Cẩu Tử
Nhờ bằng hữu giới thiệu, Trần Sinh bái phỏng một vị cao tăng đức cao vọng trọng ở huyện kế bên, bỏ một số tiền lớn mua hộ thân linh phù đeo trên người.
Mấy ngày sau, lệ quỷ lấy mạng y quả thật không xuất hiện trong mộng nữa, Trần Sinh nhẹ nhàng thở ra, rất nhanh liền quên mất chuyện này.
Y quên, nhưng phu thê Trần thị không quên, gấp gáp khó chờ mà định ngày, âm thầm xử lý, lão giả trong mộng nói, muốn bọn họ vào ban đêm đưa người đến Phong Âm Sơn, để người giấy dẫn lối, tự nhiên sẽ bình an đi đến hỉ đường, đảm bảo tân nương cùng kiệu phu sẽ không bị quỷ núi mê hoặc.
Phong Âm Sơn là chỗ nào? Đó là nói đại hung, tiền triều tang mãn môn quỷ sơn.
Vốn dĩ không gọi là Phong Âm Sơn, chỉ là càng về sau càng hung, cho nên sửa lại tên mong trấn áp hung thần! Phu thê Trần thị nghĩ lại mà run, con người tự nhiên không ngốc, nghe đến đại danh Phong Âm Sơn đều sợ hãi xua tay, ra giá cao cũng không chịu đi.
Hết cách, phu thê hai người chỉ đành khóc lóc với lão giả trong mộng, muốn tai qua nạn khỏi, lại luyến tiếc tiền tài.
Lão giả cười lạnh: “Chỉ cần tân nương ở, chuyện này không thành vấn đề, đại hôn đêm đó, tắt hết đèn đuốc, kiệu phu sẽ tự đến tiếp kiệu.”
Phu thê Trần thị xém chút bị dọa ngất, lời này ý tứ rõ ràng, đây chính là muốn quỷ đến nhà a! Không kiềm được tức giận, oán giận Trần Sinh là tang môn tinh, cả ngày trầm mê dị văn quái dị, đang êm đẹp lại trêu chọc tai ương đến cửa, hoàn toàn không nghĩ đến đứa con này cũng là người bị hại.
Bọn họ không dám làm trái ý lệ quỷ, tới ngày đã định, liền giữ Trần Sinh trong nhà không cho y ra khỏi cửa.
Trần Sinh không đa tâm, từ chối lời mời của bằng hữu, ở nhà cùng cha nương và ấu đệ dùng cơm chiều.
Trần thị mỉm cười đưa canh qua, Trần Sinh phi thường cảm động, y đã nhiều năm không được dùng qua canh nương nấu, vẫn luôn là đệ đệ hưởng dụng.
Nhiều ngày qua, y tự hỏi rất nhiều, quyết định thời gian tới an ổn học hành, không thể làm cho cha nương tiếp tục thất vọng.
Canh ấm xuống bụng, Trần Sinh đỏ hốc mắt, dự định đem ý nghĩ của mình nói cho cha nương biết.
Lời còn chưa ra khỏi miệng, chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng, đổ gục trên bàn cơm, cả người mềm nhũn, không thể mở miệng.
Trong mơ hồ nghe được cả nhà mưu đồ bí mật, làm cho y mặc hỉ phục gả cho lệ quỷ, một thoáng tuyệt vọng cùng bi phẫn làm nước mắt y rơi xuống.
Nề hà cả người không thể nhúc nhích, ý thức cũng dần tiêu tán.
Hạ dược Trần Sinh xong, phu thê Trần thị quan sát sắc trời, nôn nóng khiêng y lên, lột sạch y phục thay bằng hỉ phục đỏ thẫm, lại thu thập vài chỗ, ít nhiều cũng ra dáng tân lang.
Đem người nhét vào kiệu hoa, bỏ người giấy vào lòng bàn tay Trần Sinh.
Trần thị mặc niệm: “Chớ trách nương nhẫn tâm”.
Sau đó sai người thổi tắt hết ánh nến.
Sắc trời dần tối, một nhà nôn nóng bất an trốn trong, khẩn trương nắm chặt ống tay áo.
Vốn dĩ xung quanh rất an tĩnh, đột nhiên vang lên tiếng kèn từ xa đến gần, tiếng nhạc vui mừng vang lên trong đêm tối làm người nghe phát hoảng.
Mới vừa rồi ánh trăng còn chiếu trong sân, không biết từ bao giờ đưa tay không thấy năm ngón, tiếng nhạc cùng tiếng cười đùa vang lên bên tai,, cẩn thẩn lắng nghe, dường như có người dạo bước ngay sau lưng, phát ra âm thanh ‘soạt soạt’ rất nhỏ.
Tiếng gió nhẹ nhàng thổi qua tựa như tiếng quỷ vang lên bên tai, đánh thẳng vào trong lòng.
Trần Sinh vô tri vô giác mà ngủ trong kiệu hoa, đám người bên trong nhà bị dọa sợ đến run lẩy bẩy, kẻ nhát gan còn nghĩ bản thân dường như nhìn thấy Diêm Vương.
Động tĩnh của quỷ đến nhanh, đi cũng nhanh, ánh trăng một lần nữa chiếu sáng Trần phủ, hết thảy những chuyện vừa phát sinh tựa như chỉ là áo giác.
Nhưng Trần Sinh và cỗ kiệu đã biến mất hoàn toàn.
Sương mù dày đặc tràn ngập trên đường núi, kiệu hoa vững vàng mà đi trước.
Trần Sinh hôn mê một đường, đôi lúc lại thoáng thanh tỉnh, mơ hồ nghĩ: Ta lại nằm mơ thấy giấc mộng kia sao? Mội lần một lần mà kết thân, cùng người trong mộng gặp nhau.
Tiếng động bên ngoài rất giống trong mộng, tiếng kèn, tiếng khóc, cùng với âm thanh quát lớn.
Ý thức còn chưa kịp rõ ràng, mí mắt Trần Sinh đã sụp xuống, một động tác chớp mắt đối với y cũng là quá sức, càng đừng nói đến việc chạy trốn.
Y giống trong mộng cúi đầu nhìn, nhìn đến người giấy trong lòng bàn tay, cảm giác quen thuộc làm ngực ẩn ẩn đau, giống như y đã đánh mất rất nhiều thứ.
Kiệu hạ, mành bị xốc lên, có thị nữ không rõ mặt đỡ Trần Sinh đi ra.
Các nàng thân hình nhỏ xinh, đỡ Trần Sinh cả người mơ hồ không tốn chút sức lực, người bên cạnh hô to: “Phu nhân tới.”
Hỉ đường ánh nến mông lung, Trần Sinh híp mắt nhìn kỹ, khăn voan màu đỏ bỗng nhiên bị trùm lên đầu, y chỉ có thể nhìn được dưới chân.
Một đường đi đến hỉ đường, Trần Sinh hoang mang nghĩ: Làm hỉ sự, như thế nào lại chỉ có một người?
Ý niệm mới vừa lóe lên, dư quang liền nhìn thấy một đôi giày.
Người vẫn luôn dây dưa với y trong mộng an tĩnh đứng đó, nhẹ nhàng nắm lấy tay Trần Sinh, lôi kéo y bái đường.
Bái cao đường, phía trước lại là hai tấm bài vị, Trần Sinh chưa kịp nghi hoặc, đã bị người trong mộng kéo đứng đối diện với hắn.
“Phu thê đối bái.” Y cùng người trong mộng thành hôn, kết cục đã định.
Trần Sinh chậm chạp chớp mắt, cảm giác đau lòng càng thêm mãnh liệt, hơi há miệng, không khống chế được bản thân cất tiếng nói: “”Phu quân…” Cánh tay giơ lên giữa chừng lại vô lực mà rơi xuống, bi thương trong lòng, y hoàn toàn ngất đi.
Trước khi ngã xuống, Trần Sinh nghe được tiếng thở dài của người kia, đỡ lấy thân thể y.
Trong chớp mắt, hỉ đường đỏ thẫm vui mừng cùng ánh nến đỏ tan đi, chỉ còn lại một khuôn viên hoang tàn, khung cảnh rách nát.
“A, có quỷ!” Trần Sinh thét chói tai bừng tỉnh, hoảng sợ nhìn chung quanh, may mắn trên người không phát sinh dị thường, cũng không có lệ quỷ hút dương khí như trong thoại bản miêu tả.
Y nằm trên giường, nhà ở tuy cũ, nhưng thập phần sạch sẽ.
Ký ức trước khi hôn mê ùa về, Trần Sinh rất nhanh hiểu được tình cảnh của chính mình, y đây là lạc vào động quỷ a!
Không nhắc đến cha nương vô tình, Trần Sinh chỉ muốn rời khỏi đây, thậm chí còn dâng nên ý niệm sau khi trốn thoát sẽ trốn vào phật môn.
Y run rẩy mở cửa đi ra ngoài, thuận tay cầm theo một cây gậy gỗ, cho dù không thể gây thương tổn cho quỷ, cũng có thể làm bản thân an tâm hơn.
Cái gì mà thành thân với quỷ, chờ y trốn thoát, nhất định sẽ mời đại sư đến diệt quỷ!
Hoàn cảnh bên ngoài vô cùng quỷ dị, sương mù dày đặc không thấy điểm cuối, bốn phía phòng ốc hoang tàn, toàn là cỏ dại, hiển nhiên đã bỏ hoang nhiều năm.
Trên trời không ngừng rơi xuống tàn tro cùng giấy tiền, vừa ra khỏi cửa, mùi hương khói cùng tàn tro dày đặc lập tức xông thẳng vào mũi.
Trần Sinh bị sặc đến không xong, lại sợ lệ quỷ Triệu Ân kia phát hiện ra y, chỉ đành cố gắng kiềm nén tiếng ho khan, thuận theo đường núi đi xuống.
Ngày bị sương mù dày đặc che giấu, Trần Sinh cũng không biết y đã đi bao lâu, chính là mãi không tìm được lối ra.
Y mệt đến mức ngồi bệt xuống, trong lòng mắng chửi Triệu Ân.
“Tìm không thấy lối ra đi.” Phía sau vang lên giọng nói làm Trần Sinh sợ đến hồn vía lên mây, y hít sâu một hơi, hít phải không ít tàn tro, ho sặc sụa.
“Ngươi ngươi ngươi……” Trần Sinh nói liền ba tiếng ngươi, phát hiện thì ra là một công tử mặc bạch y đang nói chuyện.
Vị công tử này khuôn mặt tuấn dật, mặt mày ôn hòa, nhìn qua rất có hảo cảm.
Thế nhưng vẻ mặt tái nhợt, lại mặc bạch y, thật không nhìn ra là mặt hắn trắng hơn hay y phục trắng hơn.
Người này xuất hiện vào ban ngày, tất nhiên không phải quỷ.
Trần Sinh dựa theo kinh nghiệm đọc thoại bản, suy đoán có lẽ công tử này giống y, là người vô tội bị vây trong Quỷ Vực..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...