Âm Mưu Gia (Kẻ Lập Mưu)

Editor: Tiểu Ốc

Cái gọi là oan gia ngõ hẹp, có lẽ để chỉ tình huống này.

Trần Quyền và những người ở tổ biên kịch ngồi trên một chiếc xe, Hạ Tuyền và Lệ Tịnh Lương ngồi trên một chiếc khác, và chiếc xe đi phía trước bọn họ, chính là chiếc xe chở người anh em tốt của Kiều Mục Thiên - Vân Nhược Châu sẽ tranh đoạt giải ảnh đế Wies với họ.

Danh tiếng của Vân Thiên vương như thế nào khỏi cần phải nói, sau khi xe ngừng lại, cửa xe mở ra, Vân Nhược Châu bước xuống một bước đầu tiên, đèn flash ở hiện trường lập tức trở nên chói mắt không chịu nổi, dù là những minh tinh đã sớm quen với cảnh cũng phải không ngừng nháy mắt. Nhưng Vân Nhược Châu không hề gặp phải tình trạng như vậy, anh ta hết sức lạnh nhạt phất tay chào nhóm truyền thông, nện những bước chân kiên định phóng khoáng tiến về phía trước, mặt bộ tây trang màu đen bước lên thảm đỏ, không thể nghi ngờ rằng anh ta chính là ngôi sao diễn viên lóe sáng nhất đêm nay.

Thấy Hạ Tuyền nhìn chằm chằm ra ngoài xe, Lệ Tịnh Lương thong thả ung dung lau nhẫn cưới, rũ mắt xuống hỏi: “Thấy đẹp không?”

Hạ Tuyền nói như đúng rồi: “Đẹp.”

Lệ Tịnh Lương liếc mắt nhìn cô, cô vội vàng xoay đầu lại cười làm lành nói: “Nhưng vẫn không đẹp bằng một phần của anh.”

Lệ Tịnh Lương cười lạnh một tiếng, hiển nhiên là không tin lời của cô..., Hạ Tuyền thở dài nói: “Lời nói thật lòng anh cũng không tin, vậy anh muốn nghe em nói dối sao?” Cô ôm ngực trái, “Em không nói được lời trái với lương tâm.”

Lệ Tịnh Lương hờ hững nói: “Vậy chúng ta xuống xe.”

Hạ Tuyền che giấu cảm xúc, giờ phút này xe đã dừng lại, đám người Trần Quyền đã đi tới cuối thảm đỏ, giờ đến lượt bọn họ ra sân.

“Bây giờ anh hối hận vẫn còn kịp.” Hạ Tuyền nghiêm túc nói.

Trả lời cô là âm thanh Lệ Tịnh Lương mở cửa xe, đầu tiên anh bước xuống xe, mặt không đổi sắc cài nút áo tây trang rồi đi vòng qua bên kia của xe, bình tĩnh mở cửa cho Hạ Tuyền.

Khi Hạ Tuyền bước xuống xe thì tiếng thét chói tai và ánh đèn flash ở hiện trường càng kinh khủng hơn, cho dù là ai cũng không ngờ được rằng Lệ Tịnh Lương sẽ xuất hiện ở một nơi giải trí thế này, chứ đừng nói chi đến việc còn có người vợ xinh đẹp trong truyền thuyết kia của anh nữa.


Ông chủ Lệ luôn luôn ru rú ở trong nhà trở nên khiêm tốn một cách lạ thường khi lần đầu đối mặt với nhiều đèn flash như vậy, nhưng hình như còn bình tĩnh hơn cả bà xã ở bên cạnh. Anh kéo cánh tay Hạ Tuyền, mang theo bên mình một người phụ nữ mặc lễ phục cúp ngực phong cách Trung Quốc màu đỏ đen đi về phía thảm đỏ, tất cả mọi người đều khiếp sợ nhìn bọn họ, bao gồm cả những người trong làng giải trí, hình như bọn họ cũng không thể nào tin nổi một nhân vật lớn như Lệ Tịnh Lương lại có thể đi đến thảm đỏ cùng với Hạ Tuyền.

Hạ Tuyền có chút khẩn trương, kéo cánh tay Lệ Tịnh Lương, trong lòng không ngừng lặp lại “Đừng dẫm lên váy, đừng dẫm lên váy”, nhưng ghét của nào trời cho của đấy, càng sợ cái gì thì cái đó càng tới, vào lúc cô sắp bước đến cuối thảm đỏ, thắng lợi ngay trong tầm mắt, thì giày cao gót chợt dẫm lên váy, toàn thân cô ngã xuống mặt đất, cô hét lên một tiếng, nhớ tới con của mình liền bảo vệ bụng theo bản năng, cực kỳ hối hận bản thân đã ôm tâm lý may mắn khi lựa chọn đi giày cao gót, nghĩ tới hậu quả sau khi ngã, cô quả thật áy náy đến nỗi muốn giết chết mình!

Nhưng mà, sự đau đớn trong suy đoán không có đến, thứ bảo vệ cô chính là cánh tay hữu lực của Lệ Tịnh Lương, cô theo bản năng dùng hai cánh tay ôm lấy cổ anh, hai người xoay một vòng, biểu diễn một màn chỉ có thể xuất hiện trong phim truyền hình ngay trước mặt mọi người.

“Ông xã......” Hạ Tuyền không tự chủ kêu lên một tiếng, sau đó chợt nhắm mắt lại, bởi vì ánh đèn flash quá mức chói mắt, cô cảm giác mắt không thích ứng được.

Lệ Tịnh Lương không vui nhìn xung quanh, camera quay được khuôn mặt lạnh lùng anh tuấn của anh, tất cả các cô gái đang xem truyền hình trực tiếp trên máy tính đều hét ầm lên —— Xong rồi, dáng vẻ của người đàn ông này quá mức uy nghiêm, hiển nhiên là thể loại tổng giám đốc bá đạo mà!

“Cảm thấy thế nào.” Cẩn thận đỡ Hạ Tuyền lên, Lệ Tịnh Lương chau mày nói, “Không thoải mái thì lập tức rời đi.” Lời này giống như đang nói giải điện ảnh Wies là một sự kiện hết sức bình thường, không có gì quan trọng cả.

Hạ Tuyền ho một tiếng nói: “Em không sao, sớm biết như thế thì đã không đi giày cao gót rồi.”

Lệ Tịnh Lương ôm lấy bả vai của cô, hai người đi nhanh đến cuối thảm đỏ, ký tên rồi đứng đó cho truyền thông chụp hình, trong lúc đó, Lệ Tịnh Lương chợt hạ thấp giọng nói với người phụ nữ bên cạnh: “Em có thể đi, bởi vì anh ở bên cạnh em.”

Hạ Tuyền thất thần nhìn anh, gần đây kỹ năng ăn nói của Lệ tiên sinh cải thiện, cô quả thật bị đánh bại từng giây từng phút.

“Nên đi.”

Lệ Tịnh Lương cười như không cười mở miệng nói, nắm lấy cổ tay của cô, dịu dàng dắt cô rời khỏi hiện trường, các phái nữ xem trực tiếp đều không thể không cảm thán một lần nữa, có khuôn mặt đẹp thì lập tức có phúc, có thể tìm được một người đàn ông tốt như Lệ Tịnh Lương, mỗi hành vi cử chỉ quả thật đều chính là vai nam chính hoàn mỹ trong các cuốn tiểu thuyết.

Bên dưới sân khấu, Lệ Tịnh Lương và Hạ Tuyền đi theo Trần Quyền ngồi ở hàng ghế đầu, Trần Quyền và Lệ Tịnh Lương ngồi kề bên, Hạ Tuyền ngồi ở bên còn lại của Lệ Tịnh Lương, tựa vào vai anh nghỉ ngơi, vừa rồi hơi bị kinh sợ nên bụng có chút không thoải mái, nhưng cũng không nghiêm trọng lắm.


Bàn tay ấm áp của Lệ Tịnh Lương luôn đặt ở trên bụng cô, dịu dàng xoa cho cô, sức lực rất nhỏ, nhưng sức hút với cô lại vô cùng lớn, khiến cho cô cảm thấy tốt hơn nhiều.

“Em không sao rồi.” Hạ Tuyền ngồi thẳng người, mọi người căn bản đã đến đông đủ, lễ trao thưởng cũng sắp khai mạc, nếu như bọn họ vẫn làm như vậy thì có chút làm kiêu. Tuy nói bọn họ đang thể hiện tấm chân tình, nhưng cũng không nên để những người khác nghĩ rằng bọn họ đang diễn kịch.

“Chắc không?” Lệ Tịnh Lương vốn đang nói chuyện với Trần Quyền, nghe thấy giọng nói của cô liền quay đầu lại, nhẹ nhàng thì thầm bên tai cô, hơi thở ấm áp phả lên tai, cô cảm thấy rất nhột, lập tức lui về phía sau một chút.

“Đừng dựa sát vào em nói chuyện gần như vậy.” Cô oán trách trừng mắt nhìn anh một cái, nói sang đề tài khác, “Khai mạc rồi, tập trung theo dõi đi, không ngờ đối thủ cạnh tranh lần này lại có Lô Phái Hân, thời gian cô ta hành nghề lâu hơn em, chỉ cần bất cẩn một chút là em không giành được giải rồi.”

Thật ra thời gian Hạ Tuyền hành nghề cũng không dài lắm, hơn nữa Lô Phái Hân còn xuất thân chính quy, lời nói thật lòng, Hạ Tuyền cũng cảm thấy diễn xuất của mình không bằng cô ta. Chỉ là, lần này Lô Phái Hân vẫn đóng thể loại phim tình cảm tiểu bạch thỏ cũ rích, căn bản không cần kỹ năng diễn xuất gì, bảo cô ta diễn thế nào thì cô ta diễn thế đó, Hạ Tuyền cảm thấy những bộ phim phản ánh hiện thực xã hội đáng được nhận lời khen hơn.

Lệ Tịnh Lương vắt chéo hai chân thong thả ung dung nói: “Tốt nhất em nên chuẩn bị tâm lý.”

“Hả?” Hạ Tuyền nhìn sang.

“Có lẽ lời vừa nói sẽ thành hiện thực.” Anh nói thẳng vào trọng tâm

Hạ Tuyền không khỏi nhìn về phía Lô Phái Hân, cô ta ngồi chung một dãy với Vân Nhược Châu, hai người cúi đầu nói chuyện với nhau, hình như cảm nhận được ánh mắt của Hạ Tuyền, cô ta sắc bén nhìn lại, khóe miệng mang theo nụ cười hả hê.

Vân Nhược Châu thấy Lô Phái Hân dời tầm mắt sang chỗ khác nên cũng nhìn sang theo, lúc chống lại tầm mắt của Hạ Tuyền thì ngẩn ra, tiếp đến mặt không đổi sắc xoay đi, mắt nhìn về phía trước, giống như đang rất tập trung xem lễ trao giải.

Hạ Tuyền lạnh nhạt thu hồi tầm mắt, thấp giọng nói: “Không sao cả, dù sao thì danh tiếng của em ngày hôm nay đã đủ lắm rồi, nếu như thật sự cầm được giải thì có khi em sẽ không giải nghệ nữa.”


Lệ Tịnh Lương lập tức nói: “Em đã đưa ra phát ngôn quả quyết như vậy rồi, cẩn thận nếu nói không giữ lời, sẽ bị cấm cửa đấy.” d.đ.l.q.đ.tiểu ốc

“Ai có thể cấm cửa em?” Vẻ mặt Hạ Tuyền cao ngạo.

Lệ Tịnh Lương khẽ cười: “Anh.”

“......” Nói cho cùng, người đàn ông này chính là không muốn cô quay phim.

“Em chỉ nói đùa một chút thôi.” Hạ Tuyền làm rõ thái độ, “Không hề có ý định muốn tiếp tục sự nghiệp diễn xuất.”

Lệ Tịnh Lương dùng vẻ mặt cao ngạo vừa rồi của cô nhìn cô một cái, nhanh chóng quay đầu đi không tiếp tục đọ mắt với cô nữa, bộ dạng cười như không cười thật sự giống như thể bất kỳ lúc nào cũng có thể phá cười.

Theo sự giới thiệu của người chủ trì, kết quả của từng giải thưởng được tuyên bố, thật vất vả chờ đến lượt giải thưởng vai nữ chính xuất sắc nhất, thì Vân Nhược Châu đã lấy đi giải ảnh đế rồi.

Mặc dù diễn xuất của Kiều Mục Thiên trong 《 Hắc Vũ 》rất tốt, nhưng rốt cuộc vẫn không thể nào vượt qua Vân Nhược Châu, Vân Thiên vương giảnh được giải ảnh đế điện ảnh Wies nhờ vào diễn xuất tuyệt vời trong bộ phim thế kỷ 《 Thành chiến 》, cũng là ảnh đế người Trung Quốc hai lần liên tiếp, dù là Hạ Tuyền có quan hệ tương đối phức tạp với anh cũng không thể không thừa nhận rằng anh chính là niềm tự hào của Giới Điện Ảnh và Truyền Hình Trung Quốc.

Kiều Mục Thiên và Vân Thiên vương thật đúng là anh em tốt, mặc dù bỏ lỡ mất giải ảnh đế, nhưng Kiều Mục Thiên vui mừng như cũ. Lúc Vân Nhược Châu đi nhận giải có đi ngang qua bọn họ, còn đặc biệt dừng lại ôm Kiều Mục Thiên một cái, tình bạn của hai người dẫn đến tiếng vỗ tay giòn giã của tất cả mọi người ở trường quay.

Lúc ở trước sân khấu, bước chân Vân Nhược Châu dừng lại bên cạnh Hạ Tuyền một chút, ánh mắt như có như không rơi ở trên người cô, đáy mắt che giấu sự không cam lòng sâu sắc, bản thân Hạ Tuyền không phát hiện ra, nhưng Lệ Tịnh Lương lại phát hiện ra.

