Âm Mưu Nơi Công Sở

Tiếng kêu đau đớn vang lên khắp khu biệt thự, Tô Duyệt Duyệt cố gắng
kìm nén nỗi sợ hãi trong lòng, nắm chặt đôi tay lạnh ngắt của Mèo con.
Vì đau quá, Mèo con cũng bấu chặt lấy tay của Tô Duyệt Duyệt, móng tay
hằn in trên da thịt cô.

“Tử… Tử Văn…”

“Mèo con, đừng sợ, đừng sợ, có mình ở đây, xe cứu thương sắp đến rồi! Để mình gọi Tử Văn giúp cậu.”

“Anh… anh ấy đang lái xe… đừng… đừng gọi…”

Hai hàm răng Mèo con va vào nhau lập cập nhưng vẫn bảo Tô Duyệt Duyệt đừng gọi cho Lâm Tử Văn, sợ anh ấy đang lái xe sẽ phân tâm. Nước mắt Tô Duyệt Duyệt không ngừng rơi xuống, đến lúc này mà cô ấy vẫn còn nghĩ
đến an toàn cho Tử Văn, nhưng việc này có thể không nói với Lâm Tử Văn
hay sao? Mèo con cắn răng, lắc đầu một cách yếu ớt. Tô Duyệt Duyệt cảm
thấy đau lòng vô cùng, chỉ biết ôm Mèo con thật chặt.

Máu chảy từ quần Mèo con xuống nền nhà, Tô Duyệt Duyệt đoán có lẽ cô
ấy bị sảy thai, đây là lần đầu tiên cô trải qua tình huống này, nói
thực, cô đang vô cùng sợ hãi, thấy Mèo con chảy máu nhiều như vậy, cô
cảm thấy như máu trong người mình cũng chảy ra theo.

Từng giọt, từng giọt cứ rơi xuống.

Lần đầu tiên, Tô Duyệt Duyệt cảm thấy sinh mệnh của con người quá
mong manh, chiếc cáng cứu thương đã đưa Mèo con lên xe, cô hầu như không còn nhớ mình đã lên xe đi theo Mèo con như thế nào nữa. Người cô ngây
ra, cảm thấy xung quanh hỗn loạn, cô ngồi im lặng một lúc lâu, cho đến
khi không thể chịu nổi, bèn cầm điện thoại lên gọi cho Lâm Tử Văn, nước
mắt cứ thế tuôn trào xối xả: “Tử… Tử Văn…”

“Duyệt Duyệt, sao đột nhiên em lại gọi điện thoại cho anh?”

Xung quanh Tử Văn rất yên tĩnh, Tô Duyệt Duyệt cũng không kịp để ý
xem anh ta đang đi trên đường hay là đang ở phòng làm việc, cô chỉ cố
gắng kiềm chế để mình khỏi khóc nấc lên: “Mèo con cô ấy, cô ấy bị sảy
thai, đang ở Bệnh viện Nhân Dân.”

“Cái gì! Anh sẽ đến ngay.” Lâm Tử Văn hốt hoảng kêu to, Tô Duyệt Duyệt nghe thấy một giọng nói rất khẽ ở bên cạnh: “Tử Văn.”

Rồi cô không còn nghe thấy gì nữa.

©STE.NT


Bệnh viện rất đông, đoàn người đứng xếp hàng chờ khám hoặc đợi người
nhà đều nhìn Mèo con được khênh vào, Tô Duyệt Duyệt hốt hoảng đi theo
sau, cho đến khi bị bắt đứng ở bên ngoài đợi. Bác sĩ quát xơi xơi Mèo
con đang nằm nhăn nhó vì đau đớn, còn mắng nhiếc Tô Duyệt Duyệt thậm tệ: “Sao lại để ra nông nỗi này! Đầu óc các người có vấn đề à?”

Tô Duyệt Duyệt lại càng tự trách mình, nếu cô không đuổi nhau với Mèo con, chắc chắn Mèo con sẽ không bị sảy thai, cô chính là kẻ gây ra tội
tày đình này, chẳng phải vậy sao? Tại sao mình lại đến nhà Mèo con? Tại
sao mình lại đùa nghịch với Mèo con? Tiếng kêu thảm thiết của Mèo con
sau cánh cửa dày khiến Tô Duyệt Duyệt sợ hãi muốn bịt chặt tai lại, y tá ở bên trong lại đi ra, lạnh lùng hỏi cô: “Nạo thai mấy lần rồi?”

“Nạo… thai?”

“Rốt cuộc cô là người thế nào với bệnh nhân? Sao cái gì cũng không biết thế? Chồng của bệnh nhân đâu?”

Lời nói của y tá vẫn lạnh lùng như cũ, Tô Duyệt Duyệt sụt sịt nói: “Đang, đang trên đường.”

“Khi nào đến?!”

“Tôi cũng không biết.”

Tô Duyệt Duyệt đẩy gọng kính lên, lau nước mắt, trả lời y tá, y tá
lại đi vào trong. Tiếng kêu của Mèo con vẫn vọng lại từ bên trong cánh
cửa, Tô Duyệt Duyệt nắm chặt bàn tay, vừa hay điện thoại reo lên.

“Anh sắp tới chưa? Mèo con cô ấy… anh…”

“Là, là tôi, cô sao, sao vậy?”

Đầu dây bên kia lại không phải là Lâm Tử Văn mà là Doanh Thiệu Kiệt,
Tô Duyệt Duyệt xem lại số gọi đến, đúng là số của Doanh Thiệu Kiệt, cô
cắn môi lau nước mắt, sống mũi cay cay: “Không sao.”

Mặc dù nói không sao nhưng giọng nói nghẹn ngào vẫn truyền đến tai người bên kia, Doanh Thiệu Kiệt hỏi: “Cô khóc đấy à?”

“Không, tìm tôi có việc gì?”

“Cô, đừng khóc, cô đang ở đâu?”

“Tôi không khóc thật mà.”

Khi nói, Tô Duyệt Duyệt lại đưa tay lên quệt nước mắt. Từ nhỏ đến
giờ, cô luôn là người cởi mở, hướng ngoại, từ lúc học đại học cho đến

khi đi làm, cô chưa từng rơi dù chỉ nữa giọt nước mắt khi phải đối mặt
với gian khổ, nhưng lúc này đây, cô lại thấy hoang mang tột độ, nỗi sợ
hãi phủ kín khắp người. Phụ nữ vốn sinh ra đã yếu đuối, chưa bao giờ cô
cảm thấy thiếu một chỗ dựa như lúc này, nếu giờ đây có người ỏ bên cạnh, bất kể là ai, cô sẽ gục vào vai người đó khóc cho vơi đi nỗi đau khổ
này.

“Cô ở đâu? Tôi, tôi sẽ tới ngay.”

Đầu dây bên kia dừng lại một lúc rồi lại hỏi Tô Duyệt Duyệt, Tô Duyệt Duyệt lúc này mới nói nhỏ: “Bệnh viện Nhân Dân số 5.”

Anh ta có việc gì gấp cũng không quan trọng nữa, Tô Duyệt Duyệt trả
lời một cách vô thức, nhưng sau khi cô nói xong, Doanh Thiệu Kiệt đã vội cúp máy.

Khoảng chừng hai mươi phút sau, Lâm Tử Văn hộc tốc chạy đến, lúc này, Mèo con cũng được đẩy ra, mặt mày tái nhợt, đầy nước mắt, tóc mai dính
bết, nhìn thấy Mèo con, Lâm Tử Văn chỉ ngập ngừng nói được câu: “Xin,
xin lỗi em!”, rồi nước mắt cứ thế chảy ra.

Lâm Tử Văn nắm chặt tay Mèo con, cho đến khi cô được đưa vào phòng
hồi sức. Phòng hồi sức đặc biệt này là do anh nhờ người quen giúp đỡ,
chính vì có mối quan hệ này mà bác sĩ và y tá ở đây đột nhiên thay đổi
hẳn thái độ, vẻ mặt tươi cười, nói năng cũng nhẹ nhàng hơn. Lâm Tử Văn
chạy đi lo rất nhiều thủ tục, còn Tô Duyệt Duyệt chỉ ngồi im lặng cúi
gằm mặt, từ đầu đến cuối không dám nhìn thẳng vào Mèo con, cho đến khi
Mèo con giơ tay lên huơ huơ vài cái, miệng kêu ú ớ.

Tô Duyệt Duyệt mới lại gần, tự trách mình, nói: “Mèo con, đều tại
mình không tốt, nếu không phải tại mình chạy xuống tầng, nếu không phải
vì mình tới nhà cậu, thì chắc chắn cậu sẽ không sao, cậu cứ chửi mình
đi, đều do mình không tốt…”

Mèo con yếu đến nỗi không đủ sức trả lời, chỉ lắc lắc đầu, vỗ nhẹ vào người Tô Duyệt Duyệt, Tô Duyệt Duyệt biết cô ấy không trách mình, cũng
không oán giận mình, nhưng chính vì không trách không oán giận cô, nên
cô càng cảm thấy đau khổ.

“Duyệt Duyệt, Diệu Diệu để anh chăm sóc, em cũng mệt rồi, về nhà nghỉ đi.”

Khi Lâm Tử Văn quay lại phòng bệnh, thấy Tô Duyệt Duyệt ở bên cạnh
Mèo con, anh nhẹ nhàng bảo cô về nghỉ ngơi, Mèo con cũng gật đầu, nhưng
Tô Duyệt Duyệt không chịu, cô run run nói với Lâm Tử Văn: “Nếu không
phải Mèo con đuổi theo em thì cô ấy đã không…”


“Đừng nói thế, nếu không phải em kịp thời gọi 120, lại gọi điện cho
anh, không biết Diệu Diệu sẽ thế nào? Nếu trách chỉ có thể trách anh làm chồng mà không chu đáo với vợ, thường ngày không quan tâm đến Diệu
Diệu.” Nói rồi, Lâm Tử Văn ngồi xuống bên cạnh Mèo con, cầm lấy đôi tay
lạnh ngắt của Mèo con từ trong tay Duyệt Duyệt, nói tiếp: “Được rồi, em
về trước đi, anh cũng không tiễn được em, sau này tạ lỗi sau.”

“Tử Văn, Mèo con.”

Tô Duyệt Duyệt lắt đầu, Tử Văn lại an ủi: “Duyệt Duyệt, việc này, em
đừng để trong đầu, không liênquan gì đến em cả. Đi về đi, nếu không Diệu Diệu sẽ không yên lòng.”

Cuối cùng, Duyệt Duyệt cũng chịu rời khỏi phòng bệnh, khi khép cánh
cửa lại, nước mắt thi nhau chảy giàn giụa, nhìn không rõ bóng đôi vợ
chồng trẻ bên trong.

“Tô… Duyệt, Duyệt.”

Doanh Thiệu Kiệt bất ngờ xuất hiện phía sau Tô Duyệt Duyệt, trông anh rất hoảng hốt, Tô Duyệt Duyệt lại không để ý thấy, chỉ lùi một bước,
bất ngờ giẫm lên chân Doanh Thiệu Kiệt đang đứng sát phía sau. Doanh
Thiệu Kiệt cứ để yên cho cô dựa sát lưng vào ngực mình, nói nhỏ: “Mãi
tôi… mới, mới tìm thấy cô.”

“Anh tìm tôi có việc gì?”

Lúc này Tô Duyệt Duyệt mới nhận ra Doanh Thiệu Kiệt, cô quay người
lại hỏi, Doanh Thiệu Kiệt nhìn vào mắt Tô Duyệt Duyệt, lấy ra một gói
giấy ăn đưa cho cô, nói: “Lau nước mắt đi.”

Tô Duyệt Duyệt muốn nói không cần nhưng cô lại nhận nó theo bản năng, đưa lên lau đôi mắt ướt nhoèn, Doanh Thiệu Kiệt nhẹ nhàng kéo Tô Duyệt
Duyệt đến chiếc ghế bên cạnh, nói: “Cô ngồi, ngồi xuống một lát.”

Họ im lặng không nói lời nào, Doanh Thiệu Kiệt chạy đi đâu đó, đợi Tô Duyệt Duyệt lau sạch nước mắt, nước mũi, mới thấy anh quay lại, trên
tay cầm một hộp Zilgo[1]. “Tay, tay tôi sạch.”

[1]. Zilgo: Tên một loại băng dán vết thương.

Tô Duyệt Duyệt còn đang ngớ người chưa hiểu chuyện gì thì đã thấy
Doanh Thiệu Kiệt kéo tay cô lại, dán băng Zilgo lên vết xước trên mu bàn tay, thì ra trên mu bàn tay cô vẫn còn dính máu do móng tay sắc nhọn
của Mèo con cấu vào trong lúc đau đớn, khi đó bấn loạn nên cô cũng chẳng cảm thấy đau. Doanh Thiệu Kiệt cẩn thận dán băng Zilgo cho cô, còn miết nhẹ hai đầu miếng băng cho dính chặt vào da. Tô Duyệt Duyệt đang muốn
tìm chỗ dựa vừa hay tìm thấy một “cái cột” có thể dựa được rồi.

Sau khi Doanh Thiệu Kiệt dán cẩn thận xong, Tô Duyệt Duyệt khẽ cảm ơn anh rồi mới hỏi: “Anh vội vội vàng vàng tìm tôi có việc gì không?”

