Ra khỏi cổng Vụ Tùng Viện chưa tới 1km, có một khu biệt thự hoang vắng tên là “Golf Thiên Di”, được xây dựng sớm hơn Vụ Tùng Viện, địa hình cũng cao hơn.
Nó nằm trên một cồn cát, biệt thự giữa núi có phong thủy rất tốt, nhưng cuối cùng lại trở thành một khu tàn tích.
Thời đại đó, giá nhà vẫn chưa tăng mạnh, Thiên Di nằm ở khu vực khai hoang của vùng ngoại ô, diện tích đất rộng, nhà nhà đều hơn ngàn mét vuông.
Người có tiền đến sân golf bên cạnh chơi, nhân tiện nghỉ dưỡng sẽ mua một tòa biệt thự trù phú ở đây, gọi là “Hành Cung”.
Chính vì giá nhà đất không cao nên các hộ gia đình ở đó phần lớn đều là những nhà giàu mới nổi, tố chất không cao, coi biệt thự như nhà tự xây ở nông thôn, vừa giao nhà đã lập tức cải tạo rầm rộ.
Tòa nhà ba tầng thì xây thêm thành năm tầng, hoặc không dưng lại xây thêm tòa nhà phụ, một tòa biến thành hai tòa, thậm chí còn chiếm dụng đường công cộng.
Giờ đây, không còn tìm được nhà nào có tận hai tòa nhà như ở Golf Thiên Di nữa, ở đây đúng là phong cách kỳ lạ nào cũng có.
Việc này dẫn đến phân nửa biệt thự không bán ra được.
Sau khi giá nhà tăng cao, một tòa nhà ở nơi này phải hơn trăm triệu tệ, nhưng người trả được giá này thì có ai chịu ở đây cơ chứ.
Lái xe một vòng như đi dạo vườn thú vậy, tự hạ thấp đẳng cấp.
Nhà đầu tư thua lỗ, bất động sản không theo kịp.
Một nửa chủ hộ ban đầu thấy sinh sống bất tiện, không còn thường xuyên ở đây nữa.
Về lâu về dài, đến buổi tối, nơi này cứ như nghĩa trang vậy, không có nổi mấy ngọn đèn.
Nơi này đã hình thành sự đối lập rõ ràng với khung cảnh phồn hoa, nhộn nhịp ở Vụ Tùng Viện.
Ninh Hảo đi dạo đến chỗ này, thuần thục leo lên một tòa nhà gạch vuông không bán được.
Văn Tư Hoàn quả thật hơi sợ hãi trong lòng.
Cô gái nào đi hẹn hò lại chọn nơi này cơ chứ? Nhìn như muốn mưu sát chồng vậy.
Cô lấy từ trong túi xách ra một tấm thảm dùng khi dã ngoại, trải lên mép sân thượng chưa bị phong tỏa, rồi quay đầu mời anh: “Chỗ này có thể ngồi.”
Văn Tư Hoàn dở khóc dở cười, đi qua kéo cô dậy, rời tấm thảm vào sâu bên trong: “Chú ý an toàn.”
“Không sao, công trường còn gập ghềnh hơn chỗ này nhiều.”
Anh bừng tỉnh, Ninh Hảo quen ở công trường, cho nên môi trường này đối với cô là bình thường: “Nhưng hiện giờ cậu không đội mũ bảo hiểm.
Buổi tối cẩn thận một chút không sai đâu.”
Ninh Hảo ngồi xuống, phát hiện vẫn còn nhìn thấy Vụ Tùng Viện, nên không kiên trì ngồi bên mép sân nữa.
Văn Tư Hoàn cũng ngồi xuống, cô chỉ Vụ Tùng Viện cho anh nhìn.
“Nhìn thấy rồi.”
“Vừa rồi lúc đi vào, cậu có chú ý đến tên khu này không?”
“...!Golf gì đó.”
“Thiên Di.
Nếu không có bố tôi thì sẽ không có Vụ Tùng Viện.” Cô chỉ vào những biệt thự xa hoa ánh đèn sáng trưng kia: “Nơi đó nhiều nhất cũng chỉ là Golf Thiên Di thứ hai mà thôi.”
Văn Tư Hoàn không hề bất ngờ, anh bình tĩnh nhìn sang cô, phụ họa theo: “Tôi cũng nghĩ như vậy.
Bố tôi xuất thân bình thường, thẩm mỹ và tầm nhìn không thể với tới độ cao như Vụ Tùng Viện.
Có lẽ đến cả thương hiệu khách sạn Winters ông ta cũng chưa từng nghe thấy, làm sao có thể nghĩ đến việc hợp tác chứ.”
“Năm đó bố tôi đã nhìn thấy Golf Thiên Di của ngày hôm nay, ông ấy nói với Văn Gia Xương, không nghĩ đến thương hiệu mà chỉ nghĩ đến lợi ích kinh tế thì chỉ có thể thu hút được những nhà giàu mới nổi, không tuân theo quy định mà thôi.
Giới thượng lưu thật sự sẽ chịu trả tiền cho những món đồ đắt tiền với giá kịch sàn.
Nhà và chủ là lựa chọn từ hai phía, rất nhiều người cho rằng chủ chọn nhà, nhưng thực tế, căn nhà như thế nào sẽ có được người chủ như thế đấy, điều đó đã được định sẵn rồi.
Khi ấy Văn Gia Xương chưa từng nhìn thấy người có tiền thực sự, ông ta không đủ tự tin, nói rằng “quyền sở hữu nhà ở chỉ có bốn mươi năm, người có tiền thông minh sẽ không bỏ số tiền lớn để mua căn nhà năm mươi năm đâu”.
Bố tôi nói “khu vực này sinh ra chỉ có thể dùng để xây dựng mấy căn nhà hai phòng phục vụ cho nghỉ dưỡng, có thể ở được bao nhiêu năm không phải điều quan trọng nhất, hơn thế nữa là có thể tính vào tài sản đầu tư cố định của công ty và tiết kiệm tiền thuế”.”
“Bố cậu là ân nhân của ông ta.”
“Nhưng mà.” Ninh Hảo cười khẩy: “Ông ta lấy oán báo ân.”
“Sao vậy?”
Cô nhìn ra phía xa xăm rồi thở dài: “Lần này bố tôi không được đề bạt là vì có người viết thư nặc danh gửi đến ủy ban kiểm tra kỷ luật nói ông ấy nhận hối lộ.
Tổ điều tra của ủy ban kiểm tra kỷ luật đến điều tra ông ấy ba tháng trời, sự thật đã rõ ràng, nhưng chuyện đề bạt cũng không còn hy vọng nữa.”
Văn Tư Hoàn không hiểu lắm: “Ý của cậu là thư nặc danh kia do Văn Gia Xương viết? Ông ta làm vậy thì có ích gì chứ.”
Ninh Hảo lắc đầu: “Đương nhiên thư nặc danh là đối thủ cạnh tranh viết.
Nhưng sau khi mọi chuyện xảy ra, tôi đã tìm cách đọc bức thư tố cáo kia, trọng điểm tố cáo nói bố tôi nhận hối lộ của Văn Gia Xương, trong dự án Vụ Tùng Viện đã nội ứng ngoại hợp di dời tiền đầu tư của Hải Nguyên, khiến lợi ích của công ty bị thiệt hại.”
“Bố tôi bị điều đi, từ Hoa Đông chuyển sang phụ trách Trung Tây Bộ.
Mặc dù chức vụ không đổi, nhưng ở Trung Tây Bộ không có nhiều dự án quan trọng như thế.
Trong nội bộ Hải Nguyên đồn rằng, thực ra tổ điều tra có điều tra được một số chuyện, nhưng vì bên trên Ninh Vĩnh Vinh có người bảo vệ, cho nên mới không bị truy cứu.
Lần này “bị giáng chức” đã thể hiện rõ thái độ đúng sai rồi.”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
“Quả thực tổ điều tra có điều tra ra một số chuyện.”
Chuyện cô nói rất có sức nặng, Văn Tư Hoàn nín thở lắng nghe.
Cô bình tĩnh nói: “Văn Gia Xương trộm tiền của dự án là sự thật, khai man rất nhiều chi tiêu.
Tổ điều tra chỉ điều tra rõ bố tôi và Văn Gia Xương không có bất cứ đồng tiền qua lại nào, ông ấy không tham dự vào chuyện này.”
“Ông ta lợi dụng sự tin tưởng của bố cậu dành cho mình.” Văn Tư Hoàn nghe hiểu câu chuyện, anh đưa ra tổng kết.
“Cậu nói đúng.
Dựa vào thẩm mỹ và tầm nhìn của Văn Gia Xương, không thể nào thấu đáo được giá trị của Vụ Tùng Viện, ông ta không hề hiểu được những lời nói của bố tôi.
