Hàn Diên gõ vào cửa vài cái xong liền vặn tay nắm cửa mà bước vào. Bên trong, San, Từ Ôn và Nha Tịnh đang ngồi nói nói cười cười cùng nhau. Mấy ngày trước, San phải ra ngoài giải quyết một số việc, còn Từ Ôn phải đến Hàn thị để chăm sóc sức khỏe cho Chủ tịch Hàn. Nha Tịnh cũng rất muốn được ra ngoài nhưng cô biết bản thân đang diễn vai người đã chết tất nhiên không được tùy tiện đi lại lung tung. Mỗi ngày chỉ có thể ở trong biệt thự, ăn, ngủ, vận động hoặc là đến phòng sách của Hàn Diên lục tung đống sách của anh lên, nhưng tất cả đều là sách về thị trường kinh doanh, chứng khoán, cổ phần, … gì gì đấy, cô xem mãi mà chẳng hiểu gì cả. Hàn Diên thấy Nha Tịnh buồn chán như vậy, hôm sau anh vào phòng tìm cô, anh cưng chiều để cô ngồi trên đùi mình, tay nghịch lấy tóc của cô.
- Em có muốn bắn súng hay tập võ không?
Nha Tịnh nhìn anh, trong mắt thoáng hiện lên sự vui sướng, cô cứ nghĩ rằng cả cuộc đời sau này của cô, Hàn Diên sẽ không cho phép cô đụng tay vào súng thêm một lần nào nữa. Nha Tịnh nghi hoặc hỏi.
- Có thể sao?
Hàn Diên gật đầu chắc chắn.
- Sao lại không? Vậy tôi sẽ đầu tư xây cho em một bãi tập riêng. Tới khi đó, em muốn loại súng nào, tôi sẽ cho em.
Nghe Hàn Diên nói vậy, Nha Tịnh không khỏi vui mừng mà ôm lấy anh, dù sao nghề sát thủ cũng đã gắn liền với cô cả 5 năm, bắn súng cũng trở thành thói quen không thể thiếu trong cuộc sống của Nha Tịnh, hơn nữa Hàn Diên còn nói sẽ cho cô bất kỳ loại súng nào cô muốn. Mặc dù trước đó, Nha Tịnh cũng đã dùng qua khá nhiều loại rồi nhưng có một số loại cô đã từng ao ước được dùng thử một lần trong đời.
- Được.
Vài ngày sau, Từ Ôn và San đã trở về. Thế là cả ba suốt ngày cứ chụm đầu lại với nhau mà nói chuyện mãi từ sáng đến tối. Có hôm Hàn Diên nằm trong phòng chờ đến khuya nhưng vẫn chưa thấy Nha Tịnh về ngủ, anh liền chạy ngay vào phòng San thì thấy cả ba đang uống chai rượu đã lén lấy từ hầm rượu của anh. Hàn Diên tức giận mà ôm lấy Nha Tịnh về phòng, mặc cho cô chống cự đòi uống nữa. Sau khi về phòng, Hàn Diên nhẹ nhàng để cô lên giường. Bản thân đi lấy cho Nha Tịnh ly nước rồi dỗ cho cô uống. Nha Tịnh cũng thuộc vào hàng có tửu lượng cao nên chút rượu đó đối với cô chẳng thấm vào đâu. Nha Tịnh lí nhí gọi, vì khi nãy nhìn thấy vẻ mặt của Hàn Diên lúc ôm cô về thì Nha Tịnh biết anh đang giận cô.
- Hàn Diên.
- Sao?
Hàn Diên bận giúp Nha Tịnh tìm quần áo ngủ, nghe cô gọi, anh chỉ trả lời mỗi một chữ, ánh mắt lại không nhìn lấy cô một lần. Nha Tịnh cũng im lặng, không nói gì nữa. Hàn Diên không nghe thấy cô hồi đáp, anh cầm lấy quần áo ngủ đi về phía cô. Nhìn thấy Nha Tịnh đang cúi gầm mặt, hai tay không ngừng đan vào nhau. Hàn Diên ngồi xuống trước mặt cô. Anh buồn bã nói.
- Uống rượu không tốt. Em đừng tưởng tôi không biết là em nghiện rượu.
Nha Tịnh nghe vậy, chột dạ mà bặm môi. Hàn Diên cũng không nói gì, chỉ bảo cô mau chóng đi thay quần áo rồi đi ngủ. Từ sau ngày hôm đó, cả ba không dám lén uống rượu nữa. Khi Hàn Diên vào phòng, nhìn thấy Từ Ôn và San đang dùng hành động vừa kể vừa miêu tả lại chuyện gì đấy, còn Nha Tịnh đang ra sức khuyên ngăn Từ Ôn đừng nói nữa. Hàn Diên đi đến, đưa tay xoa đầu Nha Tịnh, hỏi.
- Mọi người đang nói chuyện gì vậy?
Từ Ôn bình thản trả lời, vẻ mặt còn tỏ sự cười cợt.
- Đang nói về chuyện cậu thẳng tay tát vào mặt đứa con gái ngọc ngà của tập đoàn Triệu thị.
Hàn Diên chỉ gật đầu một cái rồi ngồi xuống bên cạnh Nha Tịnh. San suy nghĩ một lúc rồi nghi hoặc nói.
- Liệu cô ta có trả thù hai người không?
Hàn Diên lập tức nghiêm mặt lại, quả thật San đã nói đúng suy nghĩ của anh. Hàn Diên không sợ Tịch Sa sẽ trả thù anh, điều anh sợ là Tịch Sa sẽ làm gì đó gây hại cho Nha Tịnh. Không khí xung quanh đang im lặng đến đáng sợ thì chuông điện thoại của Nha Tịnh đột ngột vang lên. Cô mở máy, vào khung tin nhắn.
- Ha, vừa nhắc đã đến rồi.
Từ Ôn nghiêng đầu nhìn vào điện thoại Nha Tịnh. Sau khi mất vài giây để đọc, Từ Ôn liền reo lên thích thú. Hàn Diên cũng đang chăm chăm nhìn vào điện thoại cô. Vẻ mặt trở nên phức tạp, khó coi. San cũng không kìm nén được sự tò mò mà tiến đến xem. Điện thoại do Hàn Diên cấp cho Nha Tịnh được dùng dưới tên Chương An Ni nên những người nhắn tin hay gọi đến đều là những người mà Hàn Diên quen biết. Nhưng anh không ngờ Tịch Sa lại dám tìm cách liên lạc với Nha Tịnh, bỏ ngoài tai lời cảnh cáo của anh. Nội dung tin nhắn chỉ đơn giản là muốn cùng Nha Tịnh nói chuyện nhưng Hàn Diên biết mọi chuyện sẽ không như vậy. Hàn Diên lo lắng hỏi.
- Em sẽ đi chứ?
Nha Tịnh gật đầu, vừa lướt xem tin nhắn vừa trả lời anh.
- Phải đi chứ.
- Tôi đi cùng em.
- Không được. Cô ấy gọi tôi ra nói chuyện, có thể là chuyện liên quan đến anh, anh sao có thể đi được?
- Nhưng…
- Không sao, tôi tự đi được.
- …
Từ Ôn và San cứ ngồi đó nhìn hai người họ, anh một câu, tôi một câu. Từ Ôn đành bất lực mà cắt ngang.
- Được rồi, Hàn Diên, cậu lo xa quá rồi.
- Địa điểm là quán bar White.
San vừa thao tác trên điện thoại Nha Tịnh vừa nói.
- Là quán bar chị thường lui tới phải không?
Nha Tịnh khẽ gật đầu xác nhận, cô quay về phía Hàn Diên, nắm lấy tay anh trấn an.
- Tôi không sao đâu. Nhưng…
Hàn Diên mong chờ nhìn cô.
- Anh có thể tìm cho tôi một loại thuốc được không?
Cả ba người chăm chú nhìn Nha Tịnh, Hàn Diên nghi hoặc hỏi.
- Em cần thuốc gì?
- …
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...