Thế nhưng Tinh thần khống hệ lại khác với những hệ khác hoàn toàn.
Nó không liên quan đến gien, đồng thời lúc mẹ kế xuyên đến đây cũng không hề mất đi mà còn mạnh lên.
Nói đến chuyện này thì còn phải nhớ đến ngày kia.
Khi mà mẹ kế chỉ là một cô gái bình thường, là một sinh viên chăm chỉ với bao ước mơ hoài bão của bản thân.
Thế nhưng một vụ bắt cóc đã diễn ra. Lí do, không ai biết.
Hôm đó là bắt đầu cho những ngày cuối cùng mà Tiền Tiểu Tam tồn tại.
"Các người là ai? Tại sao lại bắt tôi tới đây?" Tiền Tiểu Tam hoảng hốt nhìn những kẻ mặc áo blue trắng, khuôn mặt bị che khuất sau lớp khẩu trang tỏa ra những ánh sáng lạnh lẽo tâm can.
Sau đó là những ngày lặp đi lặp lại. Một cơn ác mộng không có hồi kết.
Bọn họ liên tục thử nghiệm những chất còn chưa rõ tên trên cơ thể cô. Tại sao lại là cô? Bởi một lí do rất buồn cười, cô đặc biệt.
Đầu tiên là cơ thể bốc cháy, tiếp theo là tan ra thành nước.
Hoàn toàn biến thành một khối băng.
Rã ra tựa như bùn đất.
Hay là bị móc ra từng chiếc xương, từng miếng thịt để nghiên cứu tại sao cơ thể này có thể cường hãn đến mức này. Bởi kể cả móc trái tim cô ra, nó vẫn đập thình thịch trong lòng bàn tay, bóp nát nó, nó lại từ từ lành lại.
Lúc đầu là bỏng rát, là đau đớn tới tận linh hồn, sau đó chỉ là hơi nhói lên, tê tê, hơi ngứa, rồi hoàn toàn không còn một tia cảm giác.
Cô đã đánh mất thứ quan trọng nhất của con người - cảm xúc.
Bỏ mặc bọn họ loay hoay tìm tòi, bới móc đến từng giọt máu, từng cái xương, miếng thịt trong cơ thể. Trong tâm của cô chỉ là một mảnh phẳng lặng, trước mắt chỉ là một chiếc đèn mổ phóng to mà thôi. La hét? Có ích gì?
Dần dần, Tiền Tiểu Tam cũng có thể nhận ra được, bản thân mình đang đánh mất đi từng thứ một - những thứ mà một con người cần có. Chúng đang biến mất đi. Cảm giác, tình cảm, ham muốn...
Có lẽ bây gìơ nàng đã thực sự trở thành quái vật rồi a. Cả cơ thể lẫn tâm hồn, đều nói lên điều đó.
Những tưởng rằng sự đau đớn đã sớm biến mất, nhưng đến lúc mà thứ chất lỏng màu xanh kia được tiêm vào người cô, cô mới hiểu được, đây mới là cơn đau thực sự, khắc vào linh hồn, sẽ không bao gìơ có thể quên được nó.
"Chất thí nghiệm số 5296, là một loại chất kích thích não bộ cực mạnh, có thể so sánh là 0,0001 mg sẽ tạo ra một vụ nổ bom hạt nhân trong tinh thần người dùng. Hiện nay, chúng ta đang có 5 kg 5296 sẽ truyền liên tục vào não cô ta trong nửa tiếng để xem cô ta có thể chịu đựng được đến..."
Giọng nói vô cảm dần dần biến mất. Lần đầu tiên Tiền Tiểu Tam có lại cảm giác của một con người. Ngứa? