Nam Tiêu Tuyết xoay người, tựa vào khung cửa sổ nhìn An Thường.
An Thường đang định bước đến bên cạnh ôm nàng, vì nàng xoay người nên đành khựng lại, tư thế và vị trí đều vô cùng xấu hổ. Cô cũng không có tâm tư điều chỉnh, tập trung suy nghĩ vấn đề của Nam Tiêu Tuyết.
Một câu "Chị nói chị phải đi, em lại thông suốt" tuy nói ra nhẹ tựa lông hồng, nhưng thực tế lại mang đến nhiều mê mang hơn. Tựa như thời tiết hôm nay, như làn khói càn quấy lẩn quẩn trước mặt, muốn cũng bắt không được, ngay cả chiếc ô cũng không thể cản được. Chúng nó lượn lờ xung quanh, ẩm ướt quấn khắp toàn thân, khiến người ta muốn trốn cũng không xong.
Vừa nãy hôn nhau vui vẻ hạnh phúc, lại khiến cho hai người không thể không suy nghĩ: sau khi đi qua mùa mưa dầm thì sẽ như thế nào?
Sau khi Nam Tiêu Tuyết rời khỏi thì thế nào?
Nam Tiêu Tuyết hỏi như vậy chỉ vì nàng muốn tìm đề tài để nói, hay là cũng như cô, mang một cõi lòng tâm tư rối rắm?
"Đứng mãi không mệt sao?"
"Hả?"
"Ngồi xuống đi."
An Thường lúc này mới nhận ra, nãy giờ mình vẫn đứng bên cạnh giường của Nam Tiêu Tuyết. Chăn mền trải vô cùng phẳng, không hề có dấu hiệu có người từng nằm lên. Nam Tiêu Tuyết khoan thai bước đến bên cạnh cô, ngồi xuống giường rồi khều tay An Thường: "Ngồi xuống đi."
An Thường ngồi bên người nàng, nhìn nàng đang cong eo vươn tay cởi giày.
Nam Tiêu Tuyết là diễn viên múa, bình thường không mang giày cao gót mà là một đôi giày gấm đế bằng, trên mũi giày là những đường thêu những đóa hoa nhỏ cô không rõ lắm, giống hoa anh đào, cũng có thể là hoa dâm bụt, chỉ biết những đóa hoa li ti lan tràn rực rỡ.
Nam Tiêu Tuyết khẽ thở dài, hình như dây giày đã vô tình bị kẹt. Lại một lần vô tình? Hay là do tâm tư của Nam Tiêu Tuyết cũng đang rối loạn như cô?
An Thường nhìn góc nghiêng xinh đẹp của nàng, sườn xám ôm theo đường cong xương bả vai, dáng điệu xinh đẹp lãnh ngạo, không để lộ ra bất kỳ tâm tình gì.
"Để em làm cho." An Thường nhỏ giọng nói.
Nam Tiêu Tuyết ngồi thẳng người lên, liếc nhìn cô một cái, vuốt vuốt vạt sườn xám, nghiêng người nâng cặp chân thon dài đặt lên đùi An Thường. Cách một lớp vải jeans, An Thường có thể cảm thụ được sức nặng đôi chân của Nam Tiêu Tuyết, cảm thụ độ ấm cơ thể chân thực và da thịt mịn màng của nàng.
Trong nhất thời cô không dám sờ vào, hai tay vô lực buông thõng, các đầu ngón tay gãi nhẹ lên nhau, ánh mắt nhìn vào nút thắt kia nửa ngày không nhúc nhích. Cuối cùng cũng nhìn rõ nút rối nằm ở đâu, mới chậm chạp vươn tay, trên chóp mũi đã thấm ra một tầng mồ hôi mỏng.
Khó nhất không phải là việc tháo nút, mà chính là phải làm sao mà không chạm vào cổ chân của Nam Tiêu Tuyết.
"Chị cảm thấy."
An Thường run lên, suýt chút nữa đã chạm vào Nam Tiêu Tuyết rồi. Làm gì tự nhiên lên tiếng vậy không biết. Cô buông tay ra điều hòa lại hơi thở, vẫn là nhịn không được xoay qua trừng mắt với Nam Tiêu Tuyết.
Nam Tiêu Tuyết "a" một tiếng: "Chị chỉ cảm thấy, có đôi khi em đối xử như chị cứ như là đang sờ vào một món đồ sứ ấy. Như thể nếu lỡ đụng vào chị một cái, sẽ khiến chị vỡ nát."
An Thường vùi đều nhìn chằm chằm vào cổ chân trắng muốt kia.
"Em có sờ thử thì cũng có sao đâu." Chất giọng Nam Tiêu Tuyết bình thường thanh lãnh, bây giờ còn cố ý hạ giọng, nghe như đang dụ dỗ: "Chị không phải đồ sứ, chị có nhiệt độ cơ thể mà."
An Thường vẫn một mực ngắm nghía cổ chân nàng, xương mắt cá nhân hơi nhô lên rất thu hút, tạo ra đường cong tinh tế. Tên háo sắc nào từng nói cổ chân của nữ nhân là cực phẩm nhân gian? Quá đúng.
An Thường thấp giọng trả lời: "Đây là chị cho phép em sờ đó nha."
"Ừa, chị cho phép mà."
Giọng nói Nam Tiêu Tuyết mang theo vẻ bình tĩnh lười nhác, nhưng chỉ một giây sau lớp mặt nạ đó đã bị phá vỡ, thân thể nàng chao đảo, một tay chống xuống đệm giường.
Khi nàng nói "đụng", ý của nàng chính là hờ hững chạm một cái, nhưng An Thường cũng mặc kệ cái nút thắt chưa tháo kia, bàn tay trực tiếp phủ xuống, ôm trọn mắt cá chân của nàng.
Nhiệt độ cơ thể của Nam Tiêu Tuyết bình thường không cao, An Thường lại còn trẻ hơn nàng 5 tuổi, lòng bàn tay ủ đầy một luồng khí nóng của tuổi trẻ, nằm ẩn dấu dưới lớp da thịt non mềm được nuôi dưỡng bởi vùng sông nước, vừa chạm vào đã có cảm giác nóng rực mơ hồ.
An Thường chưa dừng lại ở đó, cô khẽ khàng vuốt ve phần cổ chân của Nam Tiêu Tuyết, dấu vân tay li ti ma sát từng lỗ chân lông của nàng.
Kỳ thật, đôi chân này của Nam Tiêu Tuyết rất khổ, nàng thường tập luyện ở cường độ cao khiến chúng nó chịu rất nhiều vết thương chồng chất. Thế nhân yêu gương mặt kinh diễm và sự cao quý của nàng, nhưng đây là lần đầu tiên có người trân quý nâng niu cổ chân nàng, khiến nàng lần đầu tiên biết được mắt cá chân của một người thật ra lại nhạy cảm đến vậy.
Nhịn không được nhắm mắt lại.
Trong không khí có một khắc ngưng trệ, hơi nước từ ngoài cửa sổ hắt vào hóa thành những gợn sóng. An Thường nhẹ buông cổ chân Nam Tiêu Tuyết ra, ngón tay quay về việc chính, tháo gỡ nút thắt.
Nam Tiêu Tuyết mở mắt, buông chân xuống, ngơ ngác nhìn bức tường trắng trước mặt.
"Chị cởi giày là muốn ngủ một chút hả?"
"A." Nam Tiêu Tuyết hoàn hồn: "Ừa, hai ngày liên tục ngủ không ngon, đầu óc không đủ tỉnh táo, nên đã nói ra mấy lời không suy nghĩ."
An Thường im lặng.
"Mấy lời không suy nghĩ" – cô hiểu, Nam Tiêu Tuyết đang nói về câu hỏi "Sau mùa mưa dầm, Ninh Hương trông như thế nào?" ban nãy.
Có lẽ Nam Tiêu Tuyết đã nhạy cảm phát hiện nét mất mát của cô sau một hồi xúc động. Nàng lớn hơn cô nên lý trí cũng mạnh hơn nhiều, về khoảng cách giữa thân phận và địa vị của hai người, nàng rõ ràng hơn cô.
Câu nói vừa rồi có lẽ chỉ là do Nam Tiêu Tuyết ngắm cảnh sinh tình mà thôi, lại vô tình góp chút lửa nuôi dưỡng ảo tưởng hoang đường của An Thường.
Cô lạnh nhạt "ừm" một tiếng, không cần Nam Tiêu Tuyết nói thêm gì nữa.
Nam Tiêu Tuyết hỏi: "Em có muốn ngủ với chị một lát không?"
Hai người đều chưa thay đồ, Nam Tiêu Tuyết kéo chăn qua, ý tứ của nàng chính là một giấc ngủ thuần khiết không mang bất kỳ hơi hướm sắc dục gì.
Trong lòng An Thường lại không bình tĩnh như vậy: "Em không ngủ."
Cô bị một luồng khí mất trật tự quấy rối cõi lòng, đứng lên đi qua đi lại hai lần trước mặt Nam Tiêu Tuyết, rồi ngước lên nói với nàng: "Em phải đi rồi."
Nam Tiêu Tuyết "ồ" một tiếng.
"Được thôi." Nàng nói.
An Thường đi hướng về phía cửa phòng, bầu không khí trong phòng giống như bị một sợi dây thừng thít chặt, mọi thứ dừng như bị chặn lại ở đâu đó, khiến cho con người không thể hô hấp.
Bởi vì trong lòng vướng mắc một chút hờn dỗi, nên lúc đầu bước chân An Thường vội vàng hơn bình thường, rồi lại chậm dần chậm dần sau mỗi sải chân.
Có lẽ, cô đang đợi giọng nói dịu dàng kia kêu tên mình, giữ mình lại.
"An Thường." Nam Tiêu Tuyết gọi cô, An Thường khẽ thở dài rồi quay người lại.
Nhìn biểu cảm trên mặt Nam Tiêu Tuyết lúc này, cô đã nghĩ, trong một chớp mắt, hai người đều đã nhớ tới câu nói kia của Nam Tiêu Tuyết – "Thời gian còn lại của chị ở Ninh Hương, không nhiều lắm."
Người từng mang lòng rối rắm cũng không chỉ có mình An Thường.
An Thường hạ giọng nói nhỏ nhẹ: "Em không muốn ngủ, nhưng mà em có thể canh cho chị ngủ."
Nói xong lại ngồi xuống giường, vẫn là góc giường cô đã ngồi ban nãy, còn có thể cảm nhận được độ ấm bản thân để lại ban nãy.
Nam Tiêu Tuyết cúi người tháo bên giày còn lại xuống, cũng không còn rối nữa. Hai cẳng chân trắng như tuyết nhanh chóng co lên, Nam Tiêu Tuyết lên giường.
An Thường nhìn chằm chằm vào hai chiếc giày vải thêu hoa trên sàn gỗ, đôi mắt trống rỗng. Cô cho rằng Nam Tiêu Tuyết sẽ nằm lên gối đầu, nhưng lại không ngờ tới nàng lại chấp nhận co chân cuộn người, đầu đặt lên đùi cô.
"Nằm như vậy có nặng không?" Nam Tiêu Tuyết hỏi cô.
An Thường đột nhiên cảm thấy chua xót. Hai người đều quá mức e dè sợ hãi, khách khí tới mức xa cách.
"Không nặng." An Thường ngả ra sau một chút, tay chống xuống mặt giường: "Chị không cần phải hỏi đâu, muốn nằm cứ nằm."
Nam Tiêu Tuyết nằm nghiêng trên đùi cô, nhỏ giọng "ừa".
An Thường thành thật ngay thẳng ngồi một lát, người người đều nói cô phục chế cổ vật đến si khờ, nhưng hôm nay cô phát hiện cũng không phải như vậy. Cô ngồi thẳng không bao lâu, eo bắt đầu cong về phía trước, muốn nhìn bên mặt Nam Tiêu Tuyết.
Nửa gương mặt nàng bị tóc đen che khuất, phủ xuống tận đùi cô. Ở góc độ của cô chỉ có thể nhìn thấy da thịt trắng muốt ẩn hiện giữa những nếp tóc, và còn có chiếc mũi xinh đẹp được rất nhiều người thèm khát.
Ngay cả đôi môi hôn đến kiều diễm ban nãy cũng bị tóc đen che đi mất.
Hô hấp của nàng đều đều, là đang ngủ sao?
Vậy càng tốt, nếu thế cô sẽ có thể không kiêng nể gì, to gan nhìn nàng.
"Em muốn hôn chị sao?"
An Thường hoảng sợ. Ánh mắt vì ngại ngùng mà liếc sang chỗ khác, rồi nghĩ lại, nàng rõ ràng là đang nhắm chặt hai mắt, làm sao có thể biết được mình có nhìn nàng hay không đâu. Phần nhiều là cảm giác mà thôi.
Cô nghĩ mình cần nói rõ với nàng hơn một chút, rằng chính mình cũng không phải là cầm thú đòi hỏi không thôi. Nhưng Nam Tiêu Tuyết đã dùng câu nói vừa nãy trả lại cô: "Em cũng không cần hỏi chị đâu."
Muốn hôn thì cứ hôn.
An Thường nhận được sự cho phép của nàng, lá gan bắt đầu phình to ra. Ngón tay phủ lên một vài lọn tóc đen dày, nhẹ nhàng vén ra sau tai, lộ ra một bên tai nhỏ nhắn trắng muốt như ngọc quý. Thời điểm còn làm việc cho Cố Cung, cô đã có nhiều lần nhìn thấy những loại ngọc thượng hạng nhất, nhưng cũng không có bất kì món ngọc nào xinh đẹp như thứ trước mặt.
Eo khẽ cong, một tay cô khoác lên đầu vai của nàng làm điểm tựa, hạ người xuống dùng môi chạm vào vành tai tinh xảo như ngọc kia. Lúc ngồi thẳng dậy mới cảm thấy thẹn thùng, ngay cả hơi thở cũng thoáng dừng lại một nhịp.
Lỗ tai Nam Tiêu Tuyết đỏ như máu. Cô bé An Thường này, lúc thẹn thùng thì làm gì cũng nhìn trước ngó sau, nhưng một khi đã lớn mật thì sẽ vô cùng bạo dạn.
Khi Nam Tiêu Tuyết nói "hôn", nàng chỉ nghĩ cô sẽ hôn vào má hoặc môi mình.
Vậy mà, không ngờ được.
An Thường nhẹ giọng: "Tai của chị đỏ rồi kìa."
Nam Tiêu Tuyết nói: "Không cho nói."
An Thường nhoẻn cười thật tươi. Bầu không khí ngưng trệ ban nãy cũng đã tan đi kha khá, luồng khí trời tươi mát từ ngoài cửa sổ ùa vào làm mọi thứ dễ dàng hơn hẳn.
"Chị ngủ đi, em không phiền chị nữa đâu."
"Em thì sao?" Nam Tiêu Tuyết trầm tĩnh lại, trong giọng nói mang theo một chút ủ rũ.
"Em hả," An Thường lấy điện thoại ra: "Em chơi điện thoại một chút."
Nam Tiêu Tuyết lại miễn cưỡng nói "ừa."
Sau đó, căn phòng khôi phục lại sự yên tĩnh.
Thật ra cô chỉ giả vờ chơi điện thoại thôi, cầm lên đặt trong lòng bàn tay, nhưng màn hình cũng không hề sáng lên. Người hiện đại luôn thích dính vào màn hình điện thoại sẽ không thể hiểu được. Đợi Nam Tiêu Tuyết thật sự ngủ, An Thường khẽ đặt điện thoại xuống, hai ta chống xuống mặt giường phía sau.
Những làn gió mang theo hơi mưa bay qua cửa sổ trốn vào phòng. Trước kia, mỗi lần cô và bà cùng nhau nhặt rau, hai người có thể ngồi một chỗ thật lâu. Đến sau này, mỗi khi vùi đầu vào phục chế cổ vật, cô lại chính mình yên lặng ngồi rất lâu. Đã có rất nhiều người nói cô không giống một đứa trẻ, lớn lên lại không giống một người trẻ tuổi.
Có lẽ là như vậy thật.
Hiện tại, cô cứ giữ nguyên tư thế nhìn chăm chú vào gương mặt Nam Tiêu Tuyết đang chìm trong giấc ngủ, cho dù không làm gì cả, cũng có thể ngồi như thế nhìn nàng rất lâu.
Lòng ngọt ngào êm ả như dòng sông vẫn luôn chảy xuôi êm đềm ngoài kia.
Thật ra, tuy không thật sự làm gì cả, nhưng cũng không hề nhàm chán khô khan, vì cô có rất nhiều thú vui để "chơi".
Ví dụ như, chủ động điều chỉnh nhịp thở của mình đồng bộ với nhịp thở của Nam Tiêu Tuyết.
Ví dụ như, tập trung đếm từng sợi lông mi dài rậm của Nam Tiêu Tuyết.
Ví dụ như, điều khiển ánh mắt vuốt qua đường cong ưu việt trên gương mặt Nam Tiêu Tuyết.
Có lẽ cô có thể cứ thế ngồi mãi ở nơi này. Cho đến khi mùa mưa dầm đi qua, mỗi ngày mới bắt đầu bị nắng nóng thiêu đốt, rồi tận khi lá xanh chuyển vàng rơi rụng phủ đầy mặt đất, lộ ra những nhánh cây khô buồn; bốn mùa đi qua như một vòng luân hồi bất tử.
Và mùa mưa dầm năm sau sẽ lại tới, cô vẫn sẽ ngồi ở nơi đây, chưa từng rời đi.
Nhưng mà cô biết đây là điều không có khả năng xảy ra.
Hai chân cô bắt đầu tê rần, nhưng cô vẫn kìm nén không động đậy, thoáng nghĩ chốc nữa khi mình đứng lên bước đi liệu có trông buồn cười như một con vịt đang đi hay không.
Đột nhiên có ai đó gõ cửa phòng.
Trong lòng An Thường giật thót.
Cô không muốn đánh thức Nam Tiêu Tuyết, nhưng người ngoài cửa cũng không rời đi nhanh như vậy.
"Tuyết tỷ ơi?"
Là Nghê Mạn.
Trong đầu An Thường bắt đầu hiện lên một câu hỏi, nếu ngoài kia là trợ lý của nàng, thì liệu cô ấy có chìa khóa vào phòng của nàng hay không? Nếu cô ấy không nghe tiếng đáp lại từ bên trong, liệu sẽ có lo lắng đến mức trực tiếp dùng chìa khóa phụ mở cửa vào hay không?
Nghê Mạn chỉ có một mình, hay là đang đi cùng với Thương Kỳ?
Nếu cả hai bước vào, thấy được Nam Tiêu Tuyết cong chân gối lên đùi cô nằm ngủ thì sao?
Khi đó cô nên nói gì bây giờ?
Cô cứ rối rắm giữa "không muốn đánh thức Nam Tiêu Tuyết" và "nỗi sợ bị phát hiện", hai sự việc vô cùng mâu thuẫn giằng co qua lại trong tiếng gõ cửa ngày càng dồn dập lại càng thêm căng thẳng.
Nam Tiêu Tuyết đột nhiên nói: "Có gì mà em lại khẩn trương vậy?"
An Thường ngơ ngác.
Giọng nói của Nam Tiêu Tuyết vô cùng tỉnh táo, giống như khoảng thời gian xấp xỉ một tiếng vừa qua nàng cũng chưa từng ngủ.
Nàng từ tốn ngồi dậy, vuốt vuốt dải tóc đen dài, xỏ chân vào đôi dép lê của nhà nghỉ, thong thả đi đến cửa trước, mở cửa ra.
"Chị còn ngủ hả?"
"Dậy rồi."
Nghê Mạn gật gật đầu, Nam Tiêu Tuyết là một diễn viên múa có quy luật khắt khe giữa làm việc và nghỉ ngơi, bình thường cô ấy luôn đến tìm Nam Tiêu Tuyết vào tầm giờ này, cho nên vừa nãy cô ấy không khỏi lo lắng khi không nghe nàng đáp lời.
Nghê Mạn đưa cho nàng thứ gì đó: "Đây là thuốc bổ sung dinh dưỡng hôm nay và cơm trưa cho chị."
"Được, cảm ơn em."
"Về phần kịch bản, đạo diễn Điền vốn dĩ là người khá cầu toàn, đọc lại tỉ mỉ thì không hài lòng lắm ở một vài chỗ, nói tối hôm qua đã thương lượng với chị và Hành tỷ rồi. Cô ấy cũng đã lệnh cho biên kịch thức đêm điều chỉnh lại, sáng hôm nay gửi ra cho mọi người, chị xem sơ qua đi, chút nữa sẽ có cuộc họp online."
"Được."
"Vậy em đi đây ạ."
"Muốn vào trong ngồi chút không?"
An Thường đang ngồi trong phòng nghe thế hoảng hốt đến cứng người. Từ góc độ của cô sẽ không nhìn thấy Nam Tiêu Tuyết, chỉ có thể nghe được giọng nói của nàng ở chỗ cửa phòng mà thôi, giọng nói bình tĩnh đều đều không có cảm xúc gì.
Tại sao Nam Tiêu Tuyết lại mời Nghê Mạn vào phòng?
Ngón tay An Thường nhíu chặt ga giường, nghe tiếng Nghê Mạn đầy sợ hãi: "Dạ???"
Nam Tiêu Tuyết tiếp tục bình tĩnh nói: "Em cầm cà phê trên tay, đi lại cũng không tiện lắm, hay là vào phòng ngồi uống chút rồi đi cũng không muộn."
"Khô..không không không không cần đâu Tuyết tỷ, em về phòng mình là được rồi."
"Được." Nam Tiêu Tuyết nói: "Em đi đi."
Tiếng bước chân bên ngoài vội vàng lủi đi như vừa được ân xá khỏi tội chết.
Một tay Nam Tiêu Tuyết cầm cơm và thuốc bổ, một tay khác nắm xấp kịch bản mới in còn thơm mùi mực quay lưng bước vào trong phòng. Nàng tiện tay đặt mọi thứ lên bàn, rồi kéo ghế ngồi xuống.
An Thường nhịn không được: "Sao chị lại gọi Nghê Mạn vào đây? Không sợ cô ấy nhìn thấy em hả?"
Nam Tiêu Tuyết hỏi lại: "Em rất sợ sao?"
An Thường sững người.
Nam Tiêu Tuyết câu nhẹ khóe môi, nhưng trong mắt không hề thấy được niềm vui: "Yên tâm đi, em ấy sẽ không vào đâu."
Người người kính ngưỡng Nam Tiêu Tuyết, bọn họ cũng vì thế mà giữ khoảng cách nhất định với nàng.
An Thường nhớ đến cảnh tượng trong phòng karaoke đêm ấy, bên người Nam Tiêu Tuyết trống trải cô quạnh. Cô lại lần nữa ý thức được rằng chiếc vương miệng danh vọng với bề ngoài thêu hoa khảm ngọc nàng đang đội, có lẽ được dệt thành từ những nhánh bụi gai sắc bén.
Cũng không hề dễ dàng như vậy.
Nam Tiêu Tuyết mở hộp thuốc ra, An Thường từ xa nhìn qua, trong đó có kha khá những viên thuốc nén và những vỏ thuốc con nhộng đa sắc. Ban nãy Nghê Mạn có nói đây là thuốc bổ cung cấp dinh dưỡng.
Nam Tiêu Tuyết chú ý đến ánh mắt tìm tòi của cô, tay chỉ vào từng loại thuốc, liệt kệ: "Đây là thuốc bổ tổng hợp, cái này là dầu cá, viên này bổ sung can-xi, còn cái này hỗ trợ tăng cường vitamin D..."
"Diễn viên múa luôn phải luyện tập ở cường độ cao, nên cần phải vô cùng tỉ mỉ cẩn thận để duy trì các chức năng của cơ thể và trạng thái thể chất tốt nhất."
Nàng rót một ly nước ấm, dứt khoát vốc một nắm thuốc uống một loạt. An Thường dõi theo đường xương cổ thon dài kia, đường cong vô cùng ưu việt khẽ chuyển động nuốt xuống từng ngụm.
Ánh mắt An Thường trượt xuống.
Cổ áo sườn xám dựng thẳng.
Nút cài tinh xảo.
Đường may chiết eo tinh tế.
Hoa văn viền mép nơi vạt áo.
Xuống chút nữa chính là hai bàn chân nhỏ xinh của nàng đang xỏ vào đôi dép lê của khách sạn, và trong góc phòng chính là rương hành lý khép hờ của nàng.
Nam Tiêu Tuyết đặt ly nước xuống: "Chị cần phải cố gắng tuân thủ thói quen làm việc và giờ giấc ăn uống." Nàng giải thích: "Cho nên bây giờ chị cần phải ăn trưa, xế chiều còn cần phải họp và luyện tập."
"Ò."
Nam Tiêu Tuyết mở nắp hộp cơm, hỏi An Thường: "Em có muốn ăn cùng chị không?"
Rồi lại nhướn mày: "Mà thôi, em chắc chắn sẽ không thích đâu."
An Thường hỏi: "Chị ăn món gì vậy?"
Nam Tiêu Tuyết nâng hộp lên đưa cho cô xem; ức gà, súp loãng, trứng, và phần cơm nhỏ. Khẩu phần ăn không ít, vì cũng cần đủ để cung cấp năng lượng cho diễn viên, nhưng món ăn vô cùng thanh đạm ít dầu muối, nhìn không ngon miệng lắm.
An Thường mím môi, Nam Tiêu Tuyết đặt hộp cơm xuống, khẽ quậy quậy phần súp loãng: "Những lần chị đến nhà em ăn cơm, đều được tính là những lần ăn ngon hiếm hoi."
An Thường đứng lên: "Chị ăn đi, em phải đi rồi."
Nam Tiêu Tuyết không có mở miệng giữ cô lại, chỉ nhàn nhạt trả lời: "Được rồi."
An Thường hơi do dự: "Nếu lúc này em rời khỏi phòng chị thì có bị người khác bắt gặp không?"
Nam Tiêu Tuyết vô cảm nói: "Nếu em sợ thì nhảy cửa sổ chuồn ra đi."
An Thường đi đến cạnh cửa sổ, nhoài đầu ra dò xét. Nhà nghỉ xây theo phong cách cũ nên mỗi tầng cũng không cao, phòng của Nam Tiêu Tuyết ở tầng hai, ngoài cửa sổ còn có một phần mái hiên hẹp có thể dùng để tựa chân. Tuy vậy, những cơn mưa dầm không ngớt độ này hoàn toàn có thể khiến nó trơn trượt hơn, hoặc là mục ruỗng hư hỏng nặng nề. Lỡ như không may đạp trúng chỗ nào té xuống, thì chẳng phải lại càng gây chú ý hay sao?
"An Thường."
An Thường ngoái đầu lại, nhìn thấy Nam Tiêu Tuyết đang cau mày nhìn cô.
"Đi qua cầu thang bên trái, hình như bình thường có rất ít người đi bên đó."
"Ơ, được."
An Thường vội vàng đi đến cửa phòng, kéo nhẹ cửa, thông qua khe cửa nhìn ngó xung quanh. Hiện tại không có ai cả, cô tranh thủ lúc vắng người, khẽ khàng lách qua khe cửa đóng cửa lại, guồng chân nhanh chóng bước về bên trái, kỳ thật cô rất muốn chạy đi cho rồi, nhưng mà lại sợ gây ra động tĩnh quá lớn.
Rốt cuộc cô cũng có thể đi đến cầu thang mà không đánh thức bất kỳ ai, vội vàng chạy xuống. Trong sảnh lớn có tiếng người trò chuyện, may mắn là đoạn hành lang này dẫn ra cửa sau của nhà nghỉ. An Thường khẽ đi ra, đè lại con tim đang đập loạn xạ của mình, đi một vòng lớn xung quanh nhà nghỉ rồi mới cuồng chân chạy thẳng về nhà.
Nam Tiêu Tuyết tạm thời buông xuống cơm hộp đi đến cạnh cửa sổ, gương mặt lạnh băng như sương tuyết dõi theo bóng lưng An Thường. Nàng đang nghĩ: chính mình nóng giận từ lúc nào?
Có lẽ là từ lúc Nghê Mạn gõ cửa, An Thường phản ứng vô cùng căng thẳng.
Em ấy sợ người khác nhìn thấy đến vậy sao?
Nếu nói về vị thế thì thân phận của Nam Tiêu Tuyết quả thật không tiện để cho An Thường quang minh chính đại xuất hiện trong cuộc sống của nàng, nhưng khi nàng nhìn nhận khách quan hơn thì lại có vẻ như An Thường mới là người đang sợ hãi chính mình xông vào cuộc sống của em ấy.
Nàng nhớ tới câu nói của An Thường trong điện thoại: "Trước kia em từng rất thích một người."
An Thường là bị tổn thương đến sợ hãi, có lẽ cô sẽ không cho phép loại "yêu thích" sâu nặng như vậy xảy ra một lần nữa. Nam Tiêu Tuyết lại nghĩ: vậy tại sao mình lại tức giận?
Bản chất nàng xưa nay không phải là một người tham lam, kinh nghiệm nhiều năm luyện múa và đứng trên sân khấu đã dạy cho nàng hiểu rõ, con người trả giá bao nhiêu sẽ nhận lại bấy nhiêu, những giây phút xinh đẹp lung linh trên sân khấu đều được đánh đổi bằng những vết thương tràn đầy hai chân.
Nàng chỉ có thể dành cho An Thường một đoạn tình cảm lưu luyến ngắn ngủi, An Thường cũng đáp trả lại nàng đãi ngộ tương tự, chỉ thế mà thôi. Nàng không nên phản ứng gay gắt như vậy khi An Thường muốn tránh đi người khác rời khỏi nhà nghỉ.
Nam Tiêu Tuyết sờ sờ vành tai mình, cảm giác nó ấm hơn bình thường một chút, có lẽ vẫn còn vương lại hơi nóng từ đôi môi An Thường. Đôi khi hôn cũng không phải là thứ tốt, Nam Tiêu Tuyết tự kết luận trong lòng, chẳng phải tinh phách cũng là vì một nụ hôn mà rơi vào hố sâu vạn trượng hay sao?
Cuối cùng hồn phi phách tán, bảy trăm năm công lực vì thế mà tan biến vào hư vô.
Nam Tiêu Tuyết nhắc nhở chính mình: mình nên thanh tỉnh một chút.
***
Vì sáng nay đi ra ngoài sớm, nên lúc An Thường về nhà cũng chưa qua mười giờ.
Văn Tú Anh đang ở trong sân nhà lặt rau, vừa thấy bóng dáng cô thì ngạc nhiên hỏi: "Con đi ra ngoài hồi nào đấy?"
"Hay là con ở ngoài cả đêm hôm qua không về nhà? Do lịch quay sát sao quá hả?"
"Không ạ, tối qua con có về, sáng sớm hôm nay mới đi ra ngoài." An Thường nhấc một cái ghế nhỏ đặt cạnh bà ngoại, ngồi xuống phụ bà lặt rau.
"Mới sáng sớm con ra ngoài làm chi?"
An Thường không trả lời, im lặng một hồi lại đột nhiên nói: "Bà ngoại ơi, bất kể thế nào con cũng sẽ không rời khỏi Ninh Hương đâu, bà đừng đuổi con đi."
"Sao khi không con lại nói vậy?"
"Bảy năm qua con ở ngoài kia đã đủ lắm rồi." An Thường thảy cọng rau vào trong rổ: "Kiểu người như con, không hợp với thế giới bên ngoài."
Văn Tú Anh nhìn cô: "Con bị người trong đoàn phim ức hiếp à? Nếu không thể hòa hợp được với mấy người đó thì bỏ đi đừng làm nữa, về nhà."
"Không có, bọn họ đều rất tốt, không có ai ức hiếp con hết."
"Vậy sao con..." Văn Tú Anh ngập ngừng.
An Thường hít sâu một hơi: "Con chỉ sợ bà thấy con và mọi người vui vẻ đến vậy, sợ bọn họ rời đi rồi ở đây cũng không còn người nào đồng lứa với con nữa, sẽ lại ép con trở về Bội Thành."
"Ta không ép buộc con nữa." Văn Tú Anh phất phất tay: "Về chuyện con có quay lại Bội Thành hay không ta cũng không thể quyết định được, ta chỉ muốn con sống thật tốt, vì sau khi mẹ con đi Bội Thành thì..."
"Tóm lại, ta không ép con, trước kia là ta lớn tuổi hồ đồ nói chuyện không đâu thôi, con cứ quyết định là được."
An Thường nhẹ giọng đáp: "Dạ."
Đến chiều, An Thường đang ở phường nhuộm phụ giúp thì nhận được tin nhắn của Nghê Mạn: [Hôm nay không quay phim.]
An Thường sững sờ, lau lau tay, mặc kệ bàn tay còn dính đầy màu lam nhạt, vội vàng trả lời: [Vì sao vậy?]
Chắc cũng không liên quan gì đến bầu không khí mất tự nhiên khi cô và Nam Tiêu Tuyết tách ra đâu.
Nghê Mạn nhắn lại: [Tối nay Tuyết tỷ sẽ đi Hải Thành tham gia sự kiện, đạo diễn Điền cảm thấy tiến độ quay dạo này không tệ, cho nên sẵn tiện để cho mọi người nghỉ ngơi một đêm, coi như là thả lỏng điều chỉnh trạng thái một chút.]
An Thường: [Vậy thì tốt.]
Bỏ điện thoại lại vào trong túi quần, rồi nhìn chằm chằm vào những đầu ngón tay nhiễm màu xanh nhạt của mình, dẫu có cố lấy móng tay cào cào thì cũng không khiến chúng nó biến mất.
Vậy là tối nay sẽ không gặp được nàng sao?
- --
Mở máy vào Wattpad bỗng dưng thấy gần 500 cái thông báo mà vừa ngạc nhiên vừa vui vừa sợ. Không biết tại sao mọi người chú ý đến con mình như vậy, nhưng mong rằng tất cả các bạn có khoảng thời gian vui vẻ thoải mái và êm đềm khi đọc bộ truyện này. Tất nhiên sẽ có người hợp người không, thí dụ có gì không ưng thì cũng đừng nói nặng lời, mình hay overthinking lắm =)) Tại mình dịch theo tác giả viết thôi, sửa câu chữ màu mè xíu chứ không cố ý thay đổi gì hết á.
Happy Valentine's Day <3 Chúc mọi người mùng 5 vui vẻ, kéo xì dách tới đâu thắng tới đó, chơi lô tô gom sòng, thắng thì vui thua thì thui năm sau làm lại, đừng cố gỡ không có ích gì đâu=))
Và, mình vẫn cần một bạn đáng yêu giúp mình beta!!! Chứ nhiều khi dịch xong rất lười đọc lại luôn:))
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...