Anh yên lặng cầm tay Hạ Tuyền, Hạ Tuyền tò mò nhìn sang anh, vẻ mặt cho thấy sự nghi vấn, Lệ Tịnh Lương lắc đầu một cái ý nói không có chuyện gì, Vân Nhược Châu thở phào một hơi, nhấc chân bước đi, cũng không quay đầu lại.

“Sắp đến phần trao giải của em rồi.” Lệ Tịnh Lương chậm rãi nói, “Nếu như không được thì em có khó chịu không?”

Hạ Tuyền mỉm cười không lên tiếng, đôi mắt long lanh nhìn về phía người chủ trì, người chủ trì bấm một cái nút, cố ý làm cho không khí khẩn trương, màn hình lớn xẹt qua từng gương mặt nữ diễn viên được đề cử, lúc chiếu đến ảnh của Hạ Tuyền và Lô Phái Hân thì thời gian rõ ràng lâu hơn một chút.

Cuối cùng, người chủ trì tuyên bố kết quả đúng như lời Lệ Tịnh Lương nói, là Lô Phái Hân.


Hạ Tuyền căng thẳng trong lòng, ngay sau đó lại trở về bình thường, cô vẫn mỉm cười như cũ, sau khi màn hình lớn chiếu đến vẻ mặt hưng phấn của Lô Phái Hân thì chính là khuôn mặt vẫn cười mỉm như cũ của cô, cô xinh đẹp như vậy, sau khi làm mẹ thì lại càng trở nên thùy mị thướt tha, quan trọng nhất là mặc dù không đoạt giải, nhưng cô vẫn mỉm cười chân thành như cũ, làm cho người ta không thể không bội phục ý chí và khí phách của cô, điều này cũng làm cho mọi người từ từ hiểu ra, tại sao Lệ Tịnh Lương lại chọn cô.

“Thật sự không khó chịu sao?”

Mặc dù bà xã vẫn cười thản nhiên như vậy, nhưng ông chủ Lệ giống như vẫn chưa yên lòng, cầm lấy tay cô hỏi han ân cần, bộ dạng kia khiến cho Hạ Tuyền càng cười vui vẻ hơn.

“Anh rất lo lắng cho em.” Cô dịu dàng nói, “Đây chính là phần thưởng lớn nhất đối với em.”

Lệ Tịnh Lương không trả lời, ngay sau đó Hạ Tuyền lặp lại: “Anh chính là phần thưởng lớn nhất mà thế giới này ban tặng cho em. Có anh, em hạnh phúc hơn bất kỳ người phụ nữ nào đang ngồi ở đây, bởi vì em có tình yêu, từ bỏ tâm tư tranh đấu tị nạnh nhau.”

Lệ Tịnh Lương không trả lời, nhưng anh cười, thật ra anh cười rất ít, chỉ khi nào đối mặt với cô thì mới thường xuyên cười. Trước kia lúc tiếp nhận phỏng vấn hoặc tham gia những cuộc họp về tài chính và kinh tế, anh rất ít khi lộ ra nụ cười chân thành, tối đa cũng chỉ là cười nhạo, cười lạnh, cười khinh thường, cười mỉa mai, tóm lại là không phải như bây giờ...... Không hiểu sao, tất cả những người ngồi ở hàng ghế thứ nhất đều nhìn lại, Lệ Tịnh Lương ngồi ở đó, cũng làm cho người ta không tự chủ bị anh hấp dẫn.

Ban đêm, khách sạn, trên giường ở trong "Phòng tổng thống", Hạ Tuyền rửa mặt mũi xong xuôi, Lệ Tịnh Lương nằm đó đọc sách, cô bò lên giường, đến gần anh, cả người đè lên người anh, mặt vùi vào trong ngực anh, hai cánh tay ôm lấy hông của anh, lắng nghe nhịp tim đập của anh, thõa mãn nhắm mắt lại. d/đ/l/q/đ/tiểu ốc

“Khi nào thì về nhà?” Cô nhắm mắt hỏi.

Lệ Tịnh Lương cười nói: “Khi em tỉnh ngủ, chúng ta đã về nhà rồi.”

Hạ Tuyền yên tâm gật đầu, không lâu sau liền thiếp đi, bởi vì quá mệt mỏi.

Bởi vì cô nằm ở trên người anh, nên Lệ Tịnh Lương không dám đọc sách, chỉ sợ động tác quá lớn sẽ đánh thức cô.

Anh nhẹ nhàng vuốt tóc cô, nhìn vẻ mặt bình yên của cô, trong lòng suy nghĩ, cô nói anh là phần thưởng lớn nhất mà thế giới này cho cô, nhưng cô đâu biết, vẻ mặt bình yên của cô giờ phút này, chính là toàn bộ thế giới của anh.

_______________

Câu cuối lại làm ta cảm động rồi mấy nàng T_T Hãy cứu ta khỏi sự dịu dàng chết người của ông chủ Lệ đi T_T


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui