Ám Nhật


Lương An và Diệp Tinh Hà quay về Hoàng Cung khi trời đã tối.

Họ cũng không về chính cung mà tiếp tục tận hưởng khoảng thời gian lãng mạn bằng cách ra Vọng Nguyệt Đình trong cung cùng ngắm bầu trời đêm.

Mặc dù đêm mùa đông rét mướt này bầu trời hoàn toàn đen kịt.

Thỉnh thoảng lắm mới thấy được vầng trăng nho nhỏ ló ra từ trong những đám mây.

Thời tiết đêm xuống đã lạnh hơn lại có sương đêm khiến cho Tổng Quản Thái Giám muốn ra mời hơi vị về trong cung để không ảnh hưởng đến sức khoẻ.

Lần này Dương Mặc lại là người ngăn lại.- Tổng quản đại nhân.

Nội khí của Hoàng Hậu là thứ chí nhiệt đấy.

Không sao.Quả thật lúc này Diệp Tinh Hà đã dùng nội khí của mình giúp cho không khí xung quanh trở nên ấm áp.

Ngồi cạnh nhau họ cùng thưởng thức những ly trà ấm áp được thái giám chuẩn bị.- Anh rất hài lòng về ngày hôm nay đúng không?- Cuộc sống của người dân, cuộc sống của chúng ta.

Anh đều hài lòng.- Vậy thì hãy sống lâu một chút.- Anh sẽ cố gắng.Diệp Tinh Hà hoàn toàn có thể nhìn ra những thay đổi dù là nhỏ nhất của Lương An.

Lần đó khi Lương An dùng nội khí để bảo vệ tâm mạch của Diệp Tinh Hà.

Nhìn thì như có gì nhưng thực tế nó ảnh hưởng rất lớn đến Lương An.

Mỗi lần nghĩ đến việc đó là Diệp Tinh Hà lại trở nên giận dữ.

Cũng vì vậy mà chiến trường chính chỗ tốt nhất để xả lửa giận của Diệp Tinh Hà ra ngoài.Từ lúc lên ngôi Lương An phải cố gắng làm việc liên tục cho nên những ảnh hưởng trước đó lại tiếp tục phát tác ra làm cho sức khoẻ của Lương An thụt lùi đi.

Người ngoài thì thấy Lương An chỉ mất ngủ còn Diệp Tinh Hà thì biết là Lương An đau đến mức không thể ngủ.

Mỗi lần bên cạnh Diệp Tinh Hà, Lương An không cần gồng lên chịu đựng nữa cho nên mới ngủ được và cũng chỉ có Diệp Tinh Hà mới có thể giúp cho Lương An bớt đi đau đớn.

Y thuật của Diệp Tinh Hà không phải chỉ là những lời ca ngợi biết được nguyên nhân sự đau đớn của Lương An đến từ nội khí cho nên Diệp Tinh Hà kiểm soát được nó.

Chỉ là càng ngày nó sẽ càng lớn lên theo thời gian và làm cho sức khoẻ của Lương An xấu đi hơn.- Vào nghỉ đi thôi.


Em cũng không nên dùng nội khí nhiều quá.- Anh dùng thời gian của mình đổi cho em rồi vẫn còn sợ em gặp chuyện à?- Dù có thế nào thì anh vẫn không muốn em làm sao cả.Nội khí của Diệp Tinh Hà vốn là thứ có tính phá hoại còn lớn hơn cả Hắc Khí của Lương An.

Theo lý bình thường thì Diệp Tinh Hà sẽ chịu hậu quả của nó mạnh và sớm hơn rất nhiều so với những nội khí khác.

Tuy nhiên Lương An đã dùng bí pháp trước đó để bảo vệ cho tâm mạch của Diệp Tinh Hà.

Hơn nữa còn mở ra Lĩnh Vực cho nên Diệp Tinh Hà chắc chắn sẽ sống qua 60 tuổi ngược lại thì Lương An chịu hậu quả của việc đó nên dù có mở Lĩnh Vực rồi thì Lương An cũng sẽ như những người dùng nội công khác.

Sẽ chẳng thể sống quá lâu được.

Chỉ khác nhau ở chỗ Lương An không bị tâm mạch phá mà sức khoẻ cứ thụt lùi dần đi mà thôi.

Hơn nữa Lương An còn là quân vương làm việc rất nhiều cho nên thời gian này càng bị rút đi nữa.

Diệp Tinh Hà biết tất cả những điều này nhưng không có cách nào thay đổi được.

Chỉ có thể giúp cho Lương An bớt đau đớn.

Dạo gần đây Diệp Tinh Hà đã bí mật giao người của Hộ Long Sơn Trang đi tìm đủ loại dược liệu quý hiếm từ trong cả ba nước về để bồi bổ cho Lương An.Vấn đề sức khoẻ của Lương An vẫn là vấn đề mà chỉ có hai người biết mà thôi.Thiên Minh Cung mỗi buổi sáng gần đây đều rất tấp nập.

Vì hai vị chí tôn trong cung ở cùng nhau cho nên mọi thứ đều được tập trung cả về đây.

Ngay cả một vài tin cấp báo cũng được đưa thẳng đến đây cho nên từ nội nhân cho đến Hình Bộ đều có người ở đây cả.Tập nập là thế tuy nhiên không có ai có thể lại quá gần bên trong cung vì mỗi buổi sáng sớm nơi đây đều tràn ngập hai luồng nội khí cực mạnh.

Chỉ có Dương Mặc và Ảnh là có đủ khả năng đi vào khi cần thông báo gì đó.

Hôm nay cũng là một trường hợp như thế.- Bẩm bệ hạ.

Có việc không hay.Dương Mặc đi vào trong cung bẩm báo.- Việc gì thế?- Cha của Hoàng Chí Cẩn đại nhân đêm qua đã qua đời rồi.- Ông ấy chịu đựng bệnh tật đã lâu.

Nay ra đi cũng coi như là được giải thoát.- Hoàng đại nhân đang chuẩn bị tang lễ.

Chúng ta có đến không thưa bệ hạ.- Đến chứ.

Lát nữa lên đường luôn.Một lúc sau thì Lương An dẫn theo Diệp Tinh Hà cùng đội Ngự Lâm Quân của Dương Mặc đi ra ngoài cung.

Hai người Lương An vẫn mặc trang phục bình thường như hôm qua nhưng lần này là ngồi trên Long Xa đi đến nhà của Hoàng Chí Cẩn.Nhà của Hoàng Chí Cẩn bây giờ đã không còn là căn nhà nhỏ đơn sơ lúc trước nữa mà là một căn nhà lớn hơn được xây dựng cẩn thận.


Đồ đạc trong nhà cũng có nhiều hơn.

Tuy nhiên so với một vị Thị Lang của Nội Bộ thì vẫn là rất khiêm tốn.

Ngôi nhà này đã nói lên con người của Hoàng Chí Cẩn.

Và cũng vì con người như thế mà Lương An mới có thể tuyệt đối tin tưởng.Hoàng Chí Cẩn đang lo tang sự thì được thông thái giám theo hầu thông báo bệ hạ giá lâm làm cho Hoàng Thị Lang cuống hết cả lên.- Thần tham kiến bệ hạ.- Hoàng huynh đệ đang trong lúc tang gia đâu cần đa lễ.

Người đâu mau giúp Hoàng huynh đệ lo liệu công việc.

Có một mình như thế làm sao xoay sở.- Thần nào dám.- Hôm nay ta đến đây không phải là quân vương mà là huynh đệ của chủ tang.- Thần xin được đội ơn bệ hạ.- Trước kia ta đã nói chúng ta không phải là chủ nhân và thuộc hạ.

Sau này vẫn sẽ như vậy mãi mãi không đổi.Hoàng Chí Cẩn đang trong lúc tang gia lại nghe được những lời như vậy cho nên oà lên khóc.

Trước lúc mất cha của Hoàng Chí Cẩn đã từng nói: "bệ hạ trước lo cho con ăn học sau lại giúp cha chữa bệnh.

Hơn nữa còn giúp con làm quan.

Ơn của bệ hạ có dùng cả đời trả cũng không hết.

Con nhất định phải trung thành với bệ hạ bằng không cha chết không nhắm mắt".

Hoàng Chí Cẩn nhớ đến ngày đầu tiên họ gặp nhau nhớ đến lúc Lương An thu nhận Hoàng Chí Cẩn.

Làm sao có việc Hoàng Chí Cẩn dám phản bội Lương An.- Hoàng huynh đệ bớt đau buồn.

Vào nhà nghỉ ngơi một lát đi.Sau đó thì thái giám trong cung bắt đầu phụ giúp cho Hoàng Chí Cẩn lo liệu tang lễ.

Đội Ngự Lâm Quân cũng phụ giúp các công việc nặng nhọc bên ngoài.Tin tức bệ hạ đích thân đến chủ trì tang lễ của nhà Hoàng Chí Cẩn chẳng mất bao nhiêu thời gian đã đến tai các vị đại thần khác.

Họ chẳng mấy bất ngờ vì Hoàng Chí Cẩn chính là người đầu tiên mà bệ hạ thu nhận.

Cái quan trọng là bệ hạ đã đến thì họ cũng nên đến dù bản thân có quen biết với Hoàng Chí Cẩn hay không.


Vì thế đến buổi chiều danh sách người đến viếng gần như đã đầy đủ mọi vị trí quan văn từ nhất phẩm cho đến tam phẩm.

Bên các tướng lĩnh thì Nguyên Soái Diệp Hùng là người duy nhất đến.

Dù sao Diệp Hùng tướng quân là người quen còn những tướng quân khác họ chẳng cần lấy lòng quan văn làm gì cho nên họ mới không đến.Hoàng Chí Cẩn lúc đầu còn tưởng phải một mình lo liệu tất cả hơn nữa vì tính cách của mình mà chắc chỉ có người của Nội Bộ đến viếng thì bây giờ mọi thứ đã thay đổi hoàn toàn không chỉ tang lễ được sắp xếp một cách chỉ chu người đến viếng toàn là quan lớn.

Mặc dù không ham hư danh nhưng đây cũng là niềm an ủi với người cha đã mất của Hoàng Chí Cẩn.

Được nhiều quan lớn như thế đến đưa tiễn hẳn một lính tuần như ông ấy phải tự hào lắm.

Chưa kể chủ trì tang lễ của ông ấy còn là bệ hạ.

Đây là vinh dự mà không phải ai cũng có được.Đến chiều tối ngày hôm sau lúc đưa tang xong thì Lưu Phúc cũng cưỡi ngựa chạy thục mạng đến.

Lưu Phúc vẫn luôn giữ liên lạc với những người còn lại cho nên nhận được tin báo liền tức tốc đến ngay.

Chỉ là từ Nam Trại đến cũng mất chút thời gian cho nên mới đến muộn thế này.- Hoàng huynh.

Thứ lỗi cho ta không đến dự lễ tang lão bá được.- Lưu huynh đệ nói gì thế.

Nam Trại ở xa hơn nữa còn có quân vụ trên người.

Lưu huynh đệ đến được đã là vinh hạnh rồi.- Bệ hạ vẫn còn ở đây.

Huynh đệ nên vào bái kiến bệ hạ đi.- Đa tạ Hoàng huynh.Lưu Phúc vội vàng vào trong bái kiến Lương An.- Thần Lưu Phúc bái kiến bệ hạ.- Lưu huynh đệ đến rồi đấy à.

Đã như vậy chúng ta cũng gặp nhau một chút đi.Vậy là những người đi theo Lương An lại một lần nữa gặp nhau.

Hoàng Chí Cẩn, Lưu Phúc, Dương Mặc.

Ba người được Lương An trực tiếp lựa chọn gặp nhau trong hoàn cảnh này tất nhiên là chẳng vui vẻ gì.

Cho nên mượn những chén rượu đưa tiễn cha Hoàng Chí Cẩn họ ngồi lại với nhau bao gồm cả Lương An và Diệp Tinh Hà.

Ở trong những người này Hoàng Chí Cẩn là người lớn tuổi nhất còn Dương Mặc là người nhỏ tuổi nhất.

Họ cách nhau đến 14 tuổi.- Hôm nay là ngày buồn của Hoàng huynh.

Vậy xin kính Hoàng huynh một chén để nhanh vượt qua nỗi đau này.- Bệ hạ gọi thần là huynh đệ.

Đó là vinh dự lớn nhất cả đời thần.


Hoàng Chí Cẩn xin thề trước linh đường của cha, đời này mãi mãi trung thành với bệ hạ.- Thần Lưu Phúc cũng như vậy.

Không có bệ hạ thì không có thần ngày hôm nay.

Lưu Phúc cả đời này chỉ nghe theo lệnh của bệ hạ mà thôi.- Nam nhân các người sao lại như thế nhỉ.

Mối quan hệ của mấy người chúng ta đâu phải ngày một ngày hai.

Mấy lời này còn cần phải nói sao.Diệp Tinh Hà con nhà võ tướng tính cách thoải mái cho nên không thích mấy cái lời kiểu văn vở này.

Cái quan trọng là hành động của mấy người họ.

Lương An chắc chắn sẽ không từ bỏ hai người bạn này dù có việc gì xảy ra.

Hai người họ chắc chắn cũng sẽ không bao giờ phản bội lại ân nhân của mình.Dù là việc không may nhưng cũng vì nó mấy người bọn họ có thể tập trung lại với nhau.- Nói lời này thì hơi cao xa nhưng tương lai của nước Lương như thế nào cần có sự cố gắng của tất cả mọi người ở đây.

Ta đợi một ngày nào đó có thể trao cho Hoàng huynh đệ quan phục màu đỏ.

Ta đợi một ngày nào đó Lưu Huynh đệ lên thành chủ tướng Nam Trại.

Dương Mặc nếu ngươi muốn thành tướng quân nhất phẩm thì cứ nói với ta.- Thần sẽ không đến Hoàng Lăng đâu.

Nơi đó quá vắng vẻ.Dương Mặc nhỏ tuổi nhất nhưng hiện tại là người có chức vị cao nhất.

Thống Lĩnh Cấm Vệ Quân là tướng quân nhị phẩm.

Chỉ trừ có Nguyên Soái và Thống Lĩnh Lăng Vệ là có quân hàm cao hơn Dương Mặc mà thôi.

Một cô gái mới lớn dù không bùng cháy như Diệp Tinh Hà thì cũng chẳng có ai muốn đến Hoàng Lăng ở ẩn cả.Lời nói của Lương An vừa có ý động viên vừa có ý gây cười một chút làm cho không khí mới bớt đi chút nặng nề.- Vậy không biết bệ hạ muốn ta làm gì đây?Diệp Tinh Hà vẫn là người duy nhất có thể ngang hàng với Lương An.- Hoàng Hậu nương nương chỉ cần sớm sinh hoàng tử là được rồi.- Cái này thì phải xem bệ hạ có làm tốt không chứ.Bất ngờ nói đến chủ đề này làm cho từ hơn 30 tuổi như Hoàng Chí Cẩn đến 18 tuổi như Dương Mặc đều phải ho sặc sụa.

Dù sao tất cả ở đây đều chưa có ai thành gia lập thất cả.- Nhắc đến việc này Hoàng huynh đệ đã hơn 30 tuổi rồi.

Cũng nên xem xét thành thân đi thôi.

Nếu ưng ý con gái nhà ai cứ nói với ta một tiếng.

Ta nhất định sẽ giúp đỡ.- Thần quả thật vẫn chưa nghĩ đến việc này thưa bệ hạ.- Nếu như vậy thì để ta tìm giúp huynh vậy.

Con mắt nhìn người của ta tốt lắm.Lương An phải đổi chủ đề nhạy cảm kia cũng tiện thể lo cho việc đại sự của Hoàng Chí Cẩn.- Hoàng huynh không cần lo đến những thứ khác.

Chỉ cần ưng ý là được.Diệp Tinh Hà cũng rất tích cực hỗ trợ trong vấn đề này..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận