Ám Sát Nhầm Ác Ma
Sau khi Hàn Diên bước ra ngoài, nhìn thấy Nha Tịnh vẫn im lặng ngồi đấy.
Anh biết hành động vừa rồi của mình đã dọa sợ cô rồi.
Hàn Diên liền đi đến bên cô.
Nha Tịnh thấy anh lại tiến về phía mình thì vội đưa tay giữ lấy cổ áo của mình.
Hàn Diên nhìn cô hồi lâu như đang suy nghĩ điều gì đó, bỗng anh xoay người đi đến ngăn tủ, lấy ra một chiếc chìa khóa và một chiếc còng tay.
Nha Tịnh còn đang không hiểu anh tính làm gì thì đột nhiên anh nắm lấy cánh tay đang bị xích của cô, tra chìa vào, lập tức chiếc còng đã rơi ra khỏi tay cô.
Nha Tịnh còn chưa kịp vui mừng thì Hàn Diên liền dùng còng tay, còng một tay mình vào một tay cô.
Nha Tịnh không hiểu Hàn Diên muốn làm gì thì anh liền đưa tay tắt đèn, sau đó nhanh chóng trèo lên giường, nằm vào vị trí kế bên cô.
- Tối nay tôi sẽ ngủ cùng em.
- Tôi không muốn.
Tránh xa tôi ra, tên khốn.
Nha Tịnh vừa hét phản đối, vừa dùng sức kéo lấy còng tay.
Hàn Diên thấy vậy liền thuận thế ôm Nha Tịnh vào lòng.
Dùng thân thể của mình để khống chế sự phản đối của cô.
Anh lạnh giọng nói.
- Hoặc là em yên lặng ngủ, hoặc là chúng ta tiếp tục chuyện khi nãy.
Chỗ này của em, tôi còn chưa kịp thưởng thức.
Vừa nói Hàn Diên liền cúi đầu đưa mặt mình áp vào rãnh ngực Nha Tịnh mà hít lấy, trên môi hiện lên nụ cười thèm khát dục vọng.
Nha Tịnh nghe Hàn Diên nói vậy thì lập tức dừng hành động của mình.
Cô biết nếu cô tiếp tục chống đối thì rất có thể anh ta sẽ tiếp tục làm chuyện ấy với cô.
Hàn Diên thấy Nha Tịnh dần thả lỏng tay ra, anh liền hôn lên trán cô, giọng ôn nhu nói.
- Thế mới ngoan chứ.
Nha Tịnh lúc này chỉ biết cam chịu, để mặc cho cơ thể bị anh ôm ấp cả đêm.
Hôm sau, Hàn Diên tỉnh dậy vào khoảng 7 giờ sáng.
Mặc dù đã thức từ lâu nhưng Hàn Diên vẫn mãi nhìn Nha Tịnh đang nằm co người ở mép giường.
Đêm qua, sau khi bị anh dọa, Nha Tịnh không dám có hành động chống cự.
Anh ôm cô vào lòng mà ngủ, nhưng anh cảm thấy cô vẫn luôn không ngừng cự người cả đêm.
Hàn Diên biết nhưng anh vẫn vờ như bản thân đã ngủ say và vòng tay vẫn ôm chặt lấy eo cô.
Nha Tịnh vừa muốn tránh khỏi vòng tay anh vừa không dám cử động mạnh khiến anh tỉnh giấc nên cô chỉ còn cách từ từ nhích nhẹ người mình để nới lỏng vòng tay anh đang ôm mình.
Ting...!ting
Tiếng chuông điện thoại làm cắt ngang dòng suy nghĩ của Hàn Diên.
Anh nhẹ nhàng ngồi dậy, dùng chìa khóa tra vào cánh tay của Nha Tịnh đang duỗi thẳng về phía anh để mở còng tay, sau đó, mở luôn cả còng tay của mình.
Anh đi đến cầm lấy điện thoại đang để trên bàn cạnh cửa sổ.
- Có chuyện gì vậy?
Hàn Diên nhìn thấy hộp tin nhắn gửi hình icon gõ cửa của Từ Ôn.
Hàn Diên liền lập tức làm thao tác trả lời tin nhắn.
Hàn Diên rất không thích gửi tin nhắn.
Anh thường sẽ gọi điện nói chuyện trực tiếp, nhưng Nha Tịnh còn đang ngủ, Hàn Diên không muốn làm cô tỉnh giấc nên anh nhanh chóng trả lời tin nhắn, sau đó lập tức tắt âm lượng chuông điện thoại của mình.
Từ Ôn sau khi nhìn thấy Hàn Diên trả lời tin nhắn thì anh khá bất ngờ, sở dĩ Từ Ôn phải gửi tin nhắn icon vì sáng nay đến nhà tìm Hàn Diên, do Nha Tịnh đã ngủ ở phòng của Hàn Diên nên anh thường sẽ ngủ luôn trong phòng sách.
Từ Ôn như thường lệ vào phòng sách tìm Hàn Diên nhưng khi anh bước vào căn phòng lại lạnh lẽo, trống trơn.
Từ Ôn nghĩ rằng Hàn Diên đã đi đâu đó quanh nhà nên anh liền chạy đến phòng San để tìm nhưng San bảo rằng không biết Hàn Diên đã đi đâu.
Từ Ôn quanh quẩn tìm kiếm Hàn Diên khắp nơi, khi đến trước cửa phòng Hàn Diên, trong đầu Từ Ôn liền thoáng qua một suy nghĩ.
Anh liền lấy điện thoại ra gửi một icon cho Hàn Diên.
Với tính cách bình thường của Hàn Diên, anh sẽ nhanh chóng gọi và hỏi thẳng vấn đề nhưng Hàn Diên không hề gọi lại, chỉ nhắn lại một câu.
Từ Ôn sau khi xem xong nhanh chóng trả lời.
- Cậu đang ở trong đó à?
Hàn Diên sau khi nhìn thấy tin nhắn của Từ Ôn.
Anh liền hiểu " trong đó" mà Từ Ôn đang nói đến là gì.
Hàn Diên liền tiếp tục gõ vào màn hình.
- Ừ.
Tôi sẽ ra ngay.
Hàn Diên tắt màn hình điện thoại.
Anh liền đi đến bên cạnh Nha Tịnh, nhẹ nhàng di chuyển cơ thể cô vào giữa giường, đắp chăn và hôn nhẹ lên trán cô.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...