Âm Nương


Đám âm thần, phán quan và quỷ sai đứng bên ngoài biển lửa cũng trông thấy cảnh đó, há hốc mồm kinh ngạc.

Vân Xuyên buông thõng tay, mặc cho máu chảy, cô nhíu mày thật chặt, cảm thấy việc làm vừa rồi của mình sẽ gây tai hoạ rất lớn.

Cửa Phong Đô ầm ầm mở ra, từ bên trong, một cỗ khí lớn mạnh như thuỷ triều bắt đầu trào ngược ra ngoài, thứ ánh sáng kia như muốn thiêu đốt hai con mắt người nhìn.

Đồng tử Vân Xuyên căng phồng lên, cô vội vàng lấy tay áo che mặt, cảm giác đau đớn như muốn giật phăng hết tất cả những sợi tơ máu quanh hốc mắt.

Triệu Ân cũng chẳng khá khẩm hơn, hắn nghiến răng ken két.
“Chết tiệt, khí tức này khó chịu quá.”
Phong Đô đã mấy trăm năm không được mở cửa, lúc này mở ra không khác nào đưa mình làm thiêu thân.

Khí tức ngùn ngụt, dội từ trong ra ngoài, ảo cảnh cũng bắt đầu xuất hiện.

Sức mạnh thực sự của Phong Đô, chính là thao túng được suy nghĩ và ảo tưởng của tất cả những kẻ đứng trước nó.

Vân Xuyên lúc này không còn cảm thấy đau đớn khó chịu nữa, cô thấy cơ thể nhẹ bẫng, như đang trôi trên mặt sông giữa ngày hè oi bức.

Trên đầu cô, mặt trời như thiêu đốt.

Dưới lưng cô, giữa làn nước lại là một cỗ khí lạnh lẽo như băng hàn.

Sâu trong làn nước đen, tua tủa mọc ra những lá rêu dài chục thước, bắt đầu cuốn lấy chân tay và cơ thể cô, đem cô chìm sâu vào làn nước lạnh giá.

Tất cả không phải thực, đều do sức mạnh quỷ quái của Phong Đô tạo ra.

Vân Xuyên chỉ có thể cử động được một bàn tay.


Cô đưa lên, rút lấy trâm Mộc Tử, cắm vào lòng bàn tay kia của mình cho máu chảy ra.

Quả nhiên đã thoát khỏi ảo cảnh của Phong Đô.
Triệu Ân cũng là kẻ khôn ngoan có thừa, hắn chỉ hơi lúng túng ban đầu, nhưng rất nhanh đã tự mình khống chế cục diện.

Hắn túm lấy Vân Xuyên, cô chỉ vừa mới tỉnh táo lại, đẩy cô một đường vào bên trong tháp Phong Đô, ép cô trở thành lá chắn cho mình.
“Triệu Ân, đồ tiểu nhân bỉ ổi nhà ngươi.”
“Mau vào đi, đừng nhiều lời, nếu không ta cho giết sạch Triệu phủ.”
Bước qua cửa đá vào bên trong, tiếng gầm rú ghê rợn của bọn thần thú và yêu quỷ thượng cổ choán đầy không gian.

Mọi thứ chỉ là một mảng sáng lờ mờ, lạnh lẽo, u tối cực điểm.

Da thịt Vân Xuyên đang có dấu hiệu bong tróc.

Cô chỉ là phàm nhân, không thể dùng cơ thể này để chống lại từng đợt sức mạnh của Phong Đô đang muốn bức chết người.

Ngay phía sau cô, Triệu Ân thong thả đi vào, hắn dùng cặp mắt vàng lia khắp nơi.
“Cô có thể sử dụng cây trâm đó nếu như không muốn tan xác.”
“Trong Phong Đô có thể dùng linh lực sao?”
“Cây trâm của cô không phải vật của Âm giới.”
Lời Triệu Ân vừa dứt, những hồn ma bóng quỷ từ bên trong Phong Đô thoát ra, vây lấy xung quanh hai người.

Nghe nói, những quỷ hồn bị giam trong Phong Đô đều là thứ chẳng dễ dây vào, nhìn bọn chúng sắp xông về phía mình, Vân Xuyên đành cắn răng dùng Mộc Tử trâm.
Cô đẩy cây trâm lơ lửng trên lòng bàn tay, hít thở sâu, bắt đầu trì chú.
“Vô cực sinh hữu cực
Thái cực sản lưỡng nghi
Lưỡng nghi xuất tứ tượng
Tứ tượng diễn bát quái

Tam giới Ngũ hành đẳng
Song Ngư Lưỡng Đạo pháp.”
Lời vừa dứt, trâm Mộc Tử sáng lên, từ đuôi trâm, hai con cá nhỏ đen và trắng bay lên, quấn lấy nhau, tạo thành hình bát quái âm dương.

“Song Ngư bát quái đồ, lớn lên đi.”
Phía sau cô, Triệu Ân không kìm được mà kinh ngạc.

Ngay bên trong Phong Đô trùng điệp đều là âm khí sặc mùi chết chóc, vậy mà cây trâm đã nứt kia vẫn có thể khai triển sức mạnh khủng khiếp như vậy, quả nhiên dù đang là phàm nhân, thì Diêm La Thiên Tử vẫn chế ngự được một nửa sức mạnh của Phong Đô.

Đưa theo cô là lựa chọn thật sáng suốt.
Bát quái đồ lớn đến một mức nhất định thì không thể to hơn được nữa, luồng ánh sáng phát ra đánh bạt vô số yêu khí xung quanh.

Yêu thú thượng cổ đều đã bị chọc giận, gầm rú kinh hoàng, dưới chân hai người đứng rung lên bần bật, cả toà tháp cũng bắt đầu lay động.
Vân Xuyên nghe tiếng Mộc Tử trâm nứt vỡ giòn tan, kêu lên.
“Triệu Ân, ngươi mau làm gì đi, ta không chống đỡ được nữa.”
Triệu Ân không thèm đoái hoài lời của cô, đảo cặp mắt rắn khắp nơi, cuối cùng dừng lại trên một bệ đèn le lói ánh sáng.
“Nó kia rồi.”
“Cái gì?”
“Phong Đô Lệnh.

Mau đi qua bên đó, nhanh lên.

Chỉ cần lấy được Phong Đô Lệnh, ta sẽ làm chủ nơi này.”
Triệu Ân cứ vậy đẩy Vân Xuyên bước đi, mặc cho cô khó khăn bước từng bước, lồng ngực căng phồng như muốn nứt vỡ.

Cô đã sắp đến giới hạn của mình rồi, chỉ một chút nữa thôi Mộc Tử trâm sẽ vỡ nát.
“Triệu Ân, anh suy nghĩ cho kỹ, nếu không phải chủ nhân của Phong Đô Lệnh mà mở ra, sẽ gây ra đại hoạ cho tam giới.”
“Bớt mồm đi, bổn toạ không cần cô dạy khôn.”

Triệu Ân điên rồi, hắn thèm muốn Phong Đô Lệnh đến phát khùng rồi, giờ Vân Xuyên có nói gì hắn cũng không lọt tai.

Cô bắt đầu cảm thấy đầu óc quay cuồng, toàn cảnh địa ngục tra tấn linh hồn lại dày vò cô, kể từ thuở cha sinh mẹ đẻ, trải qua bao thăng trầm, cô cũng chưa từng thống khổ và kiệt quệ như lúc này.
Hai chân cô khuỵ xuống, đầu gối dập xuống nền đất cứng rắn, Triệu Ân tức tối túm lưng áo cô sốc lên.
“Không được ngã, phải lấy được Phong Đô Lệnh cho ta.”
Hắn gầm lên như một con dã thú, tai Vân Xuyên ù cả đi, mờ mịt giữ vòng bát quái song ngư tiến về phía trước.
Tia sáng nhỏ bay vụt lên, chiếu sáng cả một khoảng tối, để lộ ra hình thù những con quái thú bị ghim đầy trên các mặt tường, chúng đang ra sức giằng xé, gào thét điên cuồng.

Bọn chúng bị giam trong Phong Đô, nhưng sức mạnh thì chưa cạn kiệt, chỉ sợ nếu mở Phong Đô Lệnh sẽ tạo điều kiện cho bọn chúng thức tỉnh.
Vân Xuyên thều thào muốn ngăn cản Triệu Ân lần cuối cùng.
“Triệu Ân, yêu quỷ thượng cổ sẽ thoát ra ngoài, anh muốn biến Tam giới thành bình địa hay sao?”
Triệu Ân càng tỏ ra phấn khích, đẩy cô đi nhanh hơn.
“Khi bổn toạ làm chủ Phong Đô Lệnh rồi, đám yêu quỷ thượng cổ đó cũng sẽ phải chịu sự khống chế của ta, ta còn phải sợ chúng hay sao?”
Vân Xuyên cắn răng, cô không còn gì để nói với tên điên này nữa.

Hình như vừa rồi cô có nghe thấy âm thanh gì đó ở bên ngoài.
Nhưng Triệu Ân thì không, hắn đang phấn khích trèo lên bậc đá, giơ chân đạp mấy cái đầu của đám quỷ mắc kẹt trong tường, đưa tay với lấy chiếc hộp có chứa Phong Đô Lệnh.

Vân Xuyên nghe nói nó là một chiếc lệnh bài, nhưng cô chưa từng nhìn thấy, rất ít người của Địa phủ biết về chiếc lệnh bài đó.

Triệu Ân cuối cùng cũng lấy được chiếc hộp leo xuống.

Hắn mang chiếc hộp tới trước mặt Vân Xuyên ra lệnh.
“Mở ra đi!”
“Sao ngươi không tự mở? Ta không muốn làm chủ nhân Phong Đô Lệnh như ngươi.”
Vân Xuyên thừa biết, Triệu Ân là hạng bỉ ổi thế nào, hắn muốn cô mở hộp ra, có bao nhiêu những cái xui rủi, nguy hiểm thì một mình cô sẽ gánh lấy hết, còn hắn chỉ việc đứng ngoài đợi lấy lệnh bài.

Triệu Ân tóm lấy tóc Vân Xuyên, lại lần nữa cho cô xem hình ảnh người thân của cô đang bị quỷ sai đánh đập.

Con Mơ bị quất mấy roi gai, da thịt rách ra, ** Thóc run rẩy khóc váng trời.

Một tiếng ‘tách’ nữa vang lên, Mộc Tử trâm nứt thêm một đường dài dọc theo thân trâm, hai con cá bát quái bắt đầu tách nhau ra, cuối cùng thì tan vỡ hoàn toàn, âm thanh u u như tiếng khóc dội lên trong đầu Vân Xuyên, cô đoán là tiếng của hai con cá đó.


Triệu Ân mất kiên nhẫn, hắn gầm lên.
“Nhanh lên, đừng làm mất thời gian của bổn toạ.”
Vân Xuyên đã hết sức rồi, ngay cả thở cũng khó nhọc.

Cô đành nhận lấy hộp, giữa muôn vàn âm thanh gào rú của đám quỷ trong tường Phong Đô, cô bật nắp hộp mở ra.
Tường Phong Đô rung chuyển ầm ầm, tựa hồ như có một trận cuồng phong và động đất cùng lúc ập tới.

Vân Xuyên đứng không vững, ngã xuống mặt đất, chiếc hộp đang phát ra luồng khí đen cũng văng ra xa, bên trong lăn lông lốc ra một chiếc đầu lâu đen sì, hai hốc mắt đỏ tươi như máu.

Không phải lệnh bài, mà là hộp sọ của chủ soái Phong Đô.
Khói đen vẫn bốc lên.

Đám yêu quỷ cựa mình, từng mảng tường rêu phủ đang vữa ra rơi xuống ào ào.

Hộp này là trấn yểm, không phải Phong Đô Lệnh.

Chúng sắp thoát khỏi trấn yểm rồi.
Vân Xuyên ôm lấy đầu.

Triệu Ân thì tức đến nghiến răng nghiến lợi, hắn nhào tới đá văng cái đầu lâu mắt đỏ, giận dữ gào lên.
“Lệnh bài Phong Đô ở đâu? Tại sao không có ở đây?”
Hắn bước về phía Vân Xuyên, lần nữa túm lấy mái tóc dài của cô kéo dậy, nghiến răng bên tai cô.
“Ngũ điện, lệnh bài Phong Đô giấu ở đâu?”
“Ta làm sao mà biết được.”
Đúng lúc này, từ phía sau Triệu Ân, Vân Xuyên trông thấy cái đầu lâu kia đã bay vụt lên, khói đen tạo thành dải vây xung quanh nghi ngút.

Cô còn chưa kịp kêu, cái đầu lâu đã vươn ra hai làn khói đen như hai cánh tay siết lấy cổ Triệu Ân.

Hắn bị bất ngờ, thả cô ngã xuống đất.

“Kẻ nào xâm phạm Phong Đô, ngoại trừ Soái chủ Phong Đô kế nhiệm, tất cả đều phải chết.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận