Lại một ngày nữa trôi qua.
Đào Đào dụi dụi mắt. Đi ra khỏi thang máy, thông tới bãi đậu xe dưới hầm có một hành lang lộ thiên, không biết sao mà đèn bị hỏng, một mảng đen kịt, cô ngước mắt lên, chỉ cảm thấy ánh sao đầy trời lúc sáng lúc mờ bao quanh mình, bầu trời đêm xa xôi hoàn toàn trong suốt trong ánh trăng, màu chàm, thâm trầm.
Mùa đông tuy rất lạnh, nhưng mà Đào Đào thích. Giống một đêm đông như thế này, tay trong tay cùng Đỗ Tinh ăn tô mì rau ở sạp hàng lề đường, hoặc là tô hoành thánh nóng hổi, đến nước cũng húp sạch, rồi men theo con phố đi vài trạm đường để tiêu hóa. Ngây ngô nhưng mà vui.
Bây giờ Đỗ Tinh đang ở Paris xa xôi uống sữa, ăn bánh mì, còn cô thì đang hưởng gió bấc, khoảng thời gian vô lo vô nghĩ ấy đã một đi không trở lại.
Con bé xấu xa, cũng không có lấy một tin tức, chỉ lo tiêu dao một mình. Đào Đào lầm bầm, hà hơi nóng. Bãi đậu xe yên tĩnh chỉ có tiếng bước chân của một mình cô vang vọng trong không gian rộng lớn, nghe có hơi sợ. Cô quay đầu lại nhìn. Tả Tu Nhiên bảo cô xuống trước đợi, anh nói chút chuyện với Allen rồi sẽ xuống ngay.
Gần đây xảy ra quá nhiều chuyện, mỗi ngày đều trôi qua một cách thấp thỏm lo âu. Đào Đào đã quen với việc đến tối sẽ tĩnh tâm suy nghĩ lại những việc đã xảy ra trong ngày.
Hôm nay bệnh tình của mẹ coi như đã rõ ngọn nguồn, tiếp theo chính là đôn đốc bà điều dưỡng, uống thuốc, sau đó thì chuẩn bị phẫu thuật, có bác sĩ Âu Dương, cô không còn lo lắng nữa. Không gặp Hứa Mộc Ca, cũng không nghe thấy tin xấu nào từ người khác. Về công việc, vì đã lắp ráp thiết bị căn bản trước nên việc lắp ráp thiết bị chính rất thuận lợi, công tác huấn luyện của Tả Tu Nhiên tất nhiên nhẹ nhàng nhiều hơn, Allen cùng Tả Tu Nhiên thảo luận nghiên cứu một số vấn đề khó giải quyết còn sót lại, rồi giải quyết một lượt, ngày mai, anh định về lại Bắc Kinh, cùng hành trình với phó tổng thường vụ.
Cho nên, hôm nay thật sự là một ngày bình yên hiếm có, lẽ ra nên về nhà sớm, tắm rửa, ăn cơm cùng bố mẹ, lên giường sớm, chào đón một ngày mai chưa biết.
Nhưng cô lại tăng ca đến chín giờ, công ty không cung cấp bữa tối. Gọi điện cho nhà hàng gọi vài hộp cơm. Cơm đưa đến công ty thì đã nguội, hạt cơm vừa lạnh vừa cứng, khó mà nuốt trôi. Cô không ăn được mấy miếng, bây giờ lại cảm thấy đói.
Đào Đào quay đầu lại một lần nữa, cũng coi như đã nhìn thấy bóng dáng thẳng tắp của Tả Tu Nhiên bước ra từ trong bóng tối.
“Allen đâu?”
“Ngồi taxi đến khách sạn dự tiệc rồi, tối nay tổng giám đốc Tăng tiễn cậu ta và người của tổng công ty.”
Anh bấm chìa khóa, khóa xe mở ra cái cạch, anh bước vào trong xe, mở cửa xe bên ghế lái phụ cho cô.
“Sao anh không đi?” Cô ngồi vào trong.
“Lười pha trò cùng họ, phiền.”
Chiếc xe chạy một mạch ra khỏi công ty, vào giờ này, giao thông Thanh Đài rất thoáng, xe của Tả Tu Nhiên chạy rất nhanh, qua lại như con thoi giữa dòng xe.
“Đến ngã tư phía trước rẽ trái, cho tôi xuống xe bên đường, tôi đi xuyên qua một con đường nhỏ bên trong là đến được đường Quế Lâm.” Đào Đào nói.
Tốc độ xe của Tả Tu Nhiên không hề chậm lại, đèn xanh vừa bật là chạy thẳng về trước một cái vèo. “Anh lại đưa tôi đi đâu vậy? Hôm nay tôi đau nhức cả người, tôi không muốn đi vận động đâu.”
Anh nghiêng người qua, ngắm nhìn thật kỹ khuôn mặt cô, bên khóe môi vẫn mang theo ý cười, “Vậy chúng ta làm cái khác.”
“Thầy Tả,” Đào Đào lại thở dài, từ sau khi Tăng Trí Hoa nói chuyện với cô, khoảng cách giữa cô và anh không hề nới rộng mà ngược lại giống như ngày càng gần hơn, tản bộ trong đêm tuyết, cùng nhau đi tập gym, bây giờ lại chen chúc trong một chiếc xe, không biết là chạy đến ga nào. “Thời gian thật sự có hơi muộn rồi.” Cô vừa khéo léo vừa hàm súc nhắc nhở.
“Cô cũng nhìn thấy rồi đấy, việc lắp ráp thiết bị chính thuận lợi như vậy, nói không chừng tôi có thể về tổng công ty trước, sau này muốn nhìn thấy tôi khó lắm đấy! Không trân trọng khoảng thời gian hiện tại chúng ta ở bên nhau sao?” Anh khẽ nhướng mày, ý cười trên môi trong khoảnh khắc ấy mang vẻ dịu dàng.
Cô mà còn nói gì nữa thì dường như có hơi máu lạnh. Hơn hai tháng này, anh cũng chăm sóc cô rất nhiều. Cô xả thân ở bên quân tử vậy!
Anh dừng xe trước một nhà hàng Tây gia đình, lúc xuống xe, cầm túi giúp cô.
“Để tôi tự cầm!” Động tác quá thân mật lại tùy ý, cô cảm thấy không tốt.
“Ban đêm nhiều kẻ cướp túi xách lắm, tôi cầm an toàn hơn. Vào đi, tôi cũng chưa ăn no.”
Nhà hàng Tây, địa điểm nho nhỏ, lấy tên là Nhà Đỏ. Hai người tự gọi canh, salad và món chính mình thích. “Lâu lắm rồi cô không đến phòng gốm!” Tả Tu Nhiên nói.
Đào Đào sững người, lần trước hình như vẫn là đi cùng với Tả Tu Nhiên. “Thời gian này hơi bận, làm gốm cần phải tĩnh tâm.”
“Tôi thì có đến một lần, làm một món quà cho cô.” Không nhìn thấy anh cầm từ trên xe xuống, trong tay anh bỗng nhiên có thêm một túi giấy da. “Thứ này nếu dùng ruy băng hay giấy màu gói lại thì sẽ rất kỳ.”
“Bây giờ có thể xem không?” Cô không biết tại sao anh lại vô cớ tặng quà cho cô. Nhưng trông có vẻ không đắt lắm, liền tự nhiên cảm ơn và nhận lấy.
“Ừm!”
Là một chiếc hộp bằng gốm màu trắng hình bầu dục, một bên vẽ một con cá có cái đuôi thật dài, một bên là một chiếc cần câu cong cong, hình dáng rất tinh tế, tinh tế hơn nhiều so với cái bình nước làm lần trước, lại còn có một chiếc hộp nữa, chỉ là không hợp mấy.