“À, vừa rồi, tôi đi qua chợ bán phụ tùng ô tô, thấy có bán đệm nhung, định, định hỏi cô thích màu gì.” Doanh Thiệu Kiệt nghiêm túc trả lời
câu hỏi của Tô Duyệt Duyệt nhưng cô lại không nghĩ tới những chuyện này. Hiện tại, đối với cô, sức khỏe của Mèo con mới là quan trọng nhất,
chiếc xe Polo màu đen của Doanh Thiệu Kiệt trải đệm màu gì không quan
trọng, huống hồ xe ô tô là của anh ta, ý kiến của cô cùng lắm cũng chỉ

là để tham khảo mà thôi .

“Là bạn, bạn của cô à?”Doanh Thiệu Kiệt chỉ tay vào bên trong, Tô
Duyệt Duyệt gật đầu. Doanh Thiệu Kiệt không nói thêm lời nào nữa, anh
không biết rốt cuộc Tô Duyệt Duyệt đã xảy ra chuyện gì, chỉ thấy cô
giống như một người khác hẳn, thường ngày vui vẻ là thế, có chủ kiến là
thế, mà giờ đây lại trở nên yếu đuối đến mức này, nước mắt nước mũi tèm
nhem, khiến người khác không khỏi đau lòng.

“Vậy, vậy tôi chọn, chọn màu trắng nhé.”

Doanh Thiệu Kiệt chuyển chủ đề, Tô Duyệt Duyệt chỉ cúi đầu. Hồi lâu
sau, Tô Duyệt Duyệt vẫn cứ ngồi như vậy, Doanh Thiệu Kiệt cũng không
biết phải nói gì, đành ngồi yên lặng giống cô. Khoảng một tiếng sau, Lâm Tử Văn mới từ phòng bệnh đi ra, thấy Tô Duyệt Duyệt vẫn ngồi ở đó bèn
tiến lại nói: “Duyệt Duyệt, em vẫn ngồi ở đây à?”

“Tử Văn, Mèo con thế nào rồi?”

Tô Duyệt Duyệt vội vàng đứng dậy, nắm lấy tay áo của Lâm Tử Văn, Lâm
Tử Văn nhìn thấy Doanh Thiệu Kiệt, không đoán được mối quan hệ giữa anh
với cô, chỉ gật đầu chào Doanh Thiệu Kiệt, sau đó quay sang an ủi cô:
“Không sao, Diệu Diệu ngủ rồi, em về đi, chắc em cũng mệt lắm rồi.”

“Em thật sự xin lỗi, em không biết sẽ xảy ra chuyện như vậy.”

“Duyệt Duyệt, chuyện này không liên quan gì tới em, em về đi. Anh
phải tới gặp bác sĩ.” Lâm Tử Văn vừa nói vừa liếc nhìn Doanh Thiệu Kiệt, Doanh Thiệu Kiệt ngồi bên cạnh hiểu ý, lập tức đứng dậy đi đến cạnh Tô
Duyệt Duyệt, kéo cô lại: “Để tôi đưa cô ấy về, anh cứ làm việc của mình
đi.”

©STE.NT

Lúc này, Lâm Tử Văn mới rời khỏi cửa phòng bệnh, đi tới phòng của bác sĩ, Doanh Thiệu Kiệt kéo Tô Duyệt Duyệt ra ngoài, Tô Duyệt Duyệt cứ để
mặc anh kéo lê mình đi như vậy, dù không muốn nhưng cũng chẳng phản đối.

Sau khi họ lên xe, Doanh Thiệu Kiệt lái về hướng vườn hoa Mỹ Lệ, đi
được nửa đường mới nói với Tô Duyệt Duyệt: “Thực, thực ra, cô đừng để
trong lòng.”

“Tất cả là lỗi của tôi, tôi có thể không để trong lòng hay sao? Nếu
không phải tôi trêu đùa Mèo con, cô ấy sẽ không bị sảy thai.”

“Cô ấy, đã từng sảy, sảy thai, thành tử cung vốn rất mỏng, cho dù, cô không đùa với cô ấy, cô ấy cũng bị sảy, sảy thai.”

Doanh Thiệu Kiệt nói rất điềm đạm nhưng Tô Duyệt Duyệt lại ngồi không yên, cô cảm thấy Doanh Thiệu Kiệt đang vu oan cho Mèo con, mặc dù y tá
cũng đã nói về việc nạo thai của cô ấy, nhưng trong trí nhớ của cô, Mèo
con chưa từng sảy thai. Mèo con và Lâm Tử Văn là một cặp đôi hoàn hảo,
làm sao Mèo con có thể sảy thai được chứ?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận