặn ở trước cửa.
Hạ Mộc cố ý đổi hướng đi khác, vậy mà anh vẫn ngoan cố chắn ở trước mặt cô.
"Mộc Mộc em đứng lại nói chuyện với một chút." Anh đề nghị.
Hạ Mộc biết mình không thể trốn tránh, cô ngước mắt lên nhìn anh.
Trong đôi mắt vốn trong veo thơ ngây kia bây giờ chỉ chứa đựng sự lạnh lùng, căm ghét, anh nhìn mà hơi sững sờ.
"Em bị sao vậy, tự nhiên đùng đùng đòi chia tay với anh.
Mộc Mộc anh đâu có làm cái gì sai với em đâu."
Tạ Bảo nói xong liền chủ động cầm tay cô, anh dịu dàng nói tiếp:"Hay là em giận anh vì mấy tháng này anh không có tặng quà phải không? Mộc Mộc à là do anh không tốt, anh không nên quên trách nhiệm của một người bạn trai khiến em ủy khuất.
Nè, anh có quà cho em.
Chúng ta làm hoà đi được không Mộc Mộc?"
Tạ Bảo chìa hộp quà hình trái tim ra trước mặt cô, điều đó làm cho Hạ Mộc càng khinh thường anh.
Nếu như không phải đời trước anh đánh cho cô sáng mắt ra, có lẽ cô vẫn sẽ tin giây phút này anh thật sự đang cảm thấy có lỗi với cô.
Anh thật chất không hề yêu cô, chính miệng anh đã nói rằng anh ở bên cô lâu như vậy, cưới cô về cũng là vì cái nhan sắc không tầm thường của cô mà thôi.
Tạ Bảo chỉ vào mặt cô, anh nói:"Tao đường đường là Tạ thiếu gia, con trai chính thống của gia tộc họ Tạ lẫy lừng ở cái thành phố A này.
Mày nghĩ vì sao tao phải ở bên cạnh cái con nhỏ nghèo hèn, rách nát như mày? Nếu không phải mày đẹp, mày còn trong trắng và có giá trị lợi dụng tao cũng không hy sinh để cưới con nhà quê như mày về làm vợ.
Mày nghĩ là tao yêu mày sao, mơ tưởng viễn vông."
Tuy rằng Hạ Mộc không hiểu rõ hết lời anh nói, nhưng bấy nhiêu thôi cũng đủ cho cô hiểu ra một điều, đời trước Tạ Bảo chưa từng yêu cô.
Vậy anh có tư cách gì mà níu kéo cô vào giây phút này?
"Tạ Bảo đừng xuất hiện trước mặt tôi nữa."
Nói rồi cô vùng ra khỏi tay anh cứ thẳng một đường đi về phía trước.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...