Ám Nhật


Người Lạc lúc này cũng bắt đầu mở rộng suy nghĩ của mình hơn sau rất nhiều năm.

Từ mấy trăm năm trước cho đến bây giờ người Lạc luôn không thích những kẻ từ bên ngoài đến chiếm đất đai của họ giết chết đồng bào của họ.

Đến tận lúc muốn liên minh với nước Lương cũng là người Lạc đứng trước tồn vong của cả tộc bất đắc dĩ mới làm thế.

Còn bây giờ sau 7 năm trở thành đồng minh của nước Lương người Lạc đang dần mở lòng hơn với những người mà trước đó họ vẫn luôn coi là kẻ thủ.

Những chính sách của Lương An khiến cho người Lạc có cơ hội tiến gần đến với xã hội nước Lương.

Họ bắt đầu tự mình tìm hiểu tự mình trải nghiệm về cuộc sống bên ngoài bộ tộc của họ.

Điều mà trước đó chỉ những người có quyền lực trong bộ tộc mới có thể làm được.

Đặc biệt là việc đọc sách, sách của người Lạc không nhiều họ chủ yếu truyền lại kiến thức cho đời sau bằng cách truyền miệng.

Mỗi một gia đình lại có những thứ riêng mà chỉ họ nhớ và lưu trữ làm cho mặt bằng kiến thức chung của người Lạc không được cao.Trẻ con người Lạc từ nhỏ đã quan tâm nhiều hơn đến việc cưỡi ngựa chăn cừu hơn học tập cho nên với bọn chúng những thứ loằng ngoằng được viết trong những trang giấy kia là cả một bầu trời mới lạ.

Những đứa trẻ người Lạc lần đầu tiên được học chữ học viết thì vô cùng háo hức nhất là lần đầu tiên được viết tên mình.

Chúng đã từng nhìn thấy những tấm danh bài của những anh lớn trong tộc được vào Hắc Long Quân.

Chúng biết nó rất đáng quý được người trong tộc nể trọng nhưng chưa bao giờ chúng biết bên trên những miếng gỗ được sơn màu đen đó viết những gì.

Bây giờ thì chúng đã biết đó chính là tên tuổi của những người đó.

Là thứ mà họ để lại cho dòng lịch sử của nước Lương sau này.Trường học cho những đứa trẻ không phân biệt thân phận là thứ mà trước đó chưa bao giờ Lạc Thiên tộc trưởng có thể làm được cho người Lạc.

Lúc trước chưa chiếm lại được Thiên Mộ người Lạc phân tán khắp nơi đã đành sau này khi có lại được đất tổ người Lạc lại không có học sỹ nào có đủ tài đức để dạy học.

Cho nên việc này cứ thế mà không thành.


Bây giờ Lương An không chỉ phái các học sỹ đến dạy học còn căn dặn họ phải tuyệt đối tuân thủ quy tắc của người Lạc.

Hơn nữa phải tận tâm tận lực dạy dỗ cho bọn trẻ.

Còn có một việc Lương An đặc biệt căn dặn "Khi dạy bọn trẻ nhất định phải dạy chúng.

Sinh ra là người Lạc thì mãi mãi là người Lạc.

Nước Lương là đồng minh không phải đô hộ người Lạc".Từ thời điểm đó người Lạc và người Hạ không còn là kẻ thù không phải ngươi chết thì là ta vong nữa.

Bọn trẻ chính là tương lại hoà nhập của hai bên cũng chính là cầu nối để cho người Lạc và người Hạ không còn tàn sát lẫn nhau nữa.

Vùng đất này đủ chỗ cho cả hai bên sinh sống.

Lương An muốn điều này được tất cả những đứa trẻ không chỉ người Lạc mà cả người Lương phải biết.Trước kia kinh tế của người Lạc vốn là tự cung tự cấp.

Làm được ra cái gì thì sử dụng cái đó cho nên họ thiếu thốn về mặt lương thực ngũ cốc.

Thiếu thốn về mặt công cụ lao động cũng như thương nghiệp.

Quãng thời gian mấy năm trước Lương An đã giúp cho họ không còn thiếu thốn về ăn mặc bây giờ thì khi kinh tế của họ đã phát triển hơn thì họ đã có thể bắt đầu làm quen với trao đổi buôn bán.

Bản chất của việc này chính là đưa những cái mà họ có đổi lấy những cái mà họ cần.

Trước đây người Lạc không thể làm được việc này còn bây giờ thì có.Ngày trước người Lạc chỉ có hai mặt hàng duy nhất có đủ sản lượng để bán ra là lông cừu và thịt cừu khô.

