_ Xin lỗi, đã phá ngang khoảnh khắc đẹp của hai người nhé. Mình có việc phải về trước đây.
_ sao về sớm thế, không ở đây đến mai thì về.
_ Thôi, tao về còn nấu cơm cho lão Thành nữa. Nhìn vợ chồng mày hạnh phúc như này là tao vui rồi. Anh Vũ, em giao Hạnh cho anh, anh nhớ không được phép làm tổn thương Hạnh một lần nào nữa đâu. Anh mà để em biết được là anh làm Hạnh khóc, anh dừng trách em ác, lúc đấy em sẽ mang Hạnh đi luôn chứ không phải 3,4 ngày như lần này đâu. Em nghèo thì nghèo thật đấy, nhưng tình cảm thì em không bao giờ nghèo, đối với em Hạnh cũng như người thân của em vậy, anh mà ăn hiếp Hạnh coi trừng em đó. Giao vừa nói vừa đưa tay nắm thành hình quả đấm dứ dứ Vũ.
_Em sẽ bao giờ có cơ hội đó đâu. Một câu trả lời hoàn toàn chắc nịch, một sự khẳng định mãnh liệt đầy tự tin.
_ Em tin anh.
_ Thôi, mình về đây.
_ Để mình tiễn cậu ra bắt xe.
_Hai bác cháu về đây ạ.
_ ừ, đi đường cẩn thận nha cháu.
Tại bến xe.
_ Giao, cảm ơn mày nha.
_ Hạnh này, tao có điều này vẫn phải nhắc mày, tuy mày với nah Vũ làm lành rồi nhưng mày vẫn phải chú ý, cảnh giác. Nói thật nhà chồng dù tốt đến đâu thì vẫn là người lạ, khác máu thì tanh lòng, bà nội anh Vũ cũng già rồi, cũng mong có chắt lắm, tuổi già rồi nên lỗ tai cũng yếu, nghe vài lời xu nịnh là xuôi xuôi ngay. Cũng may là mày cũng đang mang bầu nên cũng yên tâm phần nào, nhưng mày cũng nên cảnh giác không nên để bà nội tiếp xúc gì với con đĩ kia. Tao sợ về lâu về dài là không ổn đâu.
Những lời Giao nói không phải là không có lý, Hạnh nghe xong cũng có chút lo lắng. Cô im lặng không đáp.
_ Tao nói vậy thôi, mày đừng nghĩ nhiều quá. Cố gì cứ phone cho tao. Chỉ cần mày alo một phát là tao luôn sẵn sàng làm tài xế free cho mày.
_ Cảm ơn mày nha. Thực sự cảm ơn. Hạnh vòng tay ôm chặt lấy Giao.
_ Mày đó. Bớt nói mấy lời sến súa đó lại đ. Tao nổi hết da gà nên rồi này. Thôi tao đi nha. Xe đến rồi.
Hạnh đứng đó mãi đến khi chiếc xe khách dần biến mất sau con ngõ ngoằn ngoèo, cô mới lững thững lái xe trở về.
Hai vợ chồng ở lại nhà cô một hôm rồi trở về, vốn bố mẹ vợ muốn Vũ ở lại 2,3 hôm đợ sức khỏe ổn định thì về nhưng do thời gian nghỉ phép của cô đã hết, lại cộng thêm một đống công việc rồi dự án cạnh tranh với Minh Anh, dù Hạnh muốn ở cũng không thể ở lại.
Sau những ngày im lặng, buồn bã, không khí trong gia đình hôm nay lại trở lên sôi nổi, vui vẻ hơn hẳn. Vừa đên cổng, Hạnh đã nhìn thấy bố mẹ đang từ trong nhà đi ra.
Từ trên xe bước xuống, anh lễ phép chào hỏi:
_ Bố, mẹ, con mới về ạ.
_ Vào nhà đi con. Thấy hai đứa về bố mẹ mừng quá.
_ Bà nội đâu bố.
_ Bà đang đợi hai đứa trong nhà ý. Mau vào chào bà đi, mấy hôm cái Hạnh vắng nhà bà cứ nhắc suốt đó. Naybiết tin con về bà đã đạy từ sớm nấu ăn cùng mẹ con đó.
Hạnh cảm động đi theo bố mẹ chồng tiến vào trong nhà.
_ Cháu chào bà ạ.
_ Về rồi à. Mau lại đây bà xem nào. Thằng chắt nội của bà dạo này sao rồi. Mẹ nó dạo này gầy quá cơ. Chắc lại ăn uống không đầy đủ đúng không., Không sao về đây bà sẽ bồi bổ cho cả hai mẹ con, đảm bảo mẹ khỏe, con khỏe….
Không biết từ đâu, từ lúc nào Dũng đã đứng ngay sao lưng Vũ.
_ Anh hai, chúc mừng. Không ngờ anh lại có thể nhanh chóng làm hòa với chị dâu như vậy.
Vũ cứ ngỡ Dũng đang chúc mừng mình cũng vui vẻ, hồ hởi đáp lại.
_Ừ. Cũng may là Hạnh là người hiểu chuyện. Vợ anh đúng là chưa bao giờ khiến anh thất vọng.
Vũ vừa nhìn cô vừa nói, ánh mắt thiết tha, trìu mến vô cùng.
************
9 h tối, hạnh đang chăm chú xem bản báo cáo trên máy tính, tiếng chuông điện thoại của Vũ đột nhiên reo lên. Màn hình hiện lên hai chữ “ Anh Hoàng’.Anh Hoàng là anh họ của Vũ, cả hai khá thân thiết nên cô cũng không suy nghĩ nhiều liền ấn nghe.
_ alo.
_ Hạnh à, Vũ nhà em đâu.
_ Anh Vũ đang dưới nhà anh ạ. Anh có việc gì không.
_ Có, anh có việc gấp lắm, em mau đưa máy cho thằng Vũ đi. Nhanh lên không anh chết mất.
_ Anh đợi em tí nhé. Để em xuống nhà đưa máy cho anh Vũ rồi sẽ gọi lại cho anh sao.
_ ừ, thế cũng được, em nhớ đưa ngay nhé.
Hạnh cúp máy, cầm điện thoại đi xuống dưới tầng, dưới phòng khách không có một ai, cô đi xuống bếp, ra ngoài sân vẫn không thấy Vũ đâu. Cô đoán chắc là anh đang ở phòng bà nội rồi, bà già rồi cả người hay bị đau nhức, bình thường những lúc rảnh rỗi không phải làm việc Vũ cũng hay xuống phòng bóp chân, bóp vai cho bà mãi đến khuya mới thôi. Cô đi lại phía cửa, khi đi gần tới nới thì nghe tiếng nói to từ trong phòng vọng ra.
_ Cháu đã bảo là không rồi mà.
Bản tính tò mò trong cô trỗi dạy, cô ghé sát tai vào cánh cửa cũng may là bên trong có vẻ đang đến hồi căng thẳng nên ai nấy cũng nói khá là to, tuy vậy cô cũng phải khó khăn lắm cô mới nghe được phía trong đang nói gì.
_ Mẹ à, như vậy không dược đâu.
_ Có gì mà không được cháu nào mà chả là cháu. Mẹ không thể để cháu mình nó lang thang, lưu lạc bên ngoài được.
…………………………..
_ Bà hỏi lại lần cuối. Cháu nhất định không đồng ý cho cái Vy nó về đây sống đúng không. Giọng bà run run, hơi thở gấp gáp, hô hấp cũng trở lên khó khăn hơn.
_ Mẹ có gì từ từ nói. Mẹ đừng tức giận không lại tăng huyết áp bây giờ.
_ Vũ…con nhịn bà tí đi. Có gì từ từ nói sau….. Ánh mắt bố Vũ khẩn khoản nhìn anh. Vũ bất lực nhìn bà, nhìn bố rồi lại nhìn mẹ, khó nhọc lên tiếng.
_Cháu…. Đồng… ý.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...