“Shit!”, Tả Tu Nhiên nhìn sắc đêm ngoài cửa sổ rủa thầm, đầu ngón tay cầm điện thoại đã trắng bệch.
Ngoài trời đã tối hẳn, chỉ có một vài tia sáng hiếm hoi xuyên qua cửa kính, từ xa len lỏi vào, hòa với ánh đèn vàng dịu nơi hành lang, đứng bên cạnh cửa sổ, thật ra không nhìn rõ cảnh quan bên ngoài.
Trong phòng bao phía sau, ly tách giao thoa, nói cười không dứt, đám người phòng Kỹ thuật đó bình thường nói ra thì cũng qua lại rất tốt với cô, từng người một ngồi quanh bàn, nâng ly lên, liền hoàn toàn quên đi sự tồn tại của cô, ngay cả Tạ Phi Phi cũng không nói tiếng nào, liếc mắt đưa tình với anh giống như một kẻ hám trai. Quan hệ của cô đúng là tệ thật.
Anh ngồi ở vị trí khách quý, lại giống như tối hôm tiệc chào mừng, từng người lần lượt mời rượu anh, nhưng anh không hào phóng giống hôm ấy, nhiều nhất cũng nhấp môi mà thôi.
Anh cứ canh cánh trong lòng, không biết cái đồ ngốc đang ở phân xưởng lắp ráp đó đã đăng ký xong chưa? Đã tan làm chưa? Đã ăn cơm chưa?
Cô nói không khỏe, trông đúng là có vẻ không khỏe thật, lúc sáng vào phòng làm việc, mặt cô trắng bệch, giống như quỷ hút máu vậy, đứng im bất động dưới ánh mặt trời.
Nhưng anh không muốn có một chút thương hương tiếc ngọc nào. Hương và ngọc này, ý chỉ những cô gái chưa có gia đình, một người đã có chồng như cô, xứng hay sao?
Chưa từng có kinh nghiệm thất bại như thế này. Anh thật sự được gọi là đã kinh qua tất cả xuân sắc nhân gian, mỗi người một vẻ, quốc sắc thiên hương, thục nữ danh môn, con gái rượu, có loại nào mà chưa gặp qua. Anh từng nói đùa với bạn bè rằng, phụ nữ lượn trước mắt anh một cái, anh không chỉ có thể đoán được số đo ba vòng mà còn bói được chính xác phẩm chất của cô ta. Tất nhiên, cũng rất ít có cô gái nào thoát khỏi đôi mắt hoa đào phóng điện của anh.
Cô không phải mẫu người anh thích, ngoại hình cùng lắm chỉ là thanh tú, vóc dáng chẳng có điểm nào đáng khen, quá gầy, kỹ thuật lái xe quá tệ, người thì ngốc nghếch, hở ra là khóc, nhưng hễ bướng lên là lại giống như một con nhím mình đầy gai. Nếu không phải cô được phân làm trợ lý của anh thì anh tuyệt đối không thèm nhìn thẳng cô lấy một lần.
Anh đến Thanh Đài để chỉ đạo công việc, ắt phải tạo mối quan hệ tốt với người của bên này, nên đi đâu cũng chăm sóc bảo vệ cô. Ưu điểm duy nhất của cô chính là không tự nhiên mà mê muội anh giống những cô gái khác, điều này khiến anh có một cảm giác thoải mái, đồng thời lại có một cảm giác mới mẻ, không nhịn được thường hay trêu chọc cô. Cô hai mươi lăm tuổi, nhưng trông có vẻ chỉ mới hai mốt hai hai, đôi mắt trong veo không lẫn chút tạp chất, vẫn còn giữ lại rất nhiều vẻ ngây thơ thời đi học, sẽ lái xe rất lâu đến bờ biển cắm trại ăn hải sản, những ngày đẹp trời sẽ bỏ rất nhiều thời gian đối mặt với một đống bùn đất ở phòng gốm, không trang điểm để ra ngoài gặp đàn ông, hại anh lo lắng cô như vậy liệu sau này có người đàn ông nào thích hay không?
Lần đầu tiên thất bại thảm hại, anh đã bị lừa, thì ra cô mới là cao thủ thật sự, đã khóa chặt một người đàn ông chất lượng cao từ sớm.
Bao nhiêu phụ nữ, ban ngày làm thục nữ, ban đêm hóa thân thành yêu tinh, giở đủ các kỹ năng, nhưng đến độ tuổi ba mươi, vẫn chưa tóm được một người đàn ông nguyện ý hứa hẹn cả đời với mình.
Cô làm được như thế nào vậy chứ?
Anh không có hứng thú với câu trả lời này, chỉ là nghĩ đến cô gái nhỏ mà mình trêu đùa hả hê bấy lâu nay lại là vợ người ta, trong lòng rất khó chịu. Càng khó chịu hơn nữa là không thể trách tội cô được, cô kết hôn hay chưa, là tự do của cô, cô chưa bao giờ có một tí ám thị mờ ám nào với anh.
Dường như là do anh tưởng bở rồi. Ngay khi anh vẫn kìm lòng không đậu bận tâm đến cô, không nhịn được mà bấm số gọi cô, cô lại không nhớ số điện thoại anh, còn chửi anh là đồ thần kinh, cuối cùng trực tiếp cúp máy.
Đúng là giận không để đâu cho hết.
Fuck! Tả Tu Nhiên lại bực bội làu bàu một câu.
“Cậu Tả, sao còn không vào?” Cánh cửa phòng bao phía sau mở ra, giám đốc La bước ra, rồi lại nhẹ nhàng đóng cửa lại.
Tả Tu Nhiên xoay người lại, “Ồ, ra ngoài hít thở không khí, bên trong mùi thuốc nồng quá.”
Giám đốc La cười cười, mặt ửng đỏ, “Người bên này tửu lượng thật đáng nể, chịu không nổi. Lô thiết bị tiếp theo phải đến tuần sau mới tới được, thời gian này không có việc gì, cùng tôi trở về Bắc Kinh đi!”
“Thôi đi, không muốn chạy đi chạy về.” Tả Tu Nhiên nhả ra một làn khói trắng với cánh cửa sổ.
“Không ai hiểu con bằng mẹ, phu nhân có thể đoán ra cậu Tả sẽ không về Bắc Kinh một thời gian ngắn, khí hậu mỗi ngày một lạnh, bảo tôi mang đến cho cậu Tả vài chiếc áo mùa đông.”
Tả Tu Nhiên nhún nhún vai, “Bà ấy tưởng tôi bị điều đến biên cương à, còn mang áo lạnh nữa, thật khiến người ta cười đến rụng răng.”
Giám đốc La sờ sờ mũi, mỉm cười kín đáo.
“Bà ấy… không phải muốn đi Tokyo tổ chức triển lãm gốm sao, chuẩn bị đến đâu rồi?”
“Chuyện này tôi không rõ lắm, cậu Tả tự mình gọi hỏi phu nhân đi. Phu nhân nói hai người đã mấy ngày rồi không liên lạc.”
“Tôi cũng không còn nhỏ nữa, còn phải báo cáo với bà ấy mỗi ngày sao, tôi bận lắm, tôi đang đi công tác…” Tả Tu Nhiên nhìn thấy Tăng Kỳ kéo cửa ra ngoài, vội ngậm miệng lại.
“Thầy Tả, bố tôi đang tìm anh.” Tăng Kỳ lắc lư đôi khuyên tai to bằng chiếc vòng trên lỗ tai, mới hớt tóc tém, tóc mái gọn gàng, kẻ màu mắt rất đậm, nổi bật trong đêm tối, vô cùng xinh tươi, cô ta thân mật khoác tay Tả Tu Nhiên.
Tả Tu Nhiên hất tay cô ta ra, cau mày, “Có chuyện gì?”
Tăng Kỳ ngó giám đốc La một cái, cười không đáp.
“Tôi vào trước.” Giám đốc La rất biết điều, gật đầu với hai người.
“Sao không vào với người ta?” Cô ta nhõng nhẽo hờn dỗi.
“Cô cần người ở bên sao?” Viên minh châu trong lòng bàn tay của Tăng Trí Hoa, ai mà không tranh giành bợ đỡ.
“Mấy người đó đâu phải là thầy Tả. Tôi cũng không muốn uống qua uống lại với họ, hay là đổi địa điểm, hai chúng ta uống thôi?” Đầu ngón tay ngọc ngà, nhẹ nhàng lướt qua mu bàn tay anh, cô ta chậm rãi hỏi.
Tả Tu Nhiên nhướng mày, “Được thôi!” Anh xòe hai tay.
“Tôi biết có một nơi rất hay.” Tăng Kỳ kéo anh, mỉm cười duyên dáng chạy ra ngoài, không đợi Tả Tu Nhiên mở cửa xe, tự mình giành lên xe trước.
Tả Tu Nhiên cười lạnh.
Địa điểm mà nam nữ chốn đô thị thích đến vào ban đêm không phải là quán cà phê thì là quán bar, cà phê cũng được, nước ngọt cũng được, rượu cũng được, chất lỏng ấm áp trơn tuột xuống dạ dày, bối cảnh là đêm tối, thêm vào đó là ánh nến lập lòe, ba phần chân tình bảy phần màu mè, có lẽ rất nhiều chuyện cũng là nước chảy thành sông.
Tăng Kỳ quả thật rất quen với đạo lý này.
“Quán bar Cầu Vồng là quán bar cao cấp nhất Thanh Đài, ở đây có Wisky nồng độ cao nhất Thanh Đài và rượu bạc hà được pha chế ngon nhất cả Thanh Đài. Nghe người ta nói chủ quán là con gái một tư lệnh hải quân, kìa, chính là cô ta.” Tăng Kỳ kéo Tả Tu Nhiên ngồi xuống quầy rượu, chỉ vào người phụ nữ cắt đầu đinh mặc áo khoác da với quần da màu đen ngồi ở bàn trong. “Ở đây thỉnh thoảng sẽ có biểu diễn, có một người đàn ông tên là Tiêu Tử Hằng chơi trống rất hay, lại ngầu nữa, hôm nay hình như không đến thì phải. Thầy Tả, anh xem, anh xem… Nữ sĩ quan cũng đến đây uống rượu.”
Tả Tu Nhiên nhìn theo ánh mắt của Tăng Kỳ, một cô gái mảnh mai thanh tú mặc trang phục hải quân đang từ ngoài bước vào, trực tiếp đến bên cạnh bàn của bà chủ quán bar. Bà chủ quán bar kích động kêu lên một tiếng, nhảy lên ôm cô gái, “Trời, Mộc Ca, bảnh quá đi.”
“Có không?” Nữ sĩ quan cười nhàn nhạt, lấy mũ xuống, mái tóc dài bồng bềnh thả sau lưng, động tác ấy nhuần nhuyễn như quay quảng cáo dầu gội đầu.
Những ánh mắt trong quán bar không hẹn mà gặp cùng nhìn về phía cô ta.
“Thời trang chính là mặc sao cho khác người, sau này nếu tôi mặc đồ tu nữ đến quán bar, nhất định sẽ thu hút rất nhiều ánh mắt.” Tăng Kỳ bĩu môi.
Tả Tu Nhiên thu ánh mắt lại, búng ngón tay cái tách, ra hiệu batender làm hai ly Wisky trà xanh.
“Được chứ?”
“Ừm!” Tăng Kỳ xoay ghế, sáp tới gần anh, khẽ mím môi, khoa trương nhắm mắt lại, đôi môi đỏ chót, bóng loáng như thạch dưới ánh đèn treo.
Cô ta ở gần như vậy, dường như có thể đếm được số lông mi của cô ta, Tả Tu Nhiên bật cười.
Tăng Kỳ một hơi uống cạn, uống xong ưỡn ẹo trên ghế, đôi mắt mông lung, “Thầy Tả, hình như tôi hơi đau đầu…”
“Chúng ta vừa mới đến thôi đây?” Tả Tu Nhiên nghiêng đầu sang, mắt thoáng chút mơ màng.
“Anh cố ý, rượu này mạnh quá, tôi… ôi, nhà đang quay rồi…”
“Về nhà?” Tả Tu Nhiên nhướng mày.
Tăng Kỳ thổi hơi nóng vào tai anh, “Đến chỗ thầy Tả…”
Tả Tu Nhiên cảm thấy hormone adrenaline dâng trào, anh đẩy ly rượu ra, đứng dậy dìu vai cô ta. Anh nghĩ họ vốn cùng một loại người, rượu vào là chẳng được cái tích sự gì, xảy ra chuyện gì thì có gì mà không thể?
Chạy xe về khách sạn nhanh như chớp, cửa vừa đóng lại, cơ thể uyển chuyển của Tăng Kỳ liền dán đến gần.
Cô ta ôm lấy cổ anh, kiễng chân cắn nhẹ môi anh, nhiệt tình lại mạnh bạo, lược bỏ cả giai đoạn ve vãn, Tả Tu Nhiên cũng không khách sáo, thuận thế ngậm môi cô ta, tặng cho một nụ hôn sâu triền miên đến ngạt thở.
Khi cô ta ngẩng đầu lên lại thì đã yêu kiều thở dốc, miệng nói anh xấu quá, nhưng tay thì đã nới lỏng cà vạt của anh…
Khi đang cả hai đều đang hỗn loạn, không biết là ai chạm phải công tắc trên tường, đèn bật lên, ánh sáng rực rỡ, Tả Tu Nhiên híp mắt lại, cúi đầu xuống, nhìn thấy bờ môi đã bị ăn mất một nửa son của cô ta.
Bỗng nhiên, anh mất hết hứng thú.
Cảm nhận được anh đã hết kích tình, cô ta ngây người, nhìn anh dò hỏi.
“Tôi… vẫn không được… đối với mùi thuốc lá… xin lỗi!” Anh đẩy cô ta ra, cười cười xin lỗi.
“Tôi đã… đánh răng rồi.” Tăng Kỳ mở to mắt không dám tin, trong lòng đã vô cùng xấu hổ.
“Tôi… khá nhạy cảm với vấn đề hôi miệng.” Sự thật là anh nhớ lại tình cảnh cô ta ăn sashimi hôm đó, đôi môi đỏ chót, cá hồi màu cam, một nửa trong miệng, một nửa bên ngoài, bỗng nhiên muốn nôn.
Tăng Kỳ căng mặt, giận sôi gan, chỉ nghe một tiếng “chát” giòn tan vang lên, cô ta giơ tay cho anh một bạt tai, trên mặt anh từ từ nổi lên dấu tay, “Anh vô sỉ!” Cô ta hung dữ trừng anh một cái, xông cửa đi ra.
Tả Tu Nhiên sờ cái má nóng rát, bật cười khanh khách.
Vô sỉ! Lần đầu tiên anh nghe thấy lời nhận xét như vậy từ miệng một cô gái, có điều, quả thật là vô sỉ, vậy mà lại tìm một lý do sứt sẹo như thế.
Cởi áo khoác ra, đầu choáng váng nằm xuống giường. Tối hôm tiệc chào mừng, anh uống không ít, Đào Đào đưa anh về, nhưng anh không hề say khướt, chỉ là muốn hưởng thụ dáng vẻ chăm sóc anh của cô. Cô cởi áo khoác, giày, nới lỏng cà vạt, dùng khăn nóng lau mặt giúp anh, sợ dính ướt tóc anh, bàn tay còn lại cẩn thận vén tóc lên. Anh nhắm mắt, nghe cô chạy tới chạy lui trong phòng, cảm thấy vô cùng yên tĩnh, ngay cả ngọn lửa nóng rực nơi lồng ngực cũng giảm xuống vài độ. Trong đêm yên tĩnh, bỗng nhiên xuất hiện một tia sáng chói, anh nhắm chặt hai mắt theo bản năng, “Anh cũng là đầu heo.” Cô cười khẽ, hình như rất vui, sau đó đắp chăn cho anh, tắt đèn, rón ra rón rén đi ra ngoài.
Cô vô sỉ chụp lén anh lúc say rượu?
Tả Tu Nhiên ngồi bật dậy, đưa tay sờ điện thoại trong túi, động tác vừa gấp vừa mạnh.
Điện thoại gọi được rất nhanh, âm thanh vang lên đều đều, thật lâu sau vẫn không có ai nghe máy, Tả Tu Nhiên sốt ruột tới mức đi vòng vòng trong nhà, hận không thể gào to ba tiếng.
“Rốt cuộc cậu muốn làm gì?” Cuối cùng, một giọng nói vô cùng bực bội truyền đến.
Anh bỗng nghẹn lời.
“Tiểu Đào, mình tiễn cậu.” Lại có một giọng đàn ông trong trẻo vang lên.
“Không cần đâu. Diệp Thiếu Ninh, lần sau cậu còn bảo mình làm chuyện thất đức như vậy nữa, mình sẽ tuyệt giao với cậu, lại còn chọn một bộ phim dở tệ như thế, hành hạ mình những hai tiếng đồng hồ, mình hận cậu tới chết. A lô, rốt cuộc anh là người hay ma vậy, lên tiếng đi chứ!”
Anh không biết rốt cuộc là cô đang nói chuyện với ai mà thở hì hục như vậy.
“Điên rồi, điên rồi…” Cô lại có thể cúp điện thoại lần nữa.
Anh gọi lại, cô đã tắt máy.
Tả Tu Nhiên trừng nhìn điện thoại, nửa ngày trời không nhúc nhích.
Cô đi xem phim cùng một người đàn ông khác? Không phải người chồng ưu tú đó của cô? Cô… có tình nhân?
Anh há to miệng hít thở, cảm thấy trong đầu như một đống hồ nhão nhoẹt, điên rồi, anh nghĩ có thể anh cũng điên rồi…
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...