Đêm đầu hè tuy tĩnh lặng nhưng cũng không kém phần náo nhiệt.
Côn trùng trốn ở trong bụi cỏ, đua nhau cất tiếng gáy như thể một cuộc ganh đua so tài, thế nhưng lại không sao che lấp được thanh âm của muôn hoa đang hé nở.
Mưa bụi rơi vào trong nhụy hoa, tựa như đang khuấy động đánh thức linh hồn của hàng vạn đóa hoa.
Để tất cả cùng nhau tạo thành một bản hòa ca.
Mà hết thảy những âm thanh này, lại chỉ vì phụ trợ cho màn đêm tĩnh lặng.
Ai nói mùa thu là mùa của sự tịch mịch cơ chứ.
Chân chính người cô độc, là dù ở nơi có khung cảnh náo nhiệt, thế nhưng chỉ cảm nhận được sự cô đơn quạnh quẽ.
An Thường tăng ca đến hơn mười hai giờ khuya.
Cô kết thúc một ngày làm việc, đóng lại cánh cửa gỗ lim kọt kẹt, chuẩn bị về nhà.
Cô cúi đầu đứng một hồi lâu tại cửa ra vào, bỗng nhiên lại mở ổ khóa đẩy cửa ra.
Mưa bụi rơi xuống phía sau gáy, An Thường thoáng chút rùng mình.
Cô không bật đèn, nhưng lại có thể rõ ràng nhìn thấy chiếc bình men xanh trên bàn làm việc.
Lớp men trơn bóng, hình dạng tuy thướt tha nhưng đường nét lại có sự trói buộc gò bó.
Đúng như Cát Tồn Nhân nói, nhìn qua liền có cảm giác giống như một vị mỹ nhân cổ đại.
Trong đầu An Thường lại xuất hiện gương mặt của Nam Tiêu Tuyết.
Cả một ngày cô chỉ biết ngồi trơ ra, cuối cùng lấy cớ tăng ca ngồi đến quá đêm.
Thật ra An Thường ngay cả một nét bút cũng không xuống tay được, chỉ là ngồi nhìn bình sứ nhìn đến xuất thần.
Dần dần, cô dường như cũng nhìn ra vấn đề nằm ở đâu.
An Thường toàn tâm toàn ý tu sửa cái này bình sứ, thế nhưng một chút sức sống đều không có.
Nhìn sơ qua thì hình dạng cùng nhan sắc giống như không có vấn đề gì, bút pháp thậm chí còn tinh xảo hơn những văn vật mà cô từng tu sửa.
Nhưng nếu nhìn kỹ một chút, cái bình sứ này không thể nào hóa ra đồng dạng linh hồn như Nam Tiêu Tuyết, chứ đừng nói tới việc chui vào trong mơ, giúp cô thành tựu hai tràng mộng xuân.
Ý tưởng khởi phát từ trong đầu cô, đôi tay cô làm đúng như những gì được chỉ định, thế nhưng lại chỉ tạo ra một cái rãnh sâu hoắm.
Bên dưới vực sâu vạn trượng chôn giấu một thứ, cũng không biết cái bị chôn vùi là thiên phú hay là lòng tin.
An Thường yên lặng kéo cửa lên.
Một đường bị mưa bụi nhiệt tình hăng hái thấm ướt, quấy đến mức làm người ta không thể nào bình tâm mà theo đuổi suy nghĩ.
Thời điểm An Thường đến gần bờ sông, bước chân lại đình trệ.
Không nghĩ tới vào một đêm mưa như vầy lại gặp phải Nam Tiêu Tuyết.
Nam Tiêu Tuyết đứng trên chiếc cầu đá nhỏ hẹp, mặc một bộ sườn xám màu xanh giống hệt như lần đầu tiên An Thường nhìn thấy "Ảo ảnh".
Toàn bộ vải vóc bị mưa bụi nhuộm thành sắc màu xanh sẫm.
Đây là lần thứ nhất An Thường tận mắt nhìn thấy Nam Tiêu Tuyết khiêu vũ, vào một đêm mưa phùn ở thủy trấn miền sông nước.
Cô không hiểu gì về múa, nhưng ở một thoáng chớp mắt trông thấy dáng múa của Nam Tiêu Tuyết, cô liền hiểu được cái gì gọi là "Cổ điển vũ hoàng", "50 năm mới gặp thiên tài".
Thậm chí, cho dù năm mươi năm hay một trăm năm nữa, cũng không nhất định có thể tái xuất thêm một cái khác Nam Tiêu Tuyết.
Tư thái yểu điệu, cao gầy mảnh mai, động tác khiêu vũ biên độ cũng không lớn, lại làm cho người ta liên tưởng tới bài phú cổ*:
"Nhẹ nhàng như chim hồng
Uyển chuyển như rồng bay."
Mà cái kia màu xanh sườn xám khoác trên người cô tựa như có thêm linh hồn, như là lá trúc bị làn gió phất qua, nhìn có vẻ thanh tao nhã nhặn, kì thực lại đang vụng trộm rêu rao, như thể muốn trêu chọc lòng người.
An Thường liền nghĩ tới cái bình ngọc xuân mà bản thân đang tu sửa.
Trong tưởng tượng của cô, cảm giác cái bình sứ kia cùng Nam Tiêu Tuyết như có cùng sắc thái tương tự.
Chính là bên ngoài thanh lãnh, bên trong kiều mị.
Múa cổ điển ngày càng hot lên những năm gần đây.
An Thường cũng không phải là không xem qua những chương trình về đề tài nhảy múa.
Có một sự khác nhau rõ ràng khi xem những người khác khiêu vũ cùng Nam Tiêu Tuyết khiêu vũ.
Những người kia chính là mô phỏng lại động tác, cũng không phải không đúng tiêu chuẩn, cũng không phải không đẹp, thậm chí khi xem ta sẽ cảm thấy kỹ năng người này rất lợi hại.
Nhưng khi nhìn Nam Tiêu Tuyết khiêu vũ, ta tuyệt nhiên không cảm thấy đây chỉ là những động tác mô phỏng khô khan rời rạc, mà cô - chính là hòa một thể cùng với vũ điệu.
Cô là múa, múa cũng chính là cô.
Lúc này trong sự tĩnh lặng im ắng, Nam Tiêu Tuyết dựa theo giai điệu phát ra trong đầu khéo léo xoay người kết thúc bài múa, cô thoáng nhìn An Thường đang ở dưới cầu ngẩng đầu nhìn mình.
Nam Tiêu Tuyết cũng không cảm thấy kinh ngạc, vẫn trưng ra khuôn mặt lạnh như sương tuyết, đứng ở trên cầu lẳng lặng cùng An Thường nhìn nhau.
Ngực hơi hơi chập trùng, một sợi tóc dài đen nhánh bởi vì vừa rồi động tác mà rũ xuống trước ngực, đuôi tóc phác họa đường cong mập mờ trước ngực, lại như vô tình cố ý lộ ra mị thái.
An Thường ở trong lòng yên lặng phun ra một hơi.
Cô có chút lý giải vì sao Nam Tiêu Tuyết lại bất chấp không để ý đến cảm thụ của người khác.
Nam Tiêu Tuyết thiên phú quá cao, điểm xuất phát của cô đã là đỉnh núi cao mà người khác phải ngước nhìn ngưỡng mộ.
Làm sao cô có thể lý giải cảm giác của những người bởi vì khiếm khuyết thiên phú mà phải đau khổ giãy giụa trong khốn cảnh.
Nam Tiêu Tuyết trong đầu chỉ có một loại logic: Làm không tốt, nguyên nhân duy nhất chính là người này không đủ cố gắng.
An Thường không xác định lý do vì sao Nam Tiêu Tuyết đối với mình nói ra sự chỉ trích, là lời nói vô tâm hay thật sự là nhìn ra cái gì.
Nhưng vô luận nguyên nhân có ra sao, khi cô tận mắt nhìn thấy Nam Tiêu Tuyết một mình khiêu vũ dưới cơn mưa dầm, trong lòng cô sinh ra cảm giác thất bại chưa từng có trước đó.
Cô vội bước đi, chuẩn bị vòng qua đoạn đường dẫn đến cây cầu khác để về nhà.
"Này."
Thanh âm của Nam Tiêu Tuyết tựa như một làn gió mát, nhưng bởi vì dầm mưa mà giọng nói trở nên ẩm ướt mập mờ.
Cho dù An Thường trong đầu chỉ muốn tránh đi Nam Tiêu Tuyết, thân thể lại thành thực bởi vì thanh âm kia mà dừng bước lại.
Cô tuy không quay người, thế nhưng lại nghe được tiếng bước chân Nam Tiêu Tuyết từ trên cầu đá đi xuống, từng bước một đi đến sau lưng cô.
Nam Tiêu Tuyết toàn thân được bọc trong chiếc sườn xám màu xanh sẫm, tựa như giấy Tuyên Chỉ* bị thuốc màu thấm ướt.
Tháng ngày mưa dầm ở Giang Nam thật quá đỗi ướt át.
"Cô không nhìn thấy tôi?"
An Thường tưởng tượng ra bóng lưng ẩm ướt kia, không hiểu vì sao cô lại bất động không muốn xoay người.
Cô đưa lưng về phía Nam Tiêu Tuyết đáp: "Nhìn thấy."
"Đã nhìn thấy, đi nhanh như vậy làm cái gì? Cũng không cùng tôi chào hỏi một tiếng." Thanh âm của Nam Tiêu Tuyết lộ ra một chút trêu tức, rơi vào trong tai An Thường lại biến thành ngạo mạn: "Còn coi tôi là do cô tưởng tượng ra à?"
An Thường ngón tay cuộn tròn.
"Quay lại."
An Thường bất động.
Thanh âm của Nam Tiêu Tuyết bị mưa bụi nhiễm càng thêm ướt át: "Quay người lại."
An Thường không thể không quay người.
Cô nhìn thấy gương mặt tuyệt sắc của Nam Tiêu Tuyết: Cô chính là sợ cái này.
Nam Tiêu Tuyết có một dung mạo quá đẹp.
Lông mày thanh tú, sống mũi cao thẳng, đôi môi mỏng manh.
Cô là trúc xanh sinh trưởng trong tuyết trắng.
Là Lạc Thần* đáng giá để thi nhân đời đời dâng thơ ca tụng.
Cô là biểu tượng của hết thảy những điều tốt đẹp, thế nhưng lại có sự tương phản quá lớn với nhân phẩm cùng tính cách lãnh khốc cao ngạo.
An Thường cảm thấy bản thân bị chia làm hai, một bên tham lam thưởng thức vẻ ngoài của Nam Tiêu Tuyết, một bên lại lên án linh hồn của cô.
Nam Tiêu Tuyết nói chung sớm thành thói quen dùng ánh mắt phán xét người khác: "Cô cứ giả vờ bảo trì bình thản đi."
Sườn xám vạt áo theo cước bộ chầm chậm lay động, theo mưa, theo gió, băng qua con sông hẹp hướng An Thường đi đến.
An Thường buông thõng mắt, nhìn thấy màu xanh vạt áo quét vào quần jean trên người mình.
"Cô thế nào không hỏi tôi, vì cái gì khuyên cô đổi nghề?"
An Thường không lên tiếng, để mưa bụi rơi xuống hóa thành lời nói duy nhất giữa hai người.
Cả đất trời đều ca tụng sự mỹ lệ của Nam Tiêu Tuyết, An Thường lại chỉ muốn trốn đi.
Nếu tò mò có thể hại chết con mèo chín đuôi, tự nhiên cũng sẽ không buông tha cô.
Cô sẽ không chủ động đến tìm Nam Tiêu Tuyết truy hỏi vấn đề, nhưng Nam Tiêu Tuyết đã đem cơ hội bày ra ở trước mắt An Thường.
Cô vẫn là không thể nhịn được: "Vì cái gì?"
Nam Tiêu Tuyết nhẹ "a" một tiếng.
An Thường sợ ngây người —— Nam Tiêu Tuyết là đang...!Cười sao?
Cô tất nhiên không thể tính là fan của Nam Tiêu Tuyết, nhưng Nam Tiêu Tuyết luôn giữ vẻ mặt vô cảm tới trình độ thượng thừa, dù có là trên sân khấu phỏng vấn trao giải, hay trên phố bị người khác chụp ảnh, vô luận là nhận được giải thưởng cao quý cỡ nào, mặc kệ cho fan cuồng nhiệt ra sao, từ xưa đến giờ Nam Tiêu Tuyết gần như chưa từng nở qua nụ cười..
An Thường cũng không nhịn được mà tò mò ngước mắt.
Nam Tiêu Tuyết thật sự đang cười.
Không coi là là nụ cười có nhiều thành ý, chỉ là do câu hỏi của An Thường vừa có sự nghiêm túc lẫn một chút ngốc nghếch.
Nam Tiêu Tuyết nghe xong khóe môi liền nâng lên, giọng điệu ba phần trêu tức.
Cái này đã đủ rồi, mỹ nhân mỉm cười một tiếng chính là ánh trăng chiếu rọi muôn phương, nhất là vị mỹ nhân xưa nay đều chưa từng cười qua: "Cô hôn tôi một chút, tôi liền nói cho cô biết."
An Thường hơi hơi mở to mắt.
Làm một người có tích cách nội liễm, đây là lần đầu tiên cô thể hiện ra biểu cảm kinh ngạc tột độ.
"Thế nào, không dám?" Nam Tiêu Tuyết hai tay chắp ở sau lưng, vòng eo khẽ cong xuống: "Không phải cô nói cô muốn hôn tôi sao?"
Đây là vị nữ thần có gương mặt cao khiết, cả một đời chỉ ở đỉnh núi tuyết tiếp nhận sự ngưỡng vọng của phàm nhân.
Nhưng cái kia vòng eo khẽ lay động lại sinh ra cực hạn mị hoặc, giống yêu tinh trong các bộ liêu trai tiểu thuyết.
Nữ yêu tinh hóa thành hình người, hút đi hết hồn phách của những chàng thư sinh.
Sự tương phản mãnh liệt sẽ sinh ra kỳ diệu lực hấp dẫn, An Thường nhịp tim đột nhiên hẫng một nhịp.
Phản ứng đầu tiên là: Không đúng, tuyệt không có khả năng cái này là Nam Tiêu Tuyết.
Cô không truy minh tinh, nhưng cũng bị Mao Duyệt cứng rắn cưỡng bức ép cô xem qua không ít tấm ảnh của Nam Tiêu Tuyết.
Nam Tiêu Tuyết tuyệt đối không có khả năng làm ra như vậy xinh đẹp quyến rũ thần thái.
Đây chính là Nam Tiêu Tuyết mà cô nghĩ ra trong tưởng tượng, cũng chính là người ôm lấy linh hồn cô rồi tiến vào một tràng xuân mộng.
An Thường cụp mắt lần nữa, nhìn về phía cánh tay trắng như tuyết lộ ra từ trong sườn xám của Nam Tiêu Tuyết.
Giống đầu hè vừa trưởng thành ngó sen, vừa bấm liền có thể thấm ra chất lỏng trong veo.
Cô không dám hôn Nam Tiêu Tuyết, nhưng ma xui quỷ khiến hỏi: "Tôi có thể sờ cô một chút không?"
Nam Tiêu Tuyết ngược lại sững sờ: "Cái gì?"
An Thường lấy lại tinh thần, xoay người chạy, thắt lưng bị túi vải đeo trên vai va đập không ngừng.
Một đường chạy về đến nhà, chính là gặp được Văn Tú Anh nữ sĩ đi tiểu đêm, thấy bộ dáng chạy như điên của cô giật mình kêu lên: "Vội cái gì? Chạy như thể có mười con ma nữ đuổi ở phía sau không bằng."
An Thường cài lên then cửa, dựa lưng vào cửa gỗ thở không ngừng, đai đeo của túi vải trượt xuống treo ở khuỷu tay, lay động một cái.
Động tác của cô kiên quyết như vậy, giống như thật sự muốn đem mấy con yêu tinh nhốt hết ở ngoài cửa.
Nam Tiêu Tuyết làm sao có thể đuổi theo cô chứ?
Một khi lộ ra kỳ quái tình trạng như thế này, tất cả mọi người đều đối với cô nhận xét một câu duy nhất: "Đứa nhỏ này, có phải là sửa văn vật sửa đến điên rồi không?"
An Thường nghỉ một lát, nâng người lên an ủi bà ngoại: "Cháu không sao, chỉ là có chút mệt mỏi, nghĩ chạy lẹ trở về ngủ sớm một chút."
"Bà mau đi về nghỉ đi."
An Thường trở về phòng, mở ra aptop, đăng nhập vô trang web tư vấn tâm lý, đem lúc trước xóa bỏ "Tâm lý tư vấn phòng làm việc" tài khoản lôi ra.
Người bệnh 1: 【 xin chào, hai ngày trước trong lòng tôi tương đối loạn, liền muốn yên tĩnh một mình.
】
Đối phương rất mau trả lời: 【 tôi hiểu, thật cao hứng vì cô còn sống yên lành, còn không có bị kiệt trạch mà chết.
】
An Thường:...
【 tôi muốn xin tư vấn một tình huống mới.
】
【 mời nói.
】
【 có hay không một loại khả năng, là ở trong hiện thực sinh hoạt tôi thật sự gặp được một người, nhưng những lúc tôi không nhìn thấy cô ấy, tôi lại ảo tưởng ra một phiên bản khác? 】
【 cô nói là cô ở trong hiện thực gặp được Nam tiên? 】
An Thường nghĩ đến Nam Tiêu Tuyết hành tung không thể bại lộ: 【 Aaa, tôi chỉ là nói ví dụ.】
【 loại tình huống này đương nhiên cũng là có thể xảy ra.
】
Đây chính là nguyên nhân đêm nay An Thường muốn sờ Nam Tiêu Tuyết.
Cô muốn nghiệm chứng một chút, Nam Tiêu Tuyết chủ động nói ra yêu cầu kêu cô hôn mình rốt cuộc là thật hay giả?
Nhưng nếu như Nam Tiêu Tuyết là thật, kia đôi cánh tay non mềm tựa ngó sen, liền thế này để cho cô sờ a?
Có khi nào fan của Nam Tiêu Tuyết đem cô chém thành trăm ngàn mảnh không?!
An Thường kinh sợ, liền bỏ chạy.
=================================
Chú thích:
1.
2 câu thơ "Nhẹ nhàng như chim hồng, uyển chuyển như rồng bay." được trích từ Lạc Thần Phú.
2: Lạc Thần: là một nữ thần sông trong thần thoại Trung Hoa.
Trong lịch sử Tam Quốc thì có người cho rằng Chân Lạc (Chân Mật) hoàng hậu chính là chuyển thế của nữ thần.
3: Giấy tuyên chỉ: là loại giấy cao cấp được dùng trong thư pháp, vẽ thanh thủy mặc..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...