Hạ Ninh Huyên vừa mới thân mật với cô, vén váy cô lên, trong khi vội vàng, cô vẫn chưa sửa xong vạt áo, thời khắc đó váy của cô chỉ vừa che đến chân, hương thơm vừa phải.
Hạ Thừa Việt ngay cả anh mình cũng phớt lờ, ánh mắt toàn bộ đều dừng trên người cô, cậu vẫn muốn nhìn kỹ hơn, muốn đôi chân của cô dang ra nhiều hơn.
Nhưng rất nhanh, Hạ Ninh Huyên đứng dậy đi qua, cản trở tầm nhìn của Hạ Thừa Việt.
“Chi nhánh công ty nào?” Hạ Ninh Huyên hỏi thẳng vào vấn đề.
Hạ Thừa Việt không tự nhiên mà nuốt nước bọt, “Là ở Los Angeles”
Hạ Ninh Huyên cau mày, “Đừng có nói nhảm trước mặt tao”
Thừa Việt bị anh mắng một lúc mới dừng lại, anh cúi xuống nhìn, không biết đang nghĩ gì.
“Rốt cuộc có chuyện gì, nói rõ cho tao” giọng điệu của Hạ ninh Huyên hơi thấp, dễ nhận thấy đang thân mật bị gián đoạn khiến anh ít nhiều có chút khó chịu.
Hai người đàn ông tự nhiên đi ra ngoài nói chuyện, vừa đi vừa nói, Hạ Thừa Việt có chút bất ngờ phát hiện, dưới căn nhà gỗ này dường như cứ 50m lại có một bảo vệ đứng ở đó,canh phòng có thể nói là nghiêm ngặt.
Hạ Thừa Việt vừa định mở miệng hỏi, nhưng qua khóe mắt thoáng thấy có người đang đứng nhìn về bên này, hơn nữa không ai khác chính là Văn Anh.
Cô đứng trên tầng hai, rèm cửa sổ che gần hết cơ thể cô, nhưng Hạ Thừa Việt vẫn nhận ra, cậu nhìn lên, nhưng Văn Anh giống như động vật nhỏ sợ hãi, trong nháy mắt đã đi mất, chỉ còn rèm cửa sổ nhẹ nhàng chuyển động.
Hạ Ninh Huyên đương nhiên nhận ra sự lơ đãng của Hạ Thừa Việt, nhìn theo ánh mắt của cậu ta, bên cửa sổ không có người, nhưng rèm thì đang đung đưa.
Thừa Việt khẽ nhếch miệng, ngữ điệu vẫn đùa giỡn như trước, “ Anh, hóa ra anh nuôi chim hoàng yến.” Nhớ lại vẻ mặt Văn Anh vừa rồi, đó tuyệt đối không phải là sự tự nguyện hưởng thụ, mà hoàn toàn trái ngược, cô là hoảng loạn, sau khi Hạ Ninh Huyên thả ra, cô rõ ràng mới thở phào nhẹ nhõm.
Trong mắt cô giống như có những giọt nước mắt lấp lánh, Hạ Thừa Việt cảm thấy như tim mình đập thình thịch,giống như khát vọng bảo vệ và chinh phục của anh bị cô kích thích.
Nhưng anh không ngu ngốc đến mức đi tranh giành phụ nữ với anh trai mình.
Quả thực Văn Anh rất đẹp, bất luận người đàn ông nào, chỉ cần nhìn cô một cái cũng sẽ để lại ấn tượng, cô nên được bảo vệ nếu không sẽ bị cướp mất.
Trước kia, Hạ Thừa Việt vẫn hay trêu đùa Văn Anh, nhưng kể từ đó, cậu không nhắc đến cô nữa.
Đêm hôm đó, cậu ta tìm được hai người phụ nữ qua đêm, hai người phụ nữ mà hán nghĩ còn đẹp hơn Văn Anh.
Nhưng khi dang chân người phụ nữ ra, từng hình ảnh trong tâm trí anh lại hiện ra...
Thật sự quá tệ rồi.
Hạ Ninh Huyên từ người giúp việc được biết, Văn Anh có sở thích nuôi chim, có thể là người cha tham ô ăn hối lộ đó để lại cho cô thói quen xa hoa này.
Để làm cho cô vui, Họ Ninh Huyên mua lại rất nhiều họa mi loài có giá trị quý hiếm, đặc biệt dọn một nơi yên tĩnh trong vườn hoa để làm chuồng chim, bên trên được bao phủ bởi cây tử đằng màu tím.
Văn Anh lúc đầu không hề cảm kích, nhưng dần dần bắt đầu chủ động nuôi những con chim này, cô cuối cùng đã cười, cũng không sợ ở trên gác buồn chán như gặp người nữa, thỉnh thoảng chủ động xuống.
Trong vườn hoa có rất nhiều xích đu, cũng là do thấy cô đi đứng mà không có chỗ ngồi, nên đặc biệt làm cho cô.
Lâu dần, cô sẵn sàng ở dưới.
Không có sự cho phép của Hạ Ninh Huyên, cô không thể rời khỏi căn phòng gỗ này, không phải là chưa thử qua, không một ngoại lệ bị bảo vệ chặn phải quay lại, cuối cùng cô vùng vẫy lao ra ngoài, hậu quả có thể tưởng tượng ra là tồi tệ đến mức nào.
Nhưng cô muốn gặp mẹ, đành phải ở lại.
Văn Anh có khi sẽ ngủ luôn trên xích đu, cuộn tròn cơ thể giống như đứa trẻ, khi Hạ ninh Huyên lần đầu tiên nhìn thấy, đã chăm chú nhìn rất lâu, sau đó đi đến quỳ gối xuống, đưa tay nhẹ nhàng vuốt tóc cô, động tác nhẹ nhàng như sợ bảo bối vỡ mất, dáng vẻ dịu dàng dường như không còn là anh nữa.
Chỉ là anh không hôn không chạm, cô sẽ không bị giật mình mà tỉnh.
Thời khắc dịu dàng hiếm thấy này là cực kỳ ít, dục vọng của anh căn bản là khó mà kiềm chế, sau này, sẽ ôm cô làm tình trên xích đu.
Tuy nhiên trong vườn cây cối tươi tốt, lại có cây tử đằng rập rạp bao phủ, nhưng vẫn là môi trường mở, Văn Anh căng thẳng, mỗi lần đều bám chặt lấy anh, liều mạng kiềm chế tiếng rên rỉ của mình.
Anh đương nhiên sẽ không cởi quần áo của cô, anh không muốn cô bị người khác nhìn thấy.
Nhưng sẽ cởi áo ngực và quần lót của cô, giấu dưới lớp váy xếp ly, tùy ý đi vào nơi bí mật mềm mại của cô.
Đôi chân cô bị tách ra, anh ở sau lưng xen vào, chỉ cần ngồi trên chân anh, chiếc váy che đến đùi, che đi bộ phận dâm tục nhất.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...