Lúc Tạ Khương và Triệu Viên đi đến hai chiếc ghế bên cạnh Lam Mặc Nhi thì thấy Phó Cảnh cùng Đặng Chiêu đang ngồi ở hai ghế kế bên phía tay trái của hai cô.
Tạ Khương ngồi xuống bên cạnh Lam Mặc Nhi trong khi Triệu Viên ngồi ở chiếc ghế bên cạnh Đặng Chiêu.Tạ Khương quét mắt một vòng, thấy Lạc Hà Khâm đang ngồi đối diện Lam Mặc Nhi, ánh mắt như có như không liếc về phía cô, không nhìn ra một tia thiện cảm nào.Tạ Khương cảm khái.
Không nghĩ đến cô vừa làm lớn chuyện một chút thì đã gây thù với người ta.
Nhưng Tạ Khương không hối hận vì việc mình đã làm.
Là Lạc Hà Khâm gây hấn trước nên cô chỉ đang bảo vệ cho danh dự của Tạ Kiều.
Em gái cô không đáng bị loại người như cô ta phỉ báng.Phó Cảnh thấy người vừa ngồi trước mặt mình là Tạ Khương thì mí mắt nâng lên trong một khắc liền cụp xuống, tỏ ra không hề hứng thú.
Đặng Chiêu bên cạnh thì đang loay hoay bên chiếc điện thoại của mình, không để ý đến Triệu Viên vừa ngồi xuống cạnh cậu.Khi mọi người đã tập trung lại một chỗ, Lam Mặc Nhi thông báo là bọn họ sẽ chơi trò Nói Thật hay Thử Thách.
Một chai rượu cũng được cô đặt ở bên cạnh.
Mọi người ồ ra xem như đồng ý.
Tạ Khương trong đầu xoay một vòng, suy nghĩ xem trò trong lời Lam Mặc Nhi nói là gì, nhưng rốt cuộc cũng không suy nghĩ ra.
Thôi thì cứ nhìn mọi người chơi vậy, cô tự nhủ.Lam Mặc Nhi xung phong xoay cái chai.
Sau một khắc thì cái chai dừng ở chỗ Triệu Viên.
Cô chọn Nói Thật.
Sau đó, một người trong đám đông đưa ra câu hỏi quen thuộc,“Cậu có đang có tình cảm với ai đó trong chỗ này không?”Triệu Viên đảo ánh mắt một vòng, sau đó cô nhỏ giọng nói.“Có thể chọn lại thử thách không?”Một người trong vòng tròn cất giọng, “Nếu vậy thì cậu phải uống rượu phạt.” Sau đó, một ly rượu được rót đến miệng ly và đưa đến trước mặt Triệu Viên làm cô nhăn mặt.
Cô không muốn uống rượu hôm nay vì cô không thể trở về nhà trong bộ dạng say khướt được.
Ba mẹ cô mà biết cô đi lêu lỏng rượu chè bên ngoài thì coi như xong.Thấy Triệu Viên chần chừ, những người trong vòng tròn kêu lên thúc giục.
Bất ngờ, một thanh âm vang lên.“Không muốn uống thì đưa đây.
Rượu ngon không uống thì phí” Đặng Chiêu lạng quạng cầm lấy ly rượu trên bàn ngửa đầu uống cạn.
Ánh mắt cậu hơi mông lung, lúc uống ly rượu kia tay cậu còn run lên nhè nhẹ.
Sau một khắc, ly rượu đầy đã cạn thấy đáy.Triệu Viên một bên hơi ngẩn ra.
Ánh mắt hơi hướng về phía người vừa giúp mình.
Là cậu bạn ngồi cùng bàn với Phó Cảnh.
Cô thở phào trong lòng và nở một nụ cười cảm kích hướng Đặng Chiêu.Ngay sau đó, Lam Mặc Nhi mắt hướng về Triệu Viên mỉm cười nói, “Vậy thử thách là cậu phải hôn một bạn nam không quen bất kì ở đây”.
Trong đáy mắt là ý cười giảo hoạt không cho người khác từ chối.“Mặc Nhi cậu…” Mặt Triệu Viên ánh đỏ bừng lên, mắt không cam lòng nhìn Lam Mặc Nhi.
Tạ Khương ở bên cạnh trong lòng thầm than.
Không nghĩ đến Lam Mặc Nhi đôi lúc cũng thực biết cách chọc người khác tức giận nhưng không thể làm gì được.“Đúng đấy làm đi.
Có chơi thì phải chơi tới cùng"“Hôn đi.
Hôn đi."Triệu Viên biết mình không thể thoát, ánh mắt quét về hướng Phó Cảnh cùng Đặng Chiêu ở bên cạnh.
Trong lòng hạ quyết tâm, cô đứng dậy đi đến trước mặt Phó Cảnh.“Xin lỗi.” Hai mắt Triệu Viên nhắm lại, định cúi xuống hôn Phó Cảnh.
Phó Cảnh lúc này cũng ý thức được sự việc, đầu óc xoay chuyển.
Cậu vội vươn tay nắm lấy bên vai của Đặng Chiêu mặt hơi đỏ ửng ở bên cạnh trực tiếp đưa đến chắn trước mặt mình.Ngay lúc môi Triệu Viên vừa chạm môi Đặng Chiêu, cô mở mắt ra, thấy người mình vừa chạm môi là một người khác thì hơi ngẩn ra.
Mặt cô đã đỏ giờ phút này đã biến thành trái cà chua bốc cháy.
Triệu Viên xấu hổ vội giật phắt người dậy, nước mắt đọng ở trên mi mắt như sắp chực rơi ra.
Cô xoay người hướng phía cửa chạy đi.Đặng Chiêu như vừa hoàn hồn.
Cậu vô thức chạm vào nơi khoé môi.
Dù vừa nãy chỉ là thoáng qua nhưng trên môi vẫn còn vương một chút tư vị vừa nãy.
Như vừa phát hiện ra điều gì, Đặng Chiêu quay phắt sang hướng người bên cạnh, ánh mắt hừng hừng khí nóng ngập trời.
Phó Cảnh thì đang nhìn về phía trước như thể chuyện tốt vừa rồi không phải là chuyện tốt của cậu.Tạ Khương thấy bóng Triệu Viên chạy đi, định đứng dậy đi theo thì bị cánh tay Lam Mặc Nhi kéo lại.
Cô quay đầu nhìn Lam Mặc Nhi, trong mắt là một tia khó hiểu.Lam Mặc Nhi nhỏ giọng khuyên, “Cứ để cậu ấy một mình một lát đi.
Bây giờ cậu ấy cũng không muốn ai nhìn thấy cậu ấy như vậy đâu".Tạ Khương cảm thấy chính mình vừa nãy cũng hơi quá xúc động.
Cô hơi lắc cánh tay mình khỏi cái nắm tay của Lam Mặc Nhi, bình tĩnh ngồi xuống.
Trò chơi tiếp tục.
Cái chai xoay được một lúc thì dừng lại ở phía Lạc Hà Khâm.
Cô ta chọn Nói Thật.Một người kêu lên, “Chị đã có bạn trai chưa?” Mọi người nghe xong đều ồ lên một tiếng, hứng thú dâng trào.
Ai cũng biết Lạc Hà Khâm nổi tiếng là mỹ nữ của khối 12, nhưng mà điều đặc biệt là gu bạn trai của cô cực kì cao.
Vì thế, những chuyện về đời tư của Lạc Hà Khâm vô cùng ít ỏi, nhưng vẫn vô cùng được săn đón.Ánh mắt Lạc Hà Khâm quét một vòng qua đám người và cũng như có như không dừng lại ở phía Phó Cảnh lâu hơn một chút.
Sau đó, cô đanh giọng đáp,“Không có."Thấy không có ai có ý kiến, Lam Mặc Nhi nhẹ giọng nói, “Vậy chúng ta tiếp tục.” Lam Mặc Nhi trực tiếp lấy cái chai bắt đầu quay.Một màn vừa nãy có thể qua mắt được người khác nhưng với Tạ Khương thì không.
Tạ Khương chợt hiểu ra, thì ra lý do vì sao Lạc Hà Khâm lại đối địch gay gắt với Tạ Kiều là do Tạ Kiều cũng thích Phó Cảnh sao.
Không nghĩ đến cái tên nhóc kia cũng không chỉ nổi tiếng ở trong khối 11A1 mà còn cả các đàn chị lớp trên nữa.Cái chai sau khi xoay xong thì dừng lại ở phía Tạ Khương.
Tiếng reo hò của mọi người làm cắt đứt dòng suy nghĩ của cô.
Tạ Khương nghĩ đến thử thách vừa rồi của Triệu Viên.
Cô không muốn phải làm những thử thách điên rồ đó nên cô quyết định chọn Nói Thật.Một người lên tiếng nói, “Vậy cậu có thích ai ở đây hay không?” Phó Cảnh vừa nghe thấy người vừa nói thì mắt hơi hướng về phía Tạ Khương.
Trong lòng cậu có một loại cảm giác ngột ngạt đè nén.Tạ Khương nghĩ một chút rồi nói, “Không có." Phó Cảnh nghe thấy vậy thì trong lòng thở ra.
Cũng đúng thôi, những chuyện này nói ra thì cũng thật là xấu hổ.Đột nhiên, Lam Mặc Nhi bên cạnh kêu lên, “Chẳng phải là cậu thích Phó Cảnh sao?”Nói xong, cô như thể thấy mình đã lỡ lời, lấy tay che miệng lại, sau đó nhìn sang hướng của Tạ Khương làm ra vẻ mặt vô tội.
Tạ Khương đón ánh mắt của Lam Mặc Nhi, một tia hàn quang trong mắt xẹt qua trong phút chốc liền biến mất.Những tiếng bàn tán vang lên.
Giờ đây ai cũng đã nghi ngờ rằng Tạ Kiều thích Phó Cảnh, chỉ là đang đợi cô thú nhận mà thôi.
Vì Lam Mặc Nhi là bạn thân của Tạ Kiều nên mọi người đều có phần tin vào lời của Lam Mặc Nhi.
Nếu bây giờ Tạ Khương tiếp tục nói không thì bọn họ chắc chắn sẽ nghĩ rằng cô nói dối.
Còn nếu cô thú nhận thì không biết ánh mắt Lạc Hà Khâm bên kia có đâm chết cô không.Sau khi những bàn tán đã dần vơi đi, Tạ Khương bình thản nói, “Đã từng, nhưng bây giờ không còn nữa".
Ánh mắt cô nhìn thẳng, không hề có vẻ gì là ngại ngùng hay cố gắng lấp liếm.Phó Cảnh nghe được điều này thì hơi ngẩn ra.
Lần này cậu có thể chắc chắn là Tạ Kiều đang nói thật.
Nhưng là, vì sao cậu lại cảm thấy không hề thoải mái như mình đã tưởng tượng.Cậu đã từng nghĩ nếu Tạ Kiều không còn là cái đuôi theo sau mình thì cậu sẽ được tự do mà mình mong muốn.
Nhưng trong lòng cậu giờ đây như thể có một thứ gì đó quan trọng vừa vụt mất.
Ý thức ánh mắt mình đã dừng lại ở hướng Tạ Kiều quá lâu, Phó Cảnh cụp mắt xuống, bàn tay siết chặt thành nắm đấm.Bên kia, Lạc Hà Khâm thấy ánh mắt của Phó Cảnh hướng về phía của Tạ Khương thì trong lửa giận trong lòng bùng phát.Đột nhiên, tiếng chuông điện thoại của Phó Cảnh kêu lên.
Thấy dãy số của người gọi đến trên màn hình, sắc mặt cậu hơi đổi.
Phó Cảnh đứng dậy khỏi ghế.
Đặng Chiêu thấy Phó Cảnh định rời đi thì quay sang, nhưng chạm phải ánh mắt đầy ý tứ của Phó Cảnh, cậu liền nhận ra người bên đầu dây bên kia là ai.Lúc này, cái chai cũng đã dừng lại, lần này vẫn là ở chỗ của Tạ Khương.
Cô tiếp tục chọn Nói Thật.
Ngay lập tức, Lạc Hà Khâm lên tiếng nói.“Vậy lúc trước nghe nói cô đã bị ngã từ tầng 3 xuống và mất trí nhớ.
Mọi người ai cũng nói là cô tự tử nhưng tôi thì không tin là vậy.
Cô có biết ai là người đẩy cô xuống hay không?”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...