Liễu San San chợt nhận ra nàng đi một chuyến này không hề uổng phí, bởi vì nàng ở trước mặt Hành Tư không còn khẩn trương như trước nữa. Nghĩ đến đây, tâm tình của nàng liền tốt lên, gật đầu cười nói “phải, đã trở lại, làm phiền Hành Tư quân đã quan tâm”
Hành Tư gật đầu, đảo mắt đánh giá nàng hai lần, nói “mập”
Liễu San San ngây người một lúc mới hiểu được Hành Tư nói nàng mập, vậy chẳng phải là nàng ở Đông Hải long cung dễ chịu hơn ở Chuyển Sinh điện? Tuy đây là sự thật nhưng đứng trước mặt lãnh đạo trực tiếp lại thể hiện mình ở nhà người khác vui đến quên trời đất vẫn là ngàn lần không nên. Nghĩ vậy, nàng liền kiên quyết lắc đầu “đâu có, có lẽ do luôn ngâm mình trong nước biển nên người mới sưng lên một chút”
Hành Tư: “…”
Cừ Mạc phụng mệnh đưa Liễu San San về Chuyển Sinh điện, nhiệm vụ hoàn thành liền cáo từ trở về phục mệnh, liền nói lời tạm biệt với Hành Tư. Lúc này Vô Thân cũng căm hận vỗ bụi đứng lên
Vô Thân lần này mất hết mặt mũi, buồn bực đứng cách xa Liễu San San hai bước, đề phòng, nói “ngươi ở Đông Hải ngâm mình thành tiên hay là tội phạm? vừa rồi đã xảy ra chuyện gì?”
Liễu San San nào biết cái chi đâu, lắc đầu không lên tiếng
Vô Khâu đi tới, cẩn thận chọt chọt Liễu San San vài cái lại không thấy xuất hiện điều gì, liền cười nhạo hắn ‘còn có thể là chuyện gì nữa, chắc chắn vừa rồi ngươi ôm San San lung tung nên gặp phải báo ứng thôi”
“Ta chỉ đơn thuần là biểu đạt nhớ nhung, không hề có ý xấu gì” Vô Thân giận dữ phản bác “cũng không biết ai ngày nào cũng kêu gào sao San San còn chưa trở lại, hắn sống không nổi nữa, lúc này còn dám giễu cợt”
“Không có ý xấu sao vừa rồi ngươi bị văng ra mà ta chạm vào San San lại không có việc gì?”
“Ta làm sao biết được”
Thấy hai người sắp cãi nhau,Tất Trì ở sau khinh bỉ lắc đầu “ngu ngốc, vừa rồi là Hành Tư quân khiến ngươi văng ra, ở đây đã một hai ngàn năm rồi mà điểm ấy cũng nhìn không ra”
Vô Thân và Vô Khâu lập tức ngừng cãi, không hẹn mà cùng nhìn về phía Hành Tư vừa tiễn bước Cừ Mạc.
Vô Khâu khẳng định “chắc chắn là Hành Tư quân cảm thấy ngươi ở trước mặt người ngoài lại có hành vi lỗ mãng, làm mất thể diện của Chuyển Sinh điện chúng ta, đáng đời”
Vô Thân còn muốn cãi, nhưng nhìn thấy Hành Tư đã quay trở lại liền không tình nguyện ngậm miệng
Liễu San San nghe Vô Thân nói hắn nhớ mình, cho rằng hắn cố ý chọc nàng, nhưng khi nhìn thấy phòng bếp, nàng liền hiểu được.
Nàng đến Đông Hải hơn mười ngày, phòng bếp Chuyển Sinh điện liền rơi tắt lửa, đúng lúc này tiệm ăn ngon nhất địa phủ lại đóng cửa để tu sửa. Vô Thân và Vô Khâu là quỷ kén ăn, tiệm ăn nhỏ là không chịu vào, cho nên trong khi Liễu San San ở Đông Hải ngày ngày ăn sơn trân hải vị thì mọi người ở Chuyển Sinh điện gần như bị bỏ đói.
Liễu San San cũng triệt để hiểu được tình đồng nghiệp chỉ là vô nghĩa, ăn cơm mới là nguyên nhân khiến toàn thể người ở Chuyển Sinh điện ra tận cửa đón nàng.
Phòng bếp Chuyển Sinh điện lại lần nữa đỏ lửa, mọi người ăn no mỹ mãn liền tự tìm chỗ tiêu thực
Liễu San San đi vòng vòng trong sân hồi lâu, hít sâu một hơi, rốt cuộc hạ quyết tâm, đi đến trước phòng Hành Tư, gõ cửa
“Vào đi”
Nhìn thấy là Liễu San San, Hành Tư ngoài ý muốn chớp mắt một cái. Trước kia nàng đến phòng hắn đều là tự ý mà vào, chưa từng thấy nàng nhã nhặn có lễ như vậy. Chẳng lẽ ở Đông Hải lâu ngày liền trở thành như vậy?
Liễu San San đi đến trước mặt Hành Tư, cẩn thẩn mở bọc vải gấm nhỏ ra “Hành Tư quân, bùa hộ mệnh ngươi cho ta rất lợi hại, nhất là lần đi Đông Hải này đã giúp ta giải quyết được rất nhiều phiền toái. Ta không có gì để cảm ơn ngươi, hạt châu này là ngẫu nhiên có được ở Đông Hải, cũng không phải vật quý giá gì, cùng lắm chỉ là có chút mới lạ, hi vọng Hành Tư quân không chê”
Từ lúc biết được sự lợi hại của chuỗi ngọc, hơn nữa từ thái độ của Ý Châu, nàng cũng đoán được chuỗi ngọc là vật rất quý giá. Vì thế Liễu San San cảm thấy dùng chùa đồ tốt của Hành Tư như vậy cũng có chút hơi quá, cũng may khi đi dạo ở Đông Hải, nàng đã tình cờ nhặt được một viên dạ minh châu rơi ra khỏi cây cột nơi hành lang gấp khúc. Lễ nhẹ nhưng tình nặng, quan trọng là tấm lòng.
Hành Tư nhìn vẻ mặt khẩn trương lại có chút chờ mong của Liễu San San, lại nhìn viên dạ minh châu to cỡ nửa nắm tay trong tay nàng, nghi hoặc một chút, mỉm cười nhận lấy “nghĩ nhiều rồi”
Liễu San San nhẹ nhàng thở ra, đang định rời đi lại nghe Hành Tư hỏi “thời gian ngươi ở Đông Hải, đã làm những gì?”
Liễu San San ngẩn người. Đúng rồi, nàng coi như ra ngoài làm việc một chuyến, khi trở về cũng cần báo cáo công tác, vì thế liền thuật lại toàn bộ tình hình ở Đông Hải. Đương nhiên việc bị Ấn Trì đè lên là quá dọa người nên nàng tự động bỏ qua.
Hành Tư nghe xong, nhíu mày hỏi “ngươi rất thân với Thất công tử?”
Nói đi nói lại, mọi chuyện đều có dính tới Ấn Trì
Liễu San San nghĩ nghĩ, vò đầu nói “cũng không phải, gặp được hắn là vì hắn…hỏi ta việc học, hơn nữa bình thường hắn khá rảnh, Phi Dung quân liền bảo hắn tiếp đãi ta, cho nên thời gian ở cùng hắn nhiều hơn những người khác một chút”
Nhắc tới Ấn Trì, Liễu San San lại nhớ tới hắn chưa đưa nàng tham quan rừng san hô, tiếc nuối nói “tiếc là trở về quá sớm, bằng không hắn sẽ mang ta đi thăm rừng san hô, còn có thể mang ít san hô về”
Hành Tư không mặn không nhạt gật đầu, không còn hưng trí lắng nghe như lúc đầu. Liễu San San nghĩ mình ồn ào lâu quá khiến hắn mất kiên nhẫn liền thức thời lui ra ngoài, thuận tay lấy theo hai cuốn sách mà lần trước nàng chưa xem xong
Hôm sau, Liễu San San ngồi bên hành lang vừa hóng gió vừa xem sách thì bị Hành Tư nhìn thấy, liền nói “về sau muốn xem sách thì đến phòng ta xem đi, lấy đi rồi làm mất sẽ không tốt lắm”
Liễu San San ngẫm lại thấy cũng đúng, ngoan ngoãn dọn ghế, theo Hành Tư về phòng tiếp tục xem chuyện xưa
Cuộc sống của Chuyển Sinh điện lại đi vào quỹ đạo như trước nhưng chỉ vài ngày sau, Liễu San San lại phát hiện không thích hợp. Không chỉ có nàng, những người khác cũng nhận thấy như thế
Mấy ngày, những quỷ sai áp giải quỷ hồn đến Chuyển Sinh điện đều nảy sinh hứng thú nồng đậm với Liễu San San, luôn tìm mọi cách đánh giá nàng. Bọn họ cho rằng mình làm rất kính đáo nhưng lại bị Liễu San San nhìn thấu, sợ hãi vô cùng. Nàng chỉ muốn làm tròn chức trách của mình, đột nhiên bị người ta chú ý không nguyên nhân như thế, thật đáng sợ.
Những người khác trong Chuyển Sinh điện cũng rất tò mò, Vô Thân rốt cuộc không nhịn được nữa, kéo một quỷ sai vừa bước ra khỏi đại môn Chuyển Sinh điện, hỏi thăm tình hình. Liễu San San vừa thu thập vừa liếc nhìn về phía Vô Thân, quyết định trong bữa cơm trưa sẽ moi tin từ hắn.
“Cái gì?”
Đột nhiên bên phía đại môn vang lên tiếng kêu sợ hãi của Vô Thân, sau đó hắn bay đến trước mặt nàng, chỉ tay vào nàng, nói “ngươi…ngươi, ngươi lại cùng Đông Hải long cung Thất công tử tự định chung thân?”
Sét đánh ngang trời. Nháy mắt không khí trở nên yên tĩn. Liễu San San kinh ngạc vạn phần, tay cầm nghiên mực run lên, mực rơi đầy áo của Hành Tư, cũng may thần tiên thay quần áo không phiền toái như phàm nhân, chỉ cần niệm chú một cái là trên người lại có xiêm y mới
Liễu San San lo sợ, lén liếc nhìn Hành Tư đang khí định thần nhàn ngồi uống trà, cảm thấy sắc mặt của hắn không tốt lắm, căm tức phóng một cước về phía đầu sỏ gây chuyện Vô Thân “người nào nói ta và Ấn Trì tư định chung thân?mấy chuyện này có thể ăn nói lung tung sao?”
Vô Thân bị đau, bất mãn nói “ngươi đá ta làm gì? khắp địa phủ đã lan truyền tin này, nói khi ngươi ở Đông Hải cả ngày cùng Thất công tử như hình với bóng, cô nam quả nữ ở chung với nhau, Cừ Mạc đến Long cung đón các ngươi, ngươi còn lưu luyến không muốn về ah. Cho nên mọi người đều muốn đến xem ngươi rốt cục có bản lĩnh gì mà lại bắt được tâm của Long cung Thất công tử?”
Liễu San San cảm thấy mặt của nàng co rút lợi hại. Tuy chuyện tư định chung thân không đúng nhưng cô nam quả nữ ở chung một chỗ lại là sự thật, chẳng qua hoàn toàn không có quan hệ gì với chuyện phong hoa tuyết nguyệt, chỉ do Ấn Trì nổi chứng mà thôi.
Nhưng trước ngày nàng rời khỏi Long cung một ngày, Ấn Trì đã đưa nàng đến Tàng kinh các. Đây là một tòa bảo tháp chín tầng nằm sâu dưới đáy biển, tráng lệ nguy nga. Ấn Trì cảm thấy Liễu San San vô cùng hứng thú với pháp thuật liền thường xuyên bày ra mấy pháp thuật nhỏ để khoe khoang, hắn niệm vài câu, ma trận san hô vốn bất động trước Tàng kinh các liền chuyển động để lộ ra một lối đi, nối thẳng với Tàng kinh các, khiến nàng kinh ngạc vô cùng. Vì chuyện này, Ấn Trì đắc ý vô cùng, ngẩng đầu ưỡn ngực dẫn Liễu San San đi vào trong, sau đó dù là lấy sách, chuyển bàn…đều dùng pháp thuật khiến nàng hoa cả mắt
“Hắc hắc, lại cho ngươi xem pháp thuật lợi hại”
“Được”
Ấn Trì vừa ngừng, cửa sổ vốn rộng mở lại lập tức đóng lại, đèn đuốc cũng tắt hết, chung quanh nhất thời tối đen không thấy năm ngón tay
“Ấn Trì, ngươi dùng pháp thuật này như thế nào ah?”
Liễu San San đợi hồi lâu mới nghe Ấn Trì đáp “ta..hình như niệm sai chú ngữ”. Hắn nói mình đã niệm phải cấm đoán thuật, giam người vào địa phương trước mặt, người bên trong không ra được, người bên ngoài không nghe được động tĩnh bên trong, cũng không vào được, trừ phi chú ngữ mất hiệu lực hoặc có thể dùng pháp thuật phá giải mà cấm đoán thuật này lại có tác dụng trong ba, bốn canh giờ
“Vậy ngươi mau phá giải đi”
“Ta không biết”
“Hả?”
“Lúc trước không chú tâm học, đã quên cách phá giải rồi”
Liễu San San đắng lòng
Vì thế hai người đành buồn bực ngồi chờ cấm đoán thuật tự mất hiệu lực. Lúc đầu còn nói chuyện phiếm với nhau, đến khi người của Long cung tìm đến thì phát hiện bọn họ đã dựa vào nhau mà ngủ
Vì chuyện này, hôm sau Ấn Trì bị lão cha hắn gọi đến mắng rồi phạt về phòng tự kiểm điểm, còn Liễu San San lại lên xe ngựa hồi địa phủ. Hai người ngay cả cơ hội chào từ biệt cũng không có, nào ngờ lại nảy sinh lời đồn như thế
Lúc này ngoài điện vang lên tiếng cánh tay run rẩy, tựa như còn có tiếng nam tử nhỏ giọng nói chuyện nhưng vì nhỏ quá nên sau khi Liễu San San nói xong, mọi người mới nhận ra
Liễu San San và Vô Thân ra ngoài xem thử, thấy một con chim trắng thật to đang quạt cánh giữa không trung, cao thấp lay động, móng vuốt bám chặt một cái vỏ sò to
Vô Thân ngẩn người “Hải điểu?”
Giọng nam nhỏ yếu truyền ra từ cổ họng con chim kia “Liễu San San cô nương chính là ngươi?”
Liễu San San nhìn đến choáng váng, bị Vô Thân vỗ một cái mới tỉnh thần, vội nói “là ta, xin hỏi…?” Nàng đời này chưa từng nói chuyện với động vật, vì thế lúc này có chút vô thố
May mà Hải điểu quạt cánh hồi lâu cũng đã mệt mỏi, không đợi nàng suy nghĩ xem nên gọi nó thế nào thì đã trả lời “ty chức là Đông Hải long cung tín sử, đây là thư công tử nhà ta gởi cho cô nương, muốn tận tay giao cho cô nương” nói xong buông lỏng vò sò trước mặt Liễu San San “thư đã được, nếu cô nương muốn phúc đáp, chỉ cần đặt thư vào vỏ sò, thư sẽ tự đưa đến tay công tỷ. Ty chức phải hồi Đông Hải phục mệnh, cáo từ trước”
Hải điểu to lớn nhưng hành động rất linh hoạt, hai cánh vẫy vẫy, chớp mắt đã biến mất ở phía chân trời
Liễu San San cúi đầu nhìn vỏ sò bóng loáng trong tay, Vô Thân, Vô Khâu và Tất Trì cũng xông tới
Liễu San San lắc lắc vỏ sò, có ánh sáng phát ra còn có tiếng vang, có lẽ do có thư bên trong, nàng cố sức hồi lâu vẫn không mở được vỏ sò. Tất Trì nhìn không được liền điểm ngón tay lên vỏ sò, lập tức xuất hiện ánh sáng ngũ sắc, sau đó vỏ sò mở ra, bên trong quả nhiên có một lá thư
Công tử ở Đông Hải long cung, Liễu San San chỉ biết có hai người. Trong đầu Phi Dung chỉ có Tang Cách, sao có thể viết thư cho nàng, hơn nữa phương thức gởi thư còn phong tao như vậy, nghĩ một chút liền biết tác giả là ai.
Liễu San San còn chưa nghĩ ra, mấy yêu ma quỷ quái đã lĩnh ngộ thấu đáo. Đám người Vô Thân vừa rồi nghe nàng giải thích chuyện “cô nam quả nữ ở chung với nhau” còn có chút nửa tin nửa ngờ, lúc này đã tin chắc
“Vừa trở về vài ngày đã nhờ phi điểu truyền thư, xem ra Đông Hải Thất công tử rất nhớ ngươi ah. Thư này đúng là thư tình rồi”
Liễu San San không nói gì, liếc Vô Thân một cái rồi cố ý mở thư trước mặt mọi người nhằm chứng minh mình không nói xạo, tâm tư bằng phẳng.Dù sao Ấn Trì cả ngày chơi bời lêu lổng, có chuyện gì đứng đắn để viết thư cho nàng đâu chứ. Nhưng vừa nhìn thấy, nàng đã hận không thể nhảy vào Nại Hà chết cho xong chuyện
Chữ của Ấn Trì như rồng bay phượng múa “San San, ngày đó bị phụ thân cấm túc nên không thể cáo biệt với ngươi, vô cùng tiếc nuối. Sau khi ngươi rời khỏi Long cung, không có ai làm bạn với ta, cảm thấy cuộc sống rất cô liêu. Chuyện ta đè lên người ngươi, dù ngươi không cần ta chịu trách nhiệm nhưng ta vẫn cảm thấy thập phần áy náy, lại thêm hôm đó hại ngươi bị nhốt trong Tàng kinh các cũng chưa bồi tội. Ta nghe nói trước khi ngươi rời đi vì không thể từ biệt ta mà rất không nỡ, trong lòng lại thấy vô cùng hài lòng”. Từ sau khi hắn khiến phu tử tức giận cáo lão hồi hương, Đông Hải Long Vương đã nghiêm lệnh cho hắn hàng ngày phải ngâm thi làm phú nên giờ viết thư cũng trở nên nho nhã hơn. Tuy nhiên vào lúc này thì đây không phải là trọng điểm
Liễu San San suy sụp nhắm mắt lại, vạn phần hối hận mình đã không hủy lá thư này. Lời đồn thái quá, miệng người đáng sợ, nàng làm cách nào mà sống tiếp đây?
Vô Thân, Vô Khâu và Tất Trì kinh ngạc nhìn lá thư, không hẹn mà cùng lên tiếng “đã…tới mức đè lên người ngươi?”
Là đầu heo cũng biết bọn họ muốn ám chỉ cái gì
Không đợi Liễu San San trợn mắt phản bác, lá thư trong tay nàng đã bị kéo đi
Liễu San San quay đầu, thấy Hành Tư một tay cầm chén trà, một tay cầm lá thư, mặt không chút thay đổi, nhíu mày nói “nghe nói vị Thất công tử kia là một tên hoàn khố”
Ngữ khí như thế là có ý gì?chẳng lẽ nói nàng cho dù nói chuyện phong lưu thì ánh mắt cũng không nên kém tới mức chọn một tên hoàn khố?
Đây đúng là sự hiểu lầm cực kỳ lớn ah
Liễu San San đi qua, đoạt lấy lá thư, kêu oan “không phải, Hành Tư quân, ngươi hiểu lầm rồi”
Nhưng mà trời không chìu lòng người, không cho nàng có cơ hội giải thích vì lúc này có âm thanh vang lên ngoài đại môn đã cắt ngang lời nàng ‘các vị đang rảnh sao?”
Mọi người quay đầu, thấy Ý Châu mang theo một cái rổ lớn, tươi cười đứng ngay cửa
Vô Thân và Vô Khâu lập tức chạy qua, thái độ nhiệt tình “ah, là Ý Châu cô nương”
Tất Trì thấy Liễu San San vẻ mặt mờ mịt liền giải thích “khi ngươi đi Đông Hải, Ý Châu đã tới hai lần. Lần đầu tiên đến, thấy chúng ta ăn uống cực khổ, nàng rất lo lắng. Lần thứ hai tới liền mang theo chút điểm tâm, nào ngờ quá ít, nàng nói nhất định sẽ mang thêm”
Liễu San San đảo mắt nhìn cái rổ cực đại trong tay Ý Châu. Trong lúc nàng còn đang tính toán xem có thể nhân cơ hội này nhàn hạ vài ngày thì Vô Thân, Vô Khâu đã vây quanh Ý Châu, có thể thấy rổ điểm tâm kia có sức hấp dẫn lớn với bọn họ thế nào. Liễu San San đối với tính ham hắn của bọn họ cực kỳ xem thường.
Ý Châu mở cái rổ ra, đem điểm tâm chia cho mọi người, sau đó vô cùng dịu dàng nói với Hành Tư “nương nương đặc biệt dặn dò nô tỳ mang mấy món điểm tâm bình thường ngài thích ăn, nô tỳ liền tự tay làm một ít, đưa đến trong phòng Hành Tư quân hay sao?”
Hành Tư mỉm cười gật đầu “Làm phiền ngươi.”
“Hành Tư Quân nói chi vậy, đây là điều nô tỳ nên làm.”
Ý Châu tư thái nhẹ nhàng, tươi cười thản nhiên lại lần nữa gợi lên sự hâm mộ và ghen tỵ của Liễu San San, vốn đang đau đầu vì tin đồn thất thiệt cùng lá thư của Ấn Trì, lại thêm chuyện này, thật đúng là họa vô đơn chí. Tức giận không có chỗ phát tiết, Liễu San San đột nhiên nhớ tới vừa rồi hải điểu nói nàng có thể hồi âm cho Ấn Trì. Nàng chưa từng mượn đao giết người nhưng kiếm người trút giận lại làm rất thường xuyên, Ấn Trì gởi thư đến không đúng lúc, vậy đừng trách nàng.
Liễu San San trở về, đọc tiếp lá thư, phía sau Ấn Trì chủ yếu là căn nhằn tân phu tử rất nghiêm, lão cha hắn cũng mắng hắn nhiều hơn trước…
Xứng đáng. Liễu San San vừa căm hận cắn điểm tâm Ý Châu đưa vừa viết thư hồi âm cho Ấn Trì. Dù không muốn cũng phải khen điểm tâm của thiên giới quả thực quá ngon
Hành Tư trở lại phòng mình liền ngồi trước bàn đọc sách như thường lệ.
Ý Châu mang theo thực hộp tiến vào, thấy thế liền pha cho hắn bình trà “Hành Tư quân vừa vào phòng đã đọc sách, sao không nghỉ ngơi một chút, để nương nương và Quân thượng biết được sẽ lo lắng ngài biến thành mọt sách ah”
Hành Tư cầm lấy chén trà, cười cười “rảnh rỗi thôi mà”
Ý Châu bày điểm tâm ra bàn, trong phòng nhất thời trở nên yên tĩnh
Hành Tư đọc được một lát, cảm thấy cũng vô vị, nghĩ nghĩ, ngón tay điểm lên trang sách một vòng, chính giữa liền hiện ra một vòng tròn, phản chiếu hình ảnh trong phòng của Liễu San San
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...