“Đáng yêu quá! Cái này dùng để gạt tàn thuốc hả?” Đào Đào rất vui, cầm trong tay, nhìn trái ngó phải.
Tả Tu Nhiên dừng ăn bánh mì tỏi, “Mắt nhìn của cô làm sao vậy hả!”
“Nếu không thì còn có thể làm gì?”
Tả Tu Nhiên trợn mắt, “Bỏ đi, tôi tiễn Phật tiễn đến Tây, lát nữa sẽ cho cô đủ bộ.”
Thanh toán xong, anh đưa cô đến một cửa hàng xà phòng thủ công. Mùi hương của xà phòng và tủ hàng bằng gỗ khiến người khác cảm thấy rất dễ chịu, ánh đèn pha lê treo trên cao dìu dịu tỏa trên mặt tủ sáng loáng.
“Chào chị, da chị đẹp như vậy, dùng mẫu xà phòng dành cho em bé hương hạnh nhân là được rồi, rất ôn hòa, tinh dầu thực vật thuần tự nhiên, không thêm chất tổng hợp, tuyệt đối sẽ không gây khô da sau khi tắm, mùa đông dùng là tốt nhất. Nếu là mùa hè thì mẫu xà phòng rượu vang này cũng rất tốt.” Nhân viên bán hàng mỉm cười lấy từ trong tủ ra hai cục xà phòng đặt trước mặt hai người.
“Thơm quá!” Đào Đào lấy một cục đưa đến trước mũi ngửi ngửi, cảm thấy toàn thân đều bị một mùi hương thoang thoảng xâm chiếm. Cô có nhìn thấy loại xà phòng thơm như thế trong quầy vật dụng tắm rửa trong siêu thị, được gói rất đẹp đặt trên kệ hàng. Có điều, cô chưa mua bao giờ. Rửa mặt thì dùng sữa rửa mặt, tắm thì dùng sữa tắm, giặt đồ đã có nước giặt đồ và dầu xả, hình như không có cơ hội dùng đến xà phòng thơm.
Cô không biết còn có thứ xà phòng thủ công như thế này, tên gọi cũng hay như vậy, phút chốc khiến người ta có một mong muốn mua sắm mãnh liệt.
“Mùi hương rất được, có điều không biết độ tạo bọt thế nào?” Tả Tu Nhiên cũng sáp đến gần ngửi thử.
“Anh cứ yên tâm. Xà phòng làm lạnh bằng tay của chúng tôi có thêm dầu mỡ quý và tinh dầu thiên nhiên, tuyệt đối sẽ không có chất tổng hợp có hoạt tính làm sạch, độ tạo bọt đều rất mạnh.”
“Cái này thì tôi không nghi ngờ, phần lớn dầu mỡ đều sẽ nổi bọt. Nhưng chuyện liên quan đến khuôn mặt thật sự không thể tạm bợ, phải cảm nhận được bọt mới có thể biết chính xác là được hay không. Có sản phẩm dùng thử không?” Tả Tu Nhiên cười cười.
“Thầy Tả…” Đào Đào khẽ thở ra, nhìn anh với vẻ sùng bái, trong lòng vô cùng kính ngưỡng!
“Tôi rất bác học.” Anh đắc ý nhướng mày.
Nhưng câu tiếp theo của cô khiến mặt anh xanh lè, “Có nhiều bạn gái thì ra cũng có thể tích lũy được kinh nghiệm sống.”
“Tôi có một người mẹ sống rất tinh tế được chưa?” Tức giận cốc trán cô một cái, thật không phải ngốc bình thường mà.
“Giọng mẹ anh rất hay, người nhất định cũng rất đẹp nhỉ!”
“Đáp án chẳng phải đang ở trước mặt cô sao?” Anh xoay người, hếch cằm lên.
Cô che miệng cười đến chảy cả nước mắt.
Nhân viên bán hàng mang đến một cục xà phòng dùng thử, bảo Đào Đào đưa tay ra, thấm chút nước, chà nhẹ vài lần xà phòng thơm, Tả Tu Nhiên nhìn có vẻ rất hài lòng, “Được rồi, lấy cục này đi.”
Đào Đào muốn thanh toán, nhưng anh ấn tay cô lại, mở chiếc hộp gốm trắng ra, đặt xà phòng thơm vào, đậy nắp lại.
“Là hộp xà phòng thơm!” Đào Đào trừng to mắt.
“Nếu không đựng xà phòng thơm, cũng có thể để cô đựng thẻ, hoa tai và một vài đồ trang sức nhỏ, tác dụng rất lớn, nên phải yêu quý nó đấy. Nhé?” Anh kéo cô ra khỏi cửa hàng, đi ngược trở về.
Cô cười, tâm trạng kích động vượt ngoài lời nói. “Cảm ơn thầy Tả, nhưng mà tại sao anh bỗng nhiên tặng cái này cho tôi?”
“Vì để cô nhớ tôi chứ sao! Ngốc! Vui như vậy, còn hỏi tại sao, bây giờ tôi không tặng, cô có chịu trả không?”
Đào Đào vội vàng cho chiếc hộp vào trong túi xách, “Tôi đã từng nhận vài món quà nhưng chưa từng nhận thứ quý giá như vậy, không phải nói giá trị của nó mà chỉ ý nghĩa của nó.”
“Ồ, nó có ý nghĩa gì?” Ánh mắt đen láy sâu như biển đêm.
“Chính là… Ha ha, đây là tâm huyết của thầy Tả. Rất đặc biệt.” Giọng cô dần dần thấp xuống, dưới cái nhìn của anh, mặt cô ửng đỏ.
Tả Tu Nhiên đứng trước mặt cô nhìn giây phút cô xuất thần, đột nhiên kéo cô vào lòng, chỉ là lòng, không phải ôm, vì cô rủ hai tay xuống cứng đờ, cả người đều đờ đẫn.
“Đào Đào,” anh than khẽ một tiếng, lùi về sau một bước, hai tay đặt trên vai cô, cúi đầu xuống, chăm chú nhìn vào mắt cô, “Tôi nói với cô vài chuyện, cô phải nghe nghiêm túc nhé.”
“Được!” Cô giống như bị thôi miên, máy móc gật đầu.
Anh chậm rãi dời tay xuống, bịt chặt hai tai cô, thế giới bỗng yên tĩnh trong phút chốc, cô nhìn thấy miệng anh hơi mở ra, môi mấp máy lên xuống.
Cô kinh ngạc mở to mắt, từ khẩu hình miệng của anh, lờ mờ nhận ra được anh vẫn luôn lặp đi lặp lại cô… cô…”
Cô bị biểu cảm trịnh trọng mà nghiêm túc của anh làm cho khiếp sợ.
Anh nói rất lâu, mới buông hai tay cô ra, tai được giải thoát, âm thanh hỗn tạp trên đường rót vào, nhất thời hơi bị ù tai.
“Cô có chấp nhận không?” Anh hỏi.
“Gì cơ?” Tai cô ong ong, cô nhíu mày.
“Cô không phản đối, tôi coi như cô đã chấp nhận rồi nhé. Được rồi, giờ thì không còn việc gì nữa, tôi đưa cô về nhà. Oa, ánh trăng đêm nay đẹp thật. Tối mai liên hoan xưởng, cô biết không?”
“Chủ nhiệm xưởng thông báo cho tôi rồi. Thầy Tả, anh vừa nói gì vậy?”
“Tôi không thích lặp lại.”
“Nhưng mà anh bịt tai tôi, tôi không nghe rõ.”
“Vậy tại sao cô không kháng nghị? Điều đó chứng tỏ cô đã nghe thấy, cũng đã đồng ý.” Anh cười chúm chím lườm cô một cái.
Cô há to miệng, ngây ngốc nhìn anh.
Rốt cuộc anh đã nói gì với cô?…
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...