Vô Thân “vậy mà không có hứng thú đối Hành Tư, thần tượng của toàn bộ nữ nhân ở thiên cung và địa phủ, nàng có phải là nữ nhân không?”
Vô Khâu “chẳng lẽ…nàng giống Tây Tề, nam nữ đều không ăn?
Vô Thân “quả nhiên, tác hợp nàng với Tây Tề là thích hợp nhất”
Vô Khâu “để dễ bị Tây Tề giết chết?”
Hai kẻ nghiện làm mai thất bại nhìn nhau một hồi, nhớ tới năm xưa bọn họ giới thiệu đối tượng cho Hợp Nghiêm Quân nhiều lần mà không thành, Tất Trì từng chế giễu bọn họ “dẫn mối cũng không phải toàn dân vận động, ai cũng có thể làm tốt được sao?’
Nghĩ tới chuyện cũ, Vô Thân và Vô Khâu nhìn nhau, lệ rơi đầy mặt, có câu rằng người nói vô tình, người nghe có tâm. Bởi vậy, nếu ngươi cố ý nói mà người nghe còn có thể vô tâm thì chính là nói lời vô nghĩa
Vất vả lắm mới chờ được tới giờ nghỉ trưa, Liễu San San lập tức chạy đến Chuyển Sinh điện
Tất Trì ngạc nhiên nhìn nàng vội vã đi vào, lại nhìn Hành Tư, hỏi “Hành Tư Quân, mấy ngày nay, ngươi và San San là sao vậy?”
Trước kia Liễu San San luôn tìm mọi cách tránh xa Hành Tư, nói chuyện thì luôn bày ra thái độ cảnh giác, tựa như nói thêm hai câu sẽ nguy hiểm đến tính mạng mà nay lại khác xa một trời một vực
Hành Tư đương nhiên cũng nhận ra thái độ khác thường của Liễu San San, xếp công văn lại, nói ‘có lẽ vì ta trừ luôn bổng lộc tháng sau của nàng, cho nên nàng mất hứng?”
Nhưng đó đã là chuyện của mấy ngày trước, giờ mới mất hứng thì có phải nàng phản ứng hơi chậm không?
Chỉ vì một câu “suy nghĩ không an phận” của Vô Thân và Vô Khâu mà mấy ngày nay Liễu San San nhìn thấy Hành Tư đều thấy khẩn trương. Đúng là có một số việc không thể nói lung tung, nói ra sẽ khiến người ta suy nghĩ miên man.
Vì sao trước kia nàng không thấy Hành Tư đẹp đến kinh thiên địa, quỷ thần khiếp?
Vì sao trước kia nàng không cảm thấy tư thế Hành Tư xem công văn lưu loát sinh động mây trôi nước chảy như vậy?
Vì sao trước kia nàng không cảm thấy cử chỉ, lời nói của Hành Tư đều rất có phong cách?
Vì sao và vì sao?
Vì sao hiện tại nàng nghĩ tới Hành Tư thì cả người lại khẩn trương như vậy?
Tuy nhiên khẩn trương của Liễu San San không liên quan tới việc Vô Thân và Vô Khâu muốn ghép đôi nàng với Hành Tư. Nàng chỉ đột nhiên ý thức được gần đây mình đã làm phiền Hành Tư nhiều, còn lấy được bùa hộ mạng từ chỗ hắn, nàng hẳn nên biểu hiện cung kính có lễ hơn, ít nhất là phải giống như khi nàng mới tới. Thời gian qua gần gũi đến quên mất quy củ, không lớn không nhỏ, nếu lỡ Hành Tư cảm thấy nàng đi quá giới hạn, nàng phải làm sao?
Liễu San San càng nghĩ càng cảm thấy có chuyện như vậy, vì thế lời nói, cử chỉ càng thêm cung kính. Nhưng nàng cũng phải thừa nhận mình rảnh rỗi sinh nông nổi, cho nên ngày đó đã tìm Vô Khâu hỏi “thập đại bí tịch tình yêu là thế nào? đưa vòng tay có ý nghĩa gì?”
Con người chính là hay suy nghĩ nhiều
Liễu San San lại bắt đầu lo lắng, Hành Tư sẽ biết nàng có suy nghĩ không an phận với hắn như lời Vô Thân, Vô Khâu nói. Nàng vô cùng hối hận vì đã khua môi múa mép nói với Vô Thân và Vô Khâu rằng mình không có suy nghĩ không an phận với Hành Tư. Tuy rằng sự thật là thế nhưng ai biết Hành Tư nghĩ thế nào, lỡ đâu hắn cảm thấy nàng cũng tham dự vào, vậy nàng phải làm sao?
Liễu San San chưa từng sầu lo nhưng lần này lại cảm thấy phiền muộn vì không biết giải quyết vấn đề này thế nào
Cơm trưa hôm nay, Liễu San San lại thất thần lo lắng, cầm chén cơm trên tay mãi vẫn không ăn, đến khi mọi người ăn xong, nàng mới phục hồi tinh thần lại thấy Hành Tư đang nhìn nàng, thần sắc ngưng trọng khiên nàng lại thấy căng thẳng
Chẳng lẽ hắn đã biết?
Trong lúc nàng sẵn sàng tinh thần đón địch, Hành Tư chậm rãi nói “ngươi không thoải mái sao? sao không ăn miếng nào?”
Tiên lễ hậu binh?
Liễu San San sửng sốt, lập tức tươi cười nói “không có, có lẽ do ăn nhiều điểm tâm nên không đói”
Hành Tư nhíu mày “mấy ngày nay ngươi thấy ta liền bỏ chạy, là tức giận ta phạt ngươi bổng lộc tháng sau?”
Nào dám? Liễu San San lập tức lắc đầu như trống bỏi
Hành Tư chưa kịp hỏi thêm, bên ngoài vang lên tiếng đập cửa dồn dập, Liễu San San lại cảm thấy như là thiên âm, vội kiếm cớ chạy đi “ta đi xem là ai”
Vô Khâu có lẽ do ăn nhiều nên máu chưa lên tới não, gọi với theo “San San, không cần ra xem cũng có thể biết là ai”
Liễu San San chạy quá mau, vừa đến cửa liền đụng trúng người, cũng may không quá mạnh nên nàng chỉ lảo đảo hai bước đã ổn định thân mình nhưng vừa nhìn thấy người trước mặt, tâm hồn nàng liền bay bổng
Người trước mặt không phải là ba đầu sáu tay mà là nữ tử đang tuổi thanh xuân, bộ dáng thường thường, diện mạo ôn nhu. Nàng không có khí thế bức người khiến người ta sợ hãi mà kinh ngạc qua đi liền mỉm cười hỏi Liễu San San “xin hỏi cô nương, nơi này là Chuyển Sinh điện?”
Sở dĩ Liễu San San ngây ngốc là vì ở âm tào địa phủ một thời gian, nàng cũng đã có thể phân biệt được thần tiên và quỷ rất khác nhau, tuy bọn họ không treo bản hành nghề trên cổ nhưng khí chất bất đồng, hơn nữa hàng ngày đều có Hành Tư và Vô Thân, Vô Khâu là dẫn chứng so sánh cụ thể trước mặt thì chỉ cần đối phương không dùng thủ thuận che mắt, nàng liền có thể phân biệt được tiên thân và quỷ thân. Mà nữ tử trước mắt là tiên thân, cho nên đây là lần đầu tiên Liễu San San nhìn thấy tiên nữ trong truyền thuyết. Từ nhỏ nàng đã nghe nhiều chuyện cổ tích kể về tiên nữ vì kết duyên với nam nhân hạ giới, phạm vào thiên luật, bị phạt giam dưới tháp cho nên nàng vẫn luôn tò mò về các tiên nữ dầu biết phạm thiên luật vẫn liều lĩnh hạ phàm, nay lại thấy một người sống trước mắt, khó tránh khỏi cẩn thận đánh giá và tưởng tượng
“Cô nương… Cô nương?” Tiên nữ kia thấy nàng thần trí bay bổng liền gọi
Liễu San San vội lấy lại tinh thần, đáp “đúng, nơi này là Chuyển Sinh điện. Tiên tử có việc gì?”
Tiên nữ kia mỉm cười, hòa khí nói “ta đến tìm Hành Tư Quân, xin hỏi Hành Tư Quân hiện có ở đây không?”
Liễu San San vừa đưa tiên nữ kia đi vào, mấy người ở bên trong cũng đã ra tới
Tiên nữ kia vừa thấy Hành Tư, khuôn mặt liền trở nên ảm đạm, hai mắt ngập nước, chạy vội đến trước mặt hắn, gọi “Hành Tư Quân”
Tư thái này, ngữ điệu này giống y chang người nào đó gây chuyện xong liền tìm núi để dựa
Hành Tư có chút ngoài ý muốn, cau mày hỏi “Ý Châu? sao ngươi lại đến đây?”
Tiên nữ tên Ý Châu nghe vậy thần sắc càng thêm điềm đạm đáng yêu, cúi đầu xoắn tay với nhau, hồi lâu không lên tiếng như là có việc khó nói nên lời.
Vô Khâu ra xem náo nhiệt, thấp giọng thở dài “không hổ là tiểu tiên nga từ thiên cung tới, tuy diện mạo không khuynh thành nhưng tư thái khí độ này thì nữ quỷ ở âm tào địa phủ có học tám trăm năm cũng không theo kịp”
Liễu San San luôn cố gắng làm người tàng hình nhưng vẫn nhịn không được mà lén xem náo nhiệt, nhìn thấy Ý Châu lo lắng, khổ sở chạy về phía Hành Tư, tư thái mềm mại đáng thường mà Hành Tư đối với nàng cũng rất quen thuộc thân thiết, không hiểu sao trong lòng lại không có tư vị gì. Nghe Vô Thân thờ dài tiếc hận xen lẫn hâm mộ, lại nhìn Ý Châu tư thái nhẹ nhàng, tựa hồ quanh thân có một tầng ánh sáng nhạt, lại cúi đầu nhìn bản thân mặt xám mày tro, trong lòng vừa hâm mộ vừa ghen tỵ. Tự nhủ rằng người ta là tiên nữ, nàng chỉ là một phàm nhân, ghen tỵ thế nào cũng không ra tiên thân cho nên nàng phải khoan dung độ lượng, thản nhiên chấp nhận sự thật thế nhưng trong lòng vẫn có chút chua chua
Hành Tư hỏi thêm vài lần, Ý Châu mới ấp úng khó xử nói “Hành Tư Quân ngài đến địa phủ chưa tới một tháng, nô tỳ liền mất chức. Hôm trước còn để tặc nhân vào tẩm cung của ngài lấy trộm đồ, đây là chuyện chưa bao giờ xảy ra, nếu để nương nương biết, nô tỳ liền…”
Ý Châu không nói tiếp, hai tay vặn vẹo càng nhanh, Hành Tư liền hỏi “đã đánh mất cái gì? nếu là đồ bình thường, mẫu thân cũng sẽ không làm khó ngươi”
Ý Châu càng thêm lo sợ “nếu là đồ bình thường, nô tỳ cũng không lén xuống đây tìm ngài. Đó là chuỗi ngọc trong phòng ngài. Nô tỳ phụ trách nội vụ trong cung, nếu nương nương biết nô tỳ thất trách làm mất vật quan trọng như vậy, sẽ phạt chết nô tỳ”
Hành Tư kinh ngạc rồi nhớ ra gì đó, cười rộ lên “chuỗi ngọc kia là do ta lấy lại quên báo với ngươi, thật xin lỗi, ngươi trở về nói với mẫu thân một tiếng là được”
Ý Châu kinh ngạc ngẩng đầu “Hành Tư Quân ngài lấy?không phải từ lúc có chuỗi ngọc kia, ngài vẫn không đụng tới sao?”
Hành Tư cười cười, trả lời qua loa “à, lúc này có chút tác dụng”
Liễu San San nghe ra hắn nói có vẻ miễn cưỡng, quả nhiên là Hành Tư bị nàng quấy rầy, không kiên nhẫn mới đưa chuỗi ngọc kia cho nàng
Vô Khâu đột nhiên quay đầu “chuỗi ngọc? chẳng lẽ bùa hộ mạng mà San San ngươi đeo là chuỗi ngọc của Hành Tư Quân?”
Xưa nay âm lượng của hắn vốn lớn tuy lúc này đã ý thức mà hạ thấp xuống nhưng vẫn khiến mọi người có mặt nghe rất rõ.
Không đợi Liễu San San theo bản năng rụt tay về sau, Ý Châu liền quay đầu lại, liếc mắt nhìn thấy chuỗi ngọc trên tay nàng. Ý Châu kinh ngạc nhìn chằm chằm khiến Liễu San San toàn thân toát mồ hôi. Mà sao phải vậy chứ? cũng không phải nàn trộm chuỗi ngọc này mà Hành Tư chủ động đưa cho nàng, mắc gì nàng phải chột dạ. Tuy trong lòng nghĩ vậy nhưng Liễu San San vẫn không dám thẳng người, lo lắng trốn sau lưng Vô Khâu, Vô Thân.
Cũng may Ý Châu cao thấp đánh nàng vài lần, thần sắc có chút khó lường một chút rồi khôi phục như cũ, mỉm cười nói ‘không mất là tốt rồi, có điều nếu nương nương hỏi nguyên do ngài lấy chuỗi ngọc, nô tỳ nên nói thế nào?”
Thần sắc Hành Tư có chút bất đắc dĩ “thân là lãnh đạo, đảm bảo sự an toàn cho cấp dưới là chức trách”
Những lời này nghe rất quen nha
Ý Châu như trút được gánh nặng liền rời đi, Hành Tư theo lệ thường quay về phòng nghỉ trưa, Tất Trì không biết ra ngoài phong lưu ở đâu, Vô Thân và Vô Khâu thì lẻn đến nhà bếp tìm đồ ăn vặt. Chuyển Sinh điện to lớn liền có vẻ lạnh lùng hẳn.
Liễu San San buồn chán trở về phòng nghỉ trưa nhưng nằm trên giường hồi lâu, trong lòng vẫn sầu lo, hơn nữa tâm tình vẫn còn tích tụ vì thua kém Ý Châu càng lúc càng nhiều liền quyết định mang ghế ra ngoài viện hóng gió.
Ngồi hồi lâu, tâm tình vẫn không tốt hơn, vừa lúc Vô Thân và Vô Khâu mỹ mãn từ phòng bếp trở về, Liễu San San liền gào lên ‘các ngươi có thuốc gì không?bụng ta trướng, rất khó chịu”
Vô Khâu nhìn bộ dạng sắp chết của nàng, ngạc nhiên hỏi “bữa trưa ngươi ăn cái gì? sao có thể chướng bụng?”
Liễu San San còn chưa kịp mở miệng, đã nghe có tiếng đá cửa, thanh âm kiêu ngạo của Tang Cách vang lên “thủ vệ đâu? chết hết rồi sao?”
Mọi người đưa mắt nhìn nhau, nghĩ hôm trước Tang Cách bị Tây Tề đánh bay, hôm nay lại đến tìm đánh sao?
Ba người đi về phía đại môn, ngưỡng mộ tinh thần bất khuất ương ngạnh của Tang Cách nhưng khi nhìn thấy Phi Dung tươi cười như hoa cúc đứng sau nàng ta, mới hiểu sao Tang Cách dám to gan đến đá cửa như thế
Vô Thân nghiêng đầu, thấp giọng nói với Liễu San San “có nên gọi Tây Tề ra không?
Tuy Tây Tề bị đánh thức gây ra lực sát thương rất lớn nhưng Liễu San San vẫn kiên định lắc đầu “Tây Tề đã nói hắn đánh không lại Phi Dung, gọi hắn ra cũng vô dụng”
Vô Thân lại không nghĩ vậy “Tang Cách bị hắn đá ra ngoài, không liên quan tới chúng ta, nay người ta tìm tới cửa là muốn có người đền tội, chẳng lẽ muốn chúng ta thay hắn bị Phi Dung đánh?”
Một lần nữa, Liễu San San lại hoài nghi nhân phẩm đạo đức của Vô Thân “làm đồng nghiệp với ngươi quả đúng là bi kịch”
Vô Thân còn chưa đáp lại, Phi Dung đã đi đến trước mặt bọn họ, nói rõ lý do đến
Nghe xong, cằm của Vô Thân, Vô Khâu và Liễu San San như muốn rớt xuống đất. Không chỉ ba người bọn họ mà Hành Tư đang nghỉ trưa bị đánh thức cũng kinh ngạc không thôi “mời San San đến Đông Hải long cung làm khách?”
Cứ tưởng Phi Dung ra mặt thay Tang Cách, nào ngờ hắn lại đưa ra lời mời ngoài dự đoán, làm bọn họ có chút nghĩ không ra
Hành Tư do dự hỏi “vì sao?”
Phi Dung tươi cười, có lễ nói “ta muốn đưa Tang Cách đến Đông Hải gặp cha mẹ và người nhà, nghĩ tới San San cô nương có qua lại với Tang Cách nên muốn mời nàng cùng đi cho có bạn, không biết San San cô nương có cho chúng ta vinh dự này hay không?”
Không đợi Hành Tư lên tiếng, Liễu San San đã giành trả lời trước “ta không đi”. Phế vật như nàng lại không chút do dự mà từ chối Phi Dung lợi hại hơn nàng gấp trăn vạn lần cả về thân phận và bản lãnh, thật không giống phong cách hiền lành mà ngày thường nàng vẫn ngụy trang
Vô Thân và Vô Khâu lặng lẽ lau mồ hôi lạnh thay Liễu San San
Phi Dung khóe miệng co rút nhưng vẫn cố duy trì tươi cười vô hại “San San cô nương không suy nghĩ đã từ chối, có vẻ không nể mặt Đông Hải chúng ta”
Chê cười. Tang Cách luôn nhìn nàng không vừa mắt, đổi biện pháp để ép buộc nàng thôi, có ngu mới tin. Phi Dung rốt cuộc là khinh bỉ chỉ số thông minh của nàng hay là khinh bỉ chỉ số thông minh của hắn?
Liễu San San đã sớm nhìn thấu bản chất phúc hắc của Phi Dung, lại ỷ vào đang ở trên địa bàn của mình, lá gan cũng lớn hơn, liếc mắt nhìn Phi Dung sau đó quay đầu nói với Tang Cách “ngươi xác định là muốn mời ta chứ không phải lừa ta ra ngoài rồi tìm chỗ không người mà giết người diệt khẩu?”
Tang Cách xanh mặt “ngươi nghĩ ta là người thế nào?
Liễu San San không chút nghĩ ngợi đáp trả “ngươi cho ngươi là người thế nào?”
Đại sảnh nhất thời lâm vào hỗn loạn. Tang Cách giơ nanh múa vuốt muốn bóp chết Liễu San San lại bị Phi Dung ngăn lại. Liễu San San lập tức trốn sau lưng Hành Tư, đến khi phục hồi tinh thần thì thấy ống tay áo của hắn lại lần nữa nằm trong tay nàng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...