Bây giờ thì không chỉ có như thế nữa họ có thể bán cả những con ngựa mà họ thuần hoá được, những loại dược thảo ở vùng núi cao phía tây bắc mà họ tìm được.

Những thứ đặc sản khác mà chỉ phương bắc mới có.

Lạc Thành sau mấy năm đã không còn là những bức tường thành đơn độc ở phía đông khu vực bán hoang mạc nữa.


Bây giờ nó không chỉ là toà thành quân sự còn là cả trung tâm kinh tế của người Lạc.

Thành trấn bên ngoài Lạc Thành do người dân tự xây dựng càng lúc càng đông đúc hơn.

Thương nhân người Lương có mặt ở đây buôn bán càng lúc càng nhiều.

Thậm chí có cả thương nhân người Thịnh trốn qua đây nữa.

Món thịt cừu thơm ngon của người Lạc chính là thứ hàng hoá mà họ muốn có.Đặc biệt là loại thịt cừu khô mà Diệp Tinh Hà thích ăn hiện tại đang tiêu thụ rất tốt.

Vị ngon của nó rất khó có thể miêu tả được chính xác chỉ biết rằng mỗi khi ăn nó ai cũng cảm thấy sung sướng.

Hiện tại giá trị của nó ngày một tăng lên vì nhu cầu càng lúc càng lớn.

Người Lương ai cũng muốn một lần thử xem món ăn làm cho hoàng hậu của họ thích thú cuối cùng có vị thế nào.

Còn thương nhân từ Hải Quốc xa xôi nhập chúng qua thương nhân người Lương thì trước đó thậm chí còn chẳng biết thịt cừu có vị như nào vì ngoài biển xa xôi kia hoàn toàn không có cừu.Đối với người Lạc thì đúng là mấy trăm năm qua họ mới có cảnh thịnh vượng thế này.

Lạc Thiên tộc trưởng từ người mang theo nỗi nhục mất đi quê hương lại trở thành anh hùng của người Lạc khi dẫn dắt bộ tộc đến với những tháng ngày ăn no mặc ấm.

Tính công đức thì trong 10 đời tộc trưởng qua tuyệt đối không có ai ngang hàng với Lạc Thiên tộc trưởng.

Cũng vì thế mà ngoài Lạc Thiên tộc trưởng cùng với hoàng đế nước Lương là hai người nổi tiếng nhất trong người Lạc hiện tại.

Bất cứ ai từng gặp mặt được hai người này đều có thể tự hào mà khoe khoang đến hết đời.Lương An thậm chí còn có một chiếu chỉ mới nặng đô hơn bất cứ thứ gì trước đó làm cho cả hai bên đều giật mình khi mà Lương An chính thức cho phép người Lạc được ứng tuyển vào Cấm Vệ Quân cũng như Ngự Lâm Quân của nước Lương.

Phải biết rằng việc này trước đó là vô cùng chặt chẽ với binh sỹ nước Lương nay binh sỹ người Lạc cũng được tham gia làm cho cuộc canh tranh này càng thêm khốc liệt hơn nhiều.

Biên chế Cấm Vệ Quân chỉ có 1 vạn là 1 vạn không bao giờ tăng lên.


Biên chế đội Ngự Lâm Quân chỉ có 100 người.

Bước vào hàng ngũ này không chỉ là vinh quang cá nhân còn là vinh dự của cả gia đình dòng họ.

Thanh niên trai tráng người Lạc từ đó mà càng nghiêm khắc với bản thân hơn vì họ cũng muốn tên mình được khắc lên những tấm danh bài làm bằng bạc bằng vàng này.Nói qua một chút thì danh bài của binh sỹ nước Lương đều làm bằng gỗ bao gồm cả Hắc Long Quân.

Chỉ có đội Cấm Vệ Quân là danh bài được làm bằng bạc để cho thấy khoảng cách của họ với những binh sỹ bình thường khác.

Đội Ngự Lâm Quân danh bài của họ còn được làm bằng vàng để cho thấy họ là những người giỏi nhất trong số mấy chục vạn binh sỹ.

Điều này không chỉ nâng cao uy thế của đội quân mà còn là cả giá trị vật chất nữa.

Khi mà mỗi khi binh sỹ đến tuổi xuất ngũ hoặc hy sinh thì danh bài này sẽ được Binh Bộ thu hồi và đền bù bằng số lượng bạc vàng tương ứng.

Mỗi một binh sũ Cấm Vệ Quân sẽ được nhận số năm công tác trong đội nhân với 10 lượng bạc.

Còn Ngự Lâm Quân thì là vàng.

Số tiền đó là một số tiền khá lớn đối với bất cứ người dân nào nước Lương.

Ví dụ một binh sỹ Ngự Lâm Quân xuất ngũ sau 15 năm thì họ sẽ nhận được 150 lượng vàng.

Tương đương với 3000 lượng bạc.

Đó là một con số rất lớn thậm chí có người cả đời còn không kiếm được số tiền đó.Tất cả các bộ của nước Lương đều nhận được thánh chỉ về việc tạo điều kiện cho người Lạc.

Mục tiêu mà Lương An đặt ra là sau 2 năm thì người Lạc sẽ có thể hoạt động một cách thuận lợi trong toàn bộ lãnh thổ nước Lương.

Sau 5 năm thì người Lạc không khác gì người Lương cả.

Nơi nào để xảy ra tình trang xung đột lợi ích hai bên thì nơi đó sẽ bị Lương An trực tiếp xử phạt không có nhân nhượng.

Ngược lại thì các vùng đất mà người Lạc đang kiểm soát hiện tại cũng phải đóng thuế theo luật pháp nước Lương chứ không được miễn hoàn toàn nữa.

Việc này cũng là để công bằng giữa các bên không có bên nào quá có lợi cả.Cũng trong khoảng thời gian này thì Lương An cũng bắt đầu quá trình hồi phục hoàn toàn sau thương tích.


Vết thương cơ thể của Lương An đã lành từ lâu nhưng vấn đề liên quan đến nội khí thì vẫn chưa hồi phục.

Vì thế mà một quá trình hồi phục được Diệp Tinh Hà đưa ra cho cả hai bao gồm cả trị liệu bằng dược liệu lẫn bồi bổ cơ thể.

Lương An buộc phải tuân thủ chế độ này cho đến khi khỏi hẳn mới thôi.

Diệp Tinh Hà thì quá trình này đỡ phức tạp hơn một chút khi mà bản thân sức khoẻ của Diệp Tinh Hà đã tốt sẵn rồi.

Thương tích tái phát cũng không phải là nghiêm trọng gì cho nên không tốn quá nhiều công sức để hồi phục.

Tuy nhiên vấn đề không thể sử dụng nội khí quá mức của cả hai thì vẫn còn đó cho nên Lương An hoàn toàn không thể nghĩ đến việc xuất quân trong thời gian này.Lâm Hảo và Dương Mặc sau một thời gian thảnh thơi cũng bị kéo vào quá trình nâng cao thực lực.

Nhất là với Lâm Hảo chỉ huy đội quân chiến thuật của nước Lương.

Càng lúc thì Thần Võ Doanh sẽ càng đông quân hơn cũng như phải xuất quân nhiều hơn.

Nếu Lâm Hảo cứ tiếp tục như vậy thì chắc chắn Thần Võ Doanh sẽ luôn thua thiệt trong các cuộc chiến với những đội quân chủ lực của nước Thịnh và nước Giang.

Theo tin tình báo nhận về thì tướng lĩnh của những đội quân chủ lực này đều đang trong quá trình bước đến bước cuối cùng nhất là Giang Hạo người vốn đã có xuất phát điểm cao sẵn.Còn về Lĩnh Vực Phòng Ngự của Dương Mặc thì cách duy nhất để làm cho nó trở nên vững chắc hơn chính là nhờ vào Lăng Vệ.

Lăng Vệ toàn là người có nội khí mạnh sức tấn công của họ sẽ liên tục ép cho Dương Mặc phải dốc sức mà phòng ngự.

Tập luyện theo kiểu khổ cực này khiến cho Dương Mặc thường xuyên chịu thương tích.

Diệp Tinh Hà thường xuyên phải lo cho cả em gái nhỏ này nữa nên thời gian này thực ra Diệp Tinh Hà khá là bận.

Cũng may mà cống chúa và hoàng tử đã 3 tuổi hiểu chuyện hơn cũng dễ trông hơn một chút.

Và hai cục rắc rối này được chuyển giao cho ông ngoại tức Diệp Nguyên Soái của nước Lương.

Phủ Nguyên Soái dạo này lúc nào cũng thấy có Cấm Vệ Quân xuất hiện là vì họ đang bảo vệ cho hai vị điện hạ ở bên trong.

Vì không có chiến sự cho nên Diệp Nguyên Soái có rất nhiều thời gian rảnh rỗi để trông cháu.Quãng thời gian này cũng là lần đầu tiên mà hoàng tử và công chúa biết về những chiến tích của mẫu hậu từ nhỏ cho đến lớn qua đủ mọi nguồn.

Cũng từ đây cả hai bắt đầu nhận thức được việc mẫu hậu của hai đứa để lại cho mọi người nỗi ám ảnh thế nào..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận