Cẩu Tử
Trần Sinh thấy hắn thì rất có hảo cảm, đứng lên nghĩ muốn bắt chuyện vài câu, khổ nỗi bộ dáng y chật vật chọc người bật cười, y vốn muốn phất tay phủi tàn tro dính trên người.
Ai ngờ biến khéo thành vụng, làm dính lây sang nơi sạch sẽ.
Bạch y công tử nhẹ nhàng cười, đưa cây dù trong tay cho y, nói: “Tàn tro không tịnh, cầm đi, có thể che chắn được phần nào.”
Đột ngột được công tử tú lệ cho mượn dù, Trần Sinh ngượng ngùng, thụ sủng nhược kinh, cẩn cẩn dực dực tiếp nhận cán dù, dùng thanh âm yếu ớt như muỗi kêu nói lên lời cảm tạ.
Xấu hổ một lúc, y không dấu nổi tò mò, hỏi: “Ngươi biết chúng ta đang ở đâu không? Tiền giấy bay đầy trời, cũng không biết là ai đốt?”
“Nơi đây tên là ‘ Phong Âm Sơn ’, thuộc sản nghiệp Triệu thị tiền triều.
Tiền giấy… Những người đó thắp hương hàng ngày, hàng năm, nghĩ rằng có thể hóa giải oán kết năm xưa.
Hóa giải không được…”
Ánh mắt công tử bạch y tối lại, khác với dáng vẻ ôn hòa lúc nãy.
Trần Sinh lui về sau một bước, giấy tiền rơi xung quanh y mạc danh bị một cỗ âm phong quét đi, che mất tầm mắt.
“Muốn thoát cũng không được, đều là quỷ chết oan…”
Không biết bạch y công tử là đang nói với ai, Trần Sinh dùng tay che mặt, hô to: “”Huynh đài, ngươi đi đâu?”
Bên tai không có âm thanh, y kinh nghi mở to mắt, gió thổi tiền giấy giống như chỉ là ảo giác, mà bạch y công tử cũng không thấy đâu.
Trần Sinh nào còn không rõ, bạch ycông tửrõ ràng là quỷ, chỉ là con quỷ không có ý hại người, ngược lại còn giúp y một phen.
Có lẽ khi còn sống là một người lương thiện.
Trần Sinh cầm dù, trong lòng cảm khái vạn phần.
Biện pháp xuống núi đã không thể thực hiện, Trần Sinh nghĩ tới nghĩ lui, vẫn là trở lại nơi y tỉnh dậy, tính toán lâu dài thì tốt hơn, nói không chừng còn có thể gặp lại bạch y công tử lương thiện kia, hỏi hắn biện pháp thoát ra ngoài, nếu y an toàn thoát ra, sẽ mời cao tăng siêu độ, giúp hắn thoát ly khổ ải.
Nghĩ nghĩ một hồi, lại nghĩ bản thân còn chưa thoát ra được, lập tức uể oải.
Bên ta chợt nghe thấy tiếng ca thê lương, tinh thần Trần Sinh rung lên, theo âm thanh tìm đến, phát hiện có vết chân gần một căn phòng, khói nhẹ nhàng từ ống khoi thoát ra, y không nén được vui mừng.
Kéo lê đôi chân bủi rủn, miệng đắng lưỡi khô, nghĩ muốn xin một chén nước uống.
Là ai đang hát? Dời tầm mắt, bên bờ sông một thiếu nữ diện mạo thanh lệ động lòng người đang giặt y phục, nhìn qua liền thấy xót thương.
Thiếu nữ vừa khóc vừa kể, thời thơ ấu đau khổ không ai để ý, trời xanh rủ lòng thương gặp được tình lang, gả cho người mới biết phu quân không tốt, trượng phu bỏ nàng đi tìm hoan, cha mẹ chồng ác ngôn khinh nhục.
Nàng xướng đến chuyện thường tâm, lệ rơi đầy mặt, đáng thương vô cùng.
Trần Sinh nghe được tức giận nói: “Sao có thể như thế?”
Thiếu nữ e lệ cười, dừng động tác giặt y phục, vuốt vuốt mái tóc đen, môi đỏ khẽ mở, suýt nữa làm Trần Sinh thần hồn điên đảo.
Nàng nhìn đến phía sau Trần Sinh, sắc mặt chợt biến, cúi người sợ hãi nói: “Thiếp thân biết sai.” Sau đó trốn vào trong phòng không ra.
Trần Sinh quay đầu lại, phía sau trừ bỏ rừng núi khô héo, không có bất luận thứ gì khác, không hiểu thứ gì dọa mỹ nhân bỏ chạy.
Y không cam lòng gõ cửa, chủ nhà quyết tâm không để ý, y đành tiếc nuối ôm bụng cười rời đi.
Bên trong hậu viện, nơi đó có hai người, trong đó một người là bạch y công tử, sắc mặt hắn lạnh lùng khủng bố, nói với thiếu nữ giặt y phục: “Tiện phụ, ngươi lại dám động thủ với hắn?”
Thiếu nữ kiều mị như hoa, khóc đến lê hoa đái vũ, thút thít nói: “Thiếu gia tha mạng.”
“Đừng không biết tốt xấu.” Bạch y công tử cảnh cáo, xoay người rời đi.
“Thiếu gia, cầu ngươi thả thiếp thân đi thôi”.
Ai ngờ thiếu nữ không chịu, quỳ xuống dập đầu ba cái.
Thế nhưng lại không thể làm bạch y công tử nổi lòng thương tiếc, ánh mắt hắn lạnh lẽo, khuôn mặt tuấn mỹ trở nên xanh trắng, mặc thiếu nữ cầu xin, chỉ nói: “Người vô tội không nên vào, người ác đừng mong ra.” Dứt lời không nhìn đến thiếu nữ đang cầu xin, biến mất tại chỗ.
Trần Sinh không hề biết sự việc phát sinh phía sau, thật vất vả y mới tìm được chỗ tỉnh lại, đói khát đan xen, ngửi được mùi thức ăn trong không khí, dường như là bên trong phòng phiêu ra.
Y vội vàng đẩy cửa đi vào, thấy đầy bàn món ăn trân quý cùng rượu, càng làm cho bụng đói kêu vang.
Nhưng này rõ ràng là quỷ chuẩn bị, Trần Sinh một mặt do dự, một mặt lại nhìn mà thèm, rối rắm nên ăn hay là không nên ăn.
“Ngươi yên tâm mà dùng.”
“A!”
Bạch y công tử xuất quỷ nhập thần, một lần nữa dọa Trần Sinh nhảy dựng, đồng thời kinh hô.
“Xin lỗi.” Bạch y công tử chủ động vì y rót một chén rượu, xem như nhận lỗi.
Trần Sinh không dám tiếp, hỏi hắn: “Huynh đài, ngươi……Không phải là người đi?”
“Đúng vậy.” bạch y công tử thản nhiên nói.
Trần Sinh nhìn hắn không khác người thường, bớt sợ hãi, tiếp tục hỏi: “Có thể cho biết tên họ hay không?”
Tươi cười trên mặt bạch y công tử nhạt đi, buông chén rượu, nhẹ giọng nói: “Ta họ Triệu, tên Ân.”
Trần Sinh hít một hơi khí lạnh, mắt vừa đảo, lại muốn ngất đi.
Một cổ lực đạo đỡ lấy y.
Triệu Ân nói: “Ngươi đừng sợ, ta không hại ngươi.”
Nhưng Trần Sinh đã bất tỉnh nhân sự, hồn phách chấn kinh thoát ly khỏi thân thể.
Triệu Ân duỗi tay tụ lại hồn phách của Trần Sinh, cúi đầu miệng đối miệng độ khí cho y, một lần nữa đưa hồn phách y nhập vào thân thể.
U sầu nhìn một bàn đầy thức ăn chưa động đến.
Triệu Ân lại dán môi đến độ tiếp ba đạo khí, thấp giọng nói: “Trường Sinh, đi vào giấc mộng đi.”
Lời vừa dứt, chân mày Trần Sinh giãn ra, dừơng như đã nhập mộng.
Dòng chính Triệu thị, tiếng khóc chào đời của trẻ sơ sinh vang lên, phu thê hai người ôm đứa trẻ mới sinh, vui mừng nói: “Con ta, kêu Triệu Ân, sau này lớn lên phú quý cả đời, bình an hạnh phúc!”
Trần Sinh đột nhiên trợn mắt, nhìn phu thê hai người.
Y nhìn bốn phía mông lung mờ ảo, biết mình đang nằm mơ.
Cũng không biết Triệu Ân dùng thủ đoạn gì, làm cho y nhìn thấy quá khứ của Triệu Ân.
Trần Sinh vốn dĩ vừa kinh hoàng vừa phẫn nộ, dần dần lại bị nội dung trong mộng hấp dẫn.
Mấy tháng sau, phu thê Triệu thị đang trêu đùa Triệu Ân, chợt có hạ nhân tiến đến báo: “Bên ngoài có một đạo sĩ cầu kiến.”
Phu thê Triệu thị đưa mắt nhìn nhau, cho phép đạo sĩ đi vào.
Lão đạo sĩ tiên phong đạo cốt tiến vào chắp tay, vuốt râu nói: “Bần đạo đi ngang qua nơi này, nghe nói viên ngoại đại nhân có tân tử, đặc biệt đến chúc mừng.”
Triệu lão gia thông đạo, lập tức nói: “Đạo trưởng đa lễ, không biết tướng mạo tiểu nhi tử của ta thế nào?”
Lão đạo cẩn thận đánh giá, đột nhiên sắc mặt biến đổi, nói: “Lão gia, bần đạo vẫn nên cáo lui.”
Nhìn phản ứng của lão, làm cho phu thê hai người khó hiểu, vội đưa ngân lượng ra, nói: “Là tiểu nhi tử có vấn đề gì sao, còn thỉnh đạo trưởng chỉ giáo.”
Lão đạo do do dự dự, hạ giọng nói: “Lão gia a, thiếu gia đã định tên hay chưa?”
“Gọi là Ân.” Triệu lão gia vội trả lời.
Lại hỏi bát tự, lão đạo nói: “Triệu Ân, chiêu âm a.
Đây là ý trời, lão gia, tiểu thiếu gia chính là trời sinh mệnh quỷ! Bát tự mang năm quỷ, mệnh có vô thường, thậm chí liên lụy người nhà……” Lão nói đến đây, nhìn thấy phu thê hai người sắc mặt khó coi: “Lão gia, bần đạo cáo từ.”
“Chậm đã, có cách nào hóa giải hay không?” Triệu lão gia ngưng trọng hỏi.
Lão đạo bỗng nhiên vô cùng tự tin: “Để bần đạo làm một hồi pháp sự, nhất định có thể trấn áp hồn quỷ của thiếu gia!”
Trần Sinh bàng quan nhìn thấy hết thảy, yên lặng nghĩ: Nói không chừng án diệt môn của Triệu gia năm đó không thoát khỏi can hệ đến mệnh quỷ của Triệu Ân.
Làm pháp sự, thu tiền, lão đạo cảm thấy mỹ mãn rời đi.
Trái lại là Triệu Ân, vốn dĩ được cha nương yêu thương tự tay chăm sóc, trong vòng một đêm, người chăm sóc hắn đổi thành hạ nhân.
Triệu lão gia phân phó Triệu A: “Triệu A, không thể chậm trễ thiếu gia, nghe không?” Sau đó vẻ mặt chán ghét rời đi.
Đạo lý nào lại nghe lời người khác nói, tùy ý dứt bỏ huyết thống thân tình?
Nhìn đứa bé khóc lớn, Trần Sinh liền nghĩ đến bản thân, phẫn nộ không thôi, từ trong mộng bừng tỉnh, trong ngực buồn bực mãi không thôi..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...