Ông ta muốn giàu có trong một đêm, mạo hiểm đầu tư, nhưng lại sợ thua lỗ, mất trắng.
Cho nên, trong quá trình xây dựng, ông ta đã “kiếm” được tiền từ bộ phận của bạn hợp tác.”
Cô ngừng lại giây lát, quay sang nhìn Văn Tư Hoàn: “Cậu nói xem, có phải giống câu chuyện về người nông dân và con rắn không?”
“Cho nên.” Anh hiểu rồi, đây không chỉ là câu chuyện về tình yêu bị phản bội.
“Cậu làm vậy là vì bố mình nhiều hơn?”
“Dự án Vụ Tùng Viện đã trôi qua rất nhiều năm rồi, Hải Nguyên không truy cứu, tổ điều tra chỉ đến điều tra nhận hối lộ, không có chứng cứ thì đi thôi.
Cho nên, bố tôi chỉ coi như bị đối thủ cạnh tranh hãm hại, không được may mắn, nhưng không hề biết rằng vì nguyên nhân của nhiều năm trước mới gây ra hậu quả ngày hôm nay.
Vào lúc ông ấy coi trọng nghĩa khí, giúp đỡ Văn Gia Xương thì ông ta đã cắn ông ấy một miếng, đến giờ mới phát độc.”
“Tại sao cậu không nói cho ông ấy biết?”
“Trả thù là ý định của một mình tôi.
Nếu tôi nói cho bố mẹ mình, họ sẽ phản đối, lại càng không chấp nhận cuộc hôn nhân của tôi và cậu, cho dù cậu có đẹp trai hơn nữa cũng không được.”
Văn Tư Hoàn hỏi: “Vậy nếu như không có tôi thì sao? Cậu sẽ từ bỏ việc trả thù, vẫn đi quyến rũ Lý Thừa Dật à?”
“Tôi sẽ vào Vân Thượng làm việc một thời gian, tìm kiếm lỗ hổng sổ sách để lật đổ công ty.
Trên thế giới này không có công ty nào sạch sẽ tuyệt đối, cũng như xe cảnh sát có thể làm giấy phạt với bất cứ chiếc xe đang lái nào trong phạm vi hai ki-lô-mét vậy.”
Anh cười: “Không có được thì hủy hoại? Thật đáng yêu.”
??? Đáng yêu?
Ninh Hảo ngạc nhiên, chớp mắt nhìn anh, cô nghi ngờ con người này có phải hơi biến thái hay không.
Văn Tư Hoàn ngừng cười trong ánh nhìn chăm chú của cô, nghiêm túc nói: “Tôi sẽ giúp cậu trong năng lực của mình, chỉ cần cậu lên tiếng.”
“Tại sao cậu muốn giúp tôi?”
Anh chỉ cần không phá hỏng chuyện là cô đã thấy hài lòng rồi.
Anh lại còn muốn trở thành kẻ thù với người thân, chuyện này không hợp lẽ thường chút nào.
“Không biết, có lẽ là tôi yêu cậu, nhưng cậu lại không biết.” Anh bắt đầu nói nhăng nói cuội.
Ninh Hảo cười, lấy bình giữ nhiệt ra khỏi túi, mở nắp.
“Cậu yêu tôi gì thế, có thể nói rõ không?” Cô rót một nắp socola nóng, khách sáo hỏi: “Uống không?”
Anh lắc đầu: “Tôi còn tưởng cậu mang theo rượu, không ngờ là “đồ con nít”.”
Cô tự uống một ngụm, vừa giải khát vừa ấm áp.
“Nói chuyện với cậu phải giữ tỉnh táo, cậu hay lừa người lắm.”
Văn Tư Hoàn lặng lẽ cười, vai rung lên: “Cậu biết tại sao rắn lại cắn người không?”
“Không phải do bản tính của nó à?” Cô đang nghĩ, anh lại muốn phát biểu kiến thức sâu rộng gì đây.
“Chỉ động vật có vú mới có bộ não cảm xúc, biết cảm ơn.
Động vật cấp thấp chỉ có bộ não bản năng, mà động vật cấp thấp như rắn thì rất phức tạp, khi cảm nhận được nguy hiểm sẽ muốn tấn công để bảo vệ mình.
Văn Gia Xương là động vật cấp thấp, tôi là con trai của ông ta, đương nhiên cũng là động vật cấp thấp.
Cho nên, cậu bảo tôi nói rõ là gây khó dễ cho tôi rồi.”
Ninh Hảo ngẩn người vài giây, rồi tặc lưỡi.
Cô không nhịn được cười, sau khi cười đã thì nhìn anh bằng ánh mắt dò xét: “Nhưng bản năng của cậu không phải lấy lòng bố mình à? Nếu không, dựa vào điều kiện và cái miệng này của cậu, kết hôn chắc cũng không cần phải đi xem mắt.”
“Tôi không định lấy lòng ông ta.
Tôi nghe nói là cậu, nên mới mua xe đi cả đêm về xem mắt.
Lúc đi học đã thích cậu rồi.”
“Thật hay giả thế?”
“Thật đó.” Anh nói đùa: “Nói chung tôi và bố mình không có tình cảm, lần đầu tiên gặp mặt cũng là lần duy nhất tôi gặp ông ta trước khi tôi trưởng thành.
Năm tôi mười tuổi, hôm đó nhà ông ta không có ai, tôi đứng đợi trước cửa nhà ông ta ở Thúy Trúc Uyển đến rất muộn, cậu dắt chó đi ngang qua, sợ tôi đói nên đã cho tôi một túi kẹo bông gòn.”
Ninh Hảo im lặng giây lát, cô cảm thấy có rất nhiều chi tiết không giống như bịa chuyện.
Đúng là cô sẽ dắt chó đi dạo, cũng từng ăn kẹo bông gòn, chuyện này hoàn toàn có khả năng từng xảy ra.
Nhưng cho dù nó thực sự xảy ra thì cô vẫn không thể nào nhớ được kí ức nào về một cậu bé đang đợi người cả.
“Tôi không có ấn tượng.” Cô nói thật lòng, rồi lại đổ tội: “Có lẽ do lúc nhỏ cậu trông quá tầm thường.”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Văn Tư Hoàn cười: “Cậu nhanh quên thật đấy.
Nhưng tôi không nhận mình tầm thường đâu, bởi vì cậu sẽ không thể nào nói chuyện với một đứa trẻ tầm thường được.”
Câu này cô không phản bác được.
Anh cầm nắp socola lên định uống, nhưng bị cô ngăn lại: “Nó nguội rồi, để tôi rót phần nóng cho cậu.”
“Không cần đâu.” Anh cầm nắp, quay đi: “Tôi muốn uống phần còn lại của cậu.”
Ninh Hảo: “...”
Sau khi uống xong socola lạnh, anh cầm nắp bình trong lòng bàn tay, nói một cách nghiêm túc: “Tôi chỉ cảm thấy rất đáng tiếc vì hiện giờ cậu lại có mối thù sâu đậm… Không phải, đợi đã, kế hoạch ban đầu của cậu là nghĩ cách để Văn Gia Xương giao sản nghiệp gia đình cho tôi, tôi không phải người trong ngành, vậy cậu sẽ là người kiểm soát thực tế à?”
“Hiện tại tôi vẫn đang tiến hành kế hoạch này.”
“Sao cậu dám nghĩ như vậy?” Anh bật cười: “Tôi nhớ mình từng nói với cậu, quan hệ của tôi và Văn Gia Xương rất bình thường.”
Ninh Hảo không cười: “Cậu lại quên mất Văn Gia Xương không có bộ não cảm tính rồi.
Cậu cũng được, Lý Thừa Dật cũng vậy, đều không quan trọng.
Thứ quan trọng nhất trong lòng ông ta là Vân Thượng, chọn người không nghĩ đến tình cảm.
Nếu Lý Thừa Dật khiến ông ta cảm thấy anh ta sẽ làm công ty sụp đổ thì anh ta vẫn sẽ bị ông ta quyết đoán từ bỏ thôi.”
Anh buộc phải thừa nhận cô rất hiểu bản tính của Văn Gia Xương.
Văn Tư Hoàn im lặng vài giây, rồi ngước mắt lên: “Nhưng Lý Thừa Dật không phải kẻ ngu dốt.”
“Anh ta quá tự tin.” Cô mỉm cười: “Cậu đợi hóng chuyện đi.”
*
Sau bữa tối, Lý Thừa Dật không nhìn thấy Ninh Hảo, Văn Tư Hoàn cũng biến mất, điều này khiến anh ta lờ mờ cảm thấy không vui.
Mười giờ hơn, nhà bếp bưng canh chua hoa quế trần bì đến phòng anh ta, buổi tối anh ta có việc phải làm nên không uống rượu, nhưng canh giải rượu vẫn được đưa đến như thường lệ, bởi vì anh ta thích uống.
Sau khi uống xong, anh ta tự mang chén xuống, rồi thừa dịp đi dạo lầu trên lầu dưới, xem thử Ninh Hảo đã về nhà hay chưa.
Trước khi vào nhà bếp, anh ta nghe thấy người giúp việc đang nói chuyện, nội dung có liên quan đến Ninh Hảo.
Thế là anh ta dừng lại, đứng ngoài cửa nghe lén.
Thường ngày người giúp việc gọi hai chị gái trong nhà là “cô cả”, “cô hai”, chỉ mỗi Ninh Hảo thì họ gọi thẳng “cô chủ”.
Cho nên chắc hẳn là đang bàn luận về cô rồi.
Một dì nói: “Điện thoại tôi suốt ngày xuất hiện thông báo hết dung lượng, là cô chủ đã sửa giúp tôi đó.”
Một dì khác hỏi: “Tôi xem thử, ôi đúng thật nè, cuối cùng là xóa phần mềm gì thế?”
“Không xóa phần mềm.
Cô chủ giúp tôi lưu hình ảnh và video vào hết trong USB rồi.
Cô ấy nói đó mới là những thứ chiếm dung lượng.
Ha ha, dùng USB tải hai tiếng đồng hồ mới lưu hết, xong thì không còn thông báo nữa.”
“Cô chủ tốt thật, còn giúp tôi sửa điện thoại.
Cậu kia trông có vẻ không dễ dây vào, tôi không dám nói chuyện với cậu ấy.”
“Cậu kia cái gì, là cậu chủ.”
“Ồ đúng nhỉ, tôi nhớ nhầm.
Cậu chủ mới là người trong gia đình này.
Tôi cứ nhớ thành cô chủ mới là con gái của ông chủ.
Cô ấy ở đây còn tự do, thân thiết hơn cậu chủ nhiều.”
Người dì được giúp đỡ sửa điện thoại kia yêu ai yêu cả đường đi lối về, dì ấy cười nói: “Nhưng tình cảm của cậu chủ và cô chủ tốt lắm, vừa rồi cô chủ đến nhà bếp lấy socola nóng, nói muốn đi dạo với cậu chủ, sợ bên ngoài lạnh.”
“Mới kết hôn là như thế mà.
Tôi và chồng mình lúc mới kết hôn cũng đi dạo mỗi ngày.”
…
Bỗng chốc Lý Thừa Dật cũng cảm nhận được bên ngoài lạnh lẽo.
Khuôn mặt tái xanh siết chặt miệng chén, lòng bàn tay đau đớn, một lúc sau anh ta mới lấy lại tinh thần, cảm nhận được tay đang dùng sức một cách lạ thường.
Anh ta ho một tiếng để những lời nói anh ta không thích nghe trong nhà bếp tạm dừng lại, nhanh chóng bỏ chén xuống và rời đi.
Rốt cuộc Ninh Hảo nghĩ gì vậy?
Cô không lâu ngày sinh tình với người không được chia tài sản kia đấy chứ?
Cô xuất thân từ gia đình giàu có, có gì mà chưa từng thấy chứ? Cần gì phải yêu đương mù quáng?
Rồi Lý Thừa Dật chợt nhớ ra, Ninh Hảo thực sự là người yêu đương mù quáng.
Ngày trước cô mù quáng với anh ta, chẳng qua lần này đổi sang người khác mà thôi.
Anh ta ghen tị đến mức sắp phát điên, lại không bỏ được hình tượng người đàn ông chú tâm cho sự nghiệp mà mình đặt ra.
Anh ta chỉ đành làm việc chính trước, đồng thời tự an ủi mình.
Đợi anh ta có quyền có thế, kế thừa sự nghiệp gia đình thì sẽ đuổi người kia ra khỏi nhà.
Khi đó, tất nhiên Ninh Hảo sẽ thay đổi ý định.
*
Nửa đêm, xe của Lý Thừa Dật dừng ở con đường đối diện bên dưới khách sạn suối nước nóng Lệ Đô ở trung tâm thành phố.
Trong điện thoại có một tin nhắn quan trọng được gửi tới vào một tiếng trước: [Vừa mới vào phòng, một tiếng sau có thể “kiểm tra phòng”.]
Một phút trước, cùng một số điện thoại lại gửi đến tin nhắn mới: [Tiến triển vượt quá dự tính.]
Lý Thừa Dật mỉm cười hài lòng, rồi nhấn nút gọi 110..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...