Âm Mưu Từ Lâu FULL


Đến câu lạc bộ, đối với Văn Anh mà nói, là một chuyện vừa vui vừa vướng, nhưng điều khiến cô ngạc nhiên nhất chính là thái độ của Hạ Ninh Huyên, chẳng lẽ anh ta có đủ tự tin để nắm chắc trái tim cô thay vì cô sẽ lúng sâu vào người đàn ông khác?
——Tại sao, anh ta có vẻ quá tự mãn rồi.
Văn Anh trên suốt chặng đường không nói lười nào, Hạ Ninh Huyên hiếm khi có kiên nhẫn: "Anh cùng với em."
Cô ngẩng đầu nháy mắt với anh, anh ta nói: "Anh đi vào với em, sẽ không để người đàn ông khác chạm vào em."
Cô cảm thấy có gì đó bất ổn, "Chẳng lẽ trong phòng có nhiều người?"
Anh ta khẽ gật đầu, nhưng không để lộ bất cứ điều gì.
Trước khi lên xe, cô cùng anh ta cãi nhau, khiến bầu không khí có chút căng thẳng, có vẻ đến bây giờ vẫn chưa khá hơn.

Chẳng qua là cô không muốn đi, anh ta thì nhất định muốn đi.


Sau đó, cô cao giọng nói: "Nếu đã như vậy thì ly hôn sẽ tốt hơn." Nói xong, cô hối hận, cô có chút bốc đồng mất bình tĩnh, không đủ lý trí, nhưng Hạ Ninh Huyên thì không.

Anh ta không phản bác hay thậm chí trách móc cô, anh ta im lặng không tiếp lời.

Văn Anh dường như cũng có chút tức giận, vì vậy để anh ta thích làm gì thì làm.
Câu lạc bộ đổi vợ, cái tên thật dâm đãng, nhưng không giống quán bar nơi yêu ma nhảy múa, ngược lại giống như một câu lạc bộ cao cấp, rộng rãi sáng sủa, có bể bơi ngoài trời, đại sảnh, và vô số gian phòng được chia ra.

Ở đây chỉ chấp nhận các cặp đôi vợ chồng, ngay cả các cặp đôi yêu đương cũng không được phép vào, cần kiểm tra giấy kết hôn bản gốc và nhiều thỏa thuận không tiết lộ phải được ký kết với các điều khoản tự nguyện.
Văn Anh được Hạ Ninh Huyên dẫn vào, trong phòng đã có một cặp đôi.

Người phụ nữ mặc một chiếc váy hở lưng màu đỏ sẫm, lộ ra khe ngực quyến rũ một cách công khai, còn người đàn ông mặc một bộ âu phục màu đen, đã bắt đầu cởi ra.
Hai cặp vợ chồng, bốn người.
Cửa vừa đóng lại, Hạ NInh Huyên buông tay Văn Anh ra, cô hơi nhíu mày, nhưng lại nhịn không nói gì,
“Tôi tên là Thẩm Khê.” Người phụ nữ với đôi môi đỏ mọng cong lên mê người.
"Tần Cửu."
Đàn ông dường như đều thích ngắn gọn, Hạ Ninh Huyên thậm chí chỉ nói: "Tôi họ Hạ."
Văn Anh đứng dựa vào cửa và giữ im lặng, và Hạ Ninh Huyên không có ý định làm dịu mọi chuyện.
Thẩm Khê chủ động đi tới, chiều cao của cô ấy vừa chạm đến môi Hạ Ninh Huyên, cô ấy vươn đầu ngón tay đỏ tươi của mình ra, vuốt ve môi anh ta, "Oa, thật gợi cảm." Trêu chọc anh.

Hạ Ninh Huyên không từ chối, cũng không có thay đổi gì, anh ta nằm tựa lên trên ghế sô pha.
Thẩm Khê cực kỳ biết điều, đi tới trước mặt anh ta, vén váy lên ngay trước mặt anh ta, sau đó mở ra hai chân, trực tiếp ngồi ở trên người anh ta.
Hai mắt Văn Anh mở to nhìn thẳng, cảm thấy phản cảm không muốn lên tiếng luôn.
Chiếc váy của Thẩm Khê rất ngắn nên khi cô ấy ngồi xổm trên người thì lộ ra mông, và cô ấy mặc một bộ đồ lót hình chữ T gợi cảm, cánh mông gần như lộ ra ngoài.
Một người đàn ông khác, Tần Cửu, tự nhiên tiếp cận Văn Anh.

Ngay khi thân hình cao lớn xa lạ đến gần, cô lùi lại một bước và quay mặt sang một bên.

Đây rõ ràng là động tác lảng tránh, Tần Cửu nhếch lên một nụ cười khinh thường, cũng không lại gần.
“Mọi trao đổi, quan hệ tình dục đều phải được đề xuất trên cơ sở tự nguyện.” Đây là quy tắc đổi vợ, nếu vi phạm sẽ bị loại khỏi danh sách.

Những người đàn ông trong đó cũng tự nhận mình thuộc tầng lớp thượng lưu và không có sở thích cưỡng hiếp.

Tần Cửu tuy rằng không có tới gần, nhưng anh ta bắt đầu cởi y phục của mình, theo cúc áo cởi ra, màu nâu sẫm cơ bắp từng chút một lộ ra, đó là một màn dụ dục, động tác cực kỳ chậm chạp.
"Không chơi được tới nơi này làm gì? Bỏ về nhà cho rồi."
Văn Anh nhận ra rằng, lần đầu tiên cô bị bịt mắt, nhưng đó chỉ là màn dạo đầu để cô làm quen, giờ đây mới là món chính và mức độ quá lớn khiến cô không thể chịu đựng được.
Nửa thân trên của người đàn ông để trần, trên ngực còn có vài vết xước đỏ tươi, chắc là mấy ngày gần đây mới tạo ra, nhìn rất không thân thiện.
Nhịp tim Văn Anh đột nhiên tăng vọt, nuốt nước miếng vào cổ họng khô khốc, Tần Cửu chú ý tới hành động nhỏ này, không chút do dự vươn tay nắm lấy cô, ghé vào bên tai cô nói: "Cô, đang, muốn."
Giọng điệu của anh ta rất khẳng định, nhưng đáng tiếc, anh ta nói đúng, hạ bộ của cô đã ướt rồi.
Thật không tin nổi, cô không muốn.
Văn Anh lùi lại nhiều lần, và cô quay đầu thật mạnh, cố gắng đưa Hạ Ninh Huyên vào tầm mắt.
Nhưng mà, nhìn sáng thì thật sự không dám tin, Thẩm Khê ngồi ở trên người anh ta, váy cởi ra, nhìn thấy bóng lưng dáng người cong vút, được bao bọc bởi một chiếc áo ống hẹp màu đỏ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận