‘’ Sang em, anh Chea là người cùng chịu cảnh như anh trong địa ngục. Anh đã biên thư qua mạng nhưng sợ em không nhận được. Anh và ba vị giáo sư về não đã bị bắt cóc, rất có thể em cũng là mục tiêu tiếp theo của chúng. Đừng sang nữa. Anh sẽ không thể trở về được nữa đâu, đừng tìm anh nữa. Hãy chăm sóc mẹ và 3 con hộ anh. Nỗi đau này rồi sẽ qua đi. Anh: Tôn Thất Sắc’’.
Dưới bức thư còn được lăn dấu vân tay bằng máu của chính người viết.
Cảm thấy họ chưa thực sự rõ ràng, tên sát thủ chú thêm:
- Bức thư này ông ta viết để trao cho tôi sau khi gửi thư điện tử và trước khi bị hành quyết. Ông ta biết sớm muộn gì rồi cũng bị giết. Còn tôi thì sẽ được thả nên ông ta nhờ tôi mang tận tay cho ông.
Tuy nhiên đầu óc Tôn Thất Sang giờ đây không còn để tâm đến điều đó. Chết nghĩa là hết.
Từng là một bác sỹ khoa ngoại, những đường dao nhuộm máu của ông từng làm xiếc trên cơ thể bệnh nhân nhưng ông vẫn không khỏi rùng mình khi nghĩ đến nó lại bổ vào một cơ thể đang tỉnh táo. Người bác sỹ dày dạn vẫn ớn lạnh khi tưởng tượng đến cái chết kinh thảm của kẻ bị hành quyết bằng dao. Vậy sau hai ngày chờ ngóng tin tức, hôm nay đã có lời giải thỏa đáng. Một sự thật phũ phàng.
Hai hàng nước mắt lăn dài trên gò má, vị bác sĩ không biết phải làm gì ngay lúc này. Bức thư tuyệt mệnh trên tay buông ra liệng xuống đất. Ông đã buông xuôi, đờ đẫn, tan hoang.
Ngược hẳn với ông, lúc này tên sát thủ như lấy xong vẻ lạnh lùng vốn có. Hắn nói gì lúc này cũng không bị ai phản pháo.
- Ông Sang! Các người cứ kết tội tôi cũng không sao. Nhưng xin các vị hãy nghĩ cho, nếu tôi là hung thủ thì tôi còn dám dẫn xác đến gặp mặt các ông để làm gì?
Một không khí tang tóc trùm ngập căn phòng, người bạn đi cùng muốn xua tan phần nào bằng một hi vọng dù nhỏ nhoi:
- Anh Sang, chúng ta cần kiểm định lại thông tin này, trước tiên chưa nên thông báo với bất cứ ai trong gia đình. Chúng ta sẽ báo lên công an chờ họ giải thích. Biết đâu...
Tên sát thủ vội vuốt theo:
- Anh Phương nói rất phải, theo tôi cơ quan ngoại giao hai phía sẽ thông báo trong ngày mai. Sở dĩ tôi phải cấp tốc sang đây là để đình chỉ ngay chuyến đi sang Kam của ông Sang phòng một hậu quả đáng tiếc. Một việc nữa không thể không làm đó là làm lễ cầu nguyện cho anh trai ông.
Người bác sỹ đang mê man bất chợt tỉnh ráo, ông quay sang tên sát thủ:
- Theo anh tôi nên làm gì bây giờ.
- Theo phong tục người Khmer chúng tôi, thi thể phải hỏa thiêu và mang tro gửi lên chùa. Thế nhưng chúng tôi không thể áp dụng cách đó ột người ngoại quốc mà thân nhân còn không biết ở đâu. Ấy nhưng, thế giới tâm linh đâu có tồn tại cái gọi là biên giới quốc gia. Mọi linh hồn oan khuất trên trần gian đều được nằm trong vòng tay chở che của Đức Phật anh linh. Tôi mong ông hiểu và cần làm một lễ cầu siêu cho phải đạo với người đã khuất. Vâng, mục đích tôi sang đây là cùng ông đến một ngôi chùa để làm lễ cho linh hồn ông ta được hồi nguồn, quy chốn Phật tổ.
- Vâng... anh tôi có đi mà không trở lại. – Vị bác sĩ nén cơn ngẹn ngào. - Tâm thức anh tôi đã không biết đường đi lối về. Cầu nguyện để siêu độ cho người chết là một trong những Phật sự quan trọng của Phật tử nước Việt chúng tôi. Ông đã có ý tốt mà tôi đã hiểm nhầm, hãy thứ lỗi cho tôi. Như thế thì chúng ta nên đi ngay, cầu siêu càng sớm linh hồn càng sớm trở về.
Lúc này người bác sỹ mới quay sang người bạn của mình:
- Cậu nói có lí của cậu, ta vẫn chờ xem Bộ ngoại giao trả lời chính thức thế nào. Về phần tôi. – Tôn Thất Sang lau giọt nước bên khóe mắt rồi tiếp. - Nếu anh Sắc đã bị hành quyết thì sự việc cũng đã rồi. Nếu điều kì diệu nào đó xảy ra, hay mẩu tin kia sẽ cải chính là một điều may mắn. Dù sao chúng ta nên lên chùa đề cầu khấn đức Phật phù hộ độ trì cho anh dù đang thất lạc ở cõi nào.
Pu-vek lại nói chêm vào:
- Tôi lặn lội đêm hôm sang đây cũng vì để cho linh hồn ông ta sớm được siêu thoát. Ta đi ngay thôi, kẻo lại khuya...hồi xưa tôi biết gần đây có chùa Thầy, dân gian đồn đại linh thiêng lắm. Ta đến luôn nhờ các sư cụ làm lễ
Tôn Thất Sang đính chính:
- Miền bắc thì phải nói đến chùa Hương, Yên Tử, nhưng hai nơi đó xa xôi quá. Pu-vek giục:
- Thôi. Chùa Hương cho gần. Rất may các ông có xe.
Không nghi ngờ gì nữa, bác sỹ Sang và người bạn lái xe về phía huyện Quốc Oai khi trời đang về khuya. Đến chân chùa, ánh đêm thăm thẳm vẽ trên nền trời những đường cong chập chờn của núi. Tiếng ve sầu não nề văng vẳng từ cõi xa xăm rủ ngủ các tăng ni phật tử như từ thủa nào. Bác sỹ Sang tiếc nuối nhìn tứ phương rồi đắn đo.
- Muộn quá, giờ này sư cụ đã nghỉ. Chúng ta đã quá trễ. Hay ta gác đến ngày mai?
- Không được. – Pu-vek chỉ một đốm lửa trên một ngọn núi đá vôi lờ mờ bên đường. - Chùa nào đây vẫn sáng đèn kia?
- Đây là chùa Vô Vi, có người lại nói là Vi Vô. - Người bạn tên Phương vẻ rành hơn.
Pu-vek thốt lên đắc chí:
- Vô Vi? Nghe lạ tai quá. Ta lên đó cũng được, chùa nào mà chả thờ Phật.
- Vậy ta ra đầu làng kia mua tạm nắm nhang.
- Trên ấy ắt có mà.
Cả ba người xuống xe, tên sát thủ nhìn người đàn ông to con nói:
- Anh Phương hãy ngồi đây chờ chúng tôi, thắp xong nén nhang là chúng tôi quay lại ngay.
- Vâng, tôi xin ở đây trông xe. Hai vị cứ bình tâm mà hành lễ.
Hai bóng đen khuất dần trong những khóm cây trúc mọc cheo leo trên dải đá vôi. Tên sát thủ muốn xua không khí u tịch liền gợi chuyện.
- Tại sao lại gọi là Vô Vi?
- Vô Vi có nghĩ là hư không, vô lo, vô tư lự. Khi xây chùa, có lẽ các vị sư thầy muốn nhắc nhở chúng ta rằng, đã bước chân lên chùa thì phải rũ hết những u uất cõi trần gian. Phải tĩnh tâm, xả bỏ.
- Nghe hay lắm! - Tên sát thủ cười sặc một tiếng. - Xứ Miên chúng tôi coi Phật giáo là Quốc giáo. Đạo phật ở nước Việt cũng quan trọng không kém gì chúng tôi. Tuy từ hai phái Tiểu thừa của chúng tôi vài Đại thừa của các ông là hai dòng chảy khác nhau nhưng xuất xứ nguyên thủ từ Thích ca Mâu ni mà sinh ra cả. Đã có thời hai cái Thừa này xung khắc và miệt thị nhau. Nghịch lí thay, gieo mâu thuẫn và xung khắc lại đi ngược giáo lí của đạo Phật. Suy cho cùng, sống trên đời này là phải hướng về cái thiện, bài cái ác, bác sĩ công nhận với tôi không. Mà thôi, ta đến cổng chùa rồi kìa.
Ngôi chùa thiêng nằm cheo leo trên mỏm núi đá, không gian thanh vắng linh thiêng đến rợn người. Tên sát thủ lọ mọ trong bóng đêm đến gần pho tượng Phật có ngọn nến sắp tàn. Hắn mò lấy nắm hương trên bàn đá thắp lên rồi quỳ xuống lẩm bẩm:
- Nam mô a di Đà Phật! Con Nam mô Đại từ, Đại quan âm Bồ Tát. Con lạy Quan m Đại sĩ cùng Thánh Hiền Tăng chứng giám. Tín chủ con là Tôn Thất Sắc, yểu thọ tuổi 63, quê quán…
Hắn quay sang hỏi:
- Ông ta ở phường nào ấy nhỉ?
- 23... Hai Bà Trưng, Hà Nội – Bác sĩ Sang nhắc khẽ.
- Vâng, tín chủ con ngụ tại 23... Hai bà Trưng Hà Nội, Việt Nam. Hôm nay là ngày 22 tháng 6. Tín chủ con quy tiên chầu Phật tại đất Miên xa xôi không người hương khói. Hồn lìa khỏi xác lang thang bất định trên đất khách xứ người. Con thành tâm đến trước Phật đài, nơi điện Cửa Hoa, kính dâng hương hoa kim ngân tịnh tài, nhất tâm kính lễ dưới toà sen hồng. Cúi xin đức Phật anh linh, các bần tăng tối ong ngài thương xót, ngài dẫn đường chỉ lối. Ngài chở che phù hộ cho thân chủ con trở về chốn an sinh, về nương nhờ chốn cửa phật, hưởng linh khí an lành dưới vòng tay chở che của ngài...Con lễ bạc tâm thành, cúi xin được phù hộ độ trì...Nam mô a di Đà Phật! ...Dãi tấm lòng thành cúi xin chứng giám... Nam mô a di Đà Phật!
Tên sát thủ chổng mông vái ba cái sát đất rồi quay sang bác sỹ Sang.
- Lễ đã xong, lời ít tâm sâu. Đến lượt ông, hãy cúi xuống lạy vài lạy đi rồi ta về.
Người bác sỹ cúi xuống chắp tay đưa lên ngang cằm lẩm bẩm một hồi rồi cúi gập người xuống.
Giờ G đã điểm. Đứng sát phía sau, Pu-vek rút nhẹ chiếc búa đinh dắt trong người bất thần nện ba nhát chí mạng vào đỉnh đầu. Nạn nhân khụy người trong thế quỳ bò, mông hơi vổng lên. Pu-vek không thể quên chi tiết quan trọng nhất. Hắn rút chiếc nokia trong túi hậu đang chếch lên của người xấu số soát kĩ các tin nhắn. Đây rồi:
‘’Tin khẩn, Gửi Tôn Thất Sang!
Anh đã bị bắt cóc tại Siem Reap. Rất có thể chúng đang nhắm tới em, hãy hủy ngay lập tức chuyến đi này. Một nhóm ...Hủy ngay chuyến đi trước khi quá muộn.
GS-TS: Tôn Thất Sắc’’
Nhếch mép cười thầm, tên sát thủ ấn Delled rồi nhét máy trở lại túi hậu. Hắn vứt chiếc búa vào bụi cây, cúi xuống vơ nắm hương văng ra tung tóe trên sân chùa rồi bước xuống núi.
Nhìn thấy gã đi xuống người thanh niên thò đầu ra cửa kính hỏi:
- Xong chưa? Ông Sang đâu?
Tên sát thủ bình thản đưa nắm hương đang cháy dở cho anh ta và rằng:
- Cũng là họ hàng máu thịt với nhau, anh cũng nên lên chùa thắp cho ông Sắc một nắm nhang. Ông Sang đang chờ ông trên đó.
Người bạn to cao xuống xe theo lên những bậc tam cấp đá rồi bước vào sân chùa um tùm cỏ dại. Dưới ánh sáng lờ mờ tỏa ra từ ngọn nến dưới chân đức Phật. Anh ta rùng mình khi thấy một người đầu trụ xuống đất, hai tay gập xuống như đang vái lạy. Toàn thân bất động như con nghê đá đang khom mình chầu phục. Anh ta kinh hãi đến lay thì khối thịt sụp úp xuống sân. Anh ta rú lên man dại rồi lao như điên xuống chân núi. Đã quá muộn, dưới chân đồi vang lên tiếng động cơ rồi mất hút sau khúc cua.
Pu-vek bình tĩnh cho xe chạy đến đầu đường Láng- Hòa Lạc thì chuông điện thoại đổ vang. Hắn giật mình vì chưa tắt máy. Tên sát thủ tấp xe ven đường rồi lấy điện thoại ra xem. Không lẽ ông ta gọi quay lại làm nốt lễ cầu siêu sao.
Pu-vek thở phào khi nhận ra số điện thoại tên thủ lĩnh. Hắn kiêu hãnh ấn nút rồi báo cáo.
- Thưa thủ lĩnh, xong một. Mỹ mãn. Nội trong sáng mai sẽ hoàn tất.
Tiếng tên chỉ huy rè lên trong máy:
- Dừng tất cả lại, về ngay!
Trước khi bị dập máy hắn kịp hỏi:
- Tại sao. Tại sao?
- Hai tên còn lại đã sang đây rồi, quay về khẩn cấp.
Pu-vek sửng sốt nhìn màn hình xanh lét vụt tắt trên tay. Không lẽ 2 tên kia đã lọt vào tận hang ổ của hắn nhanh đến vậy sao? Hắn lặng đi hồi lâu rồi lái xe đi tiếp lên Nội Bài kết thúc dang dở điệp vụ ‘’rắn hổ mang’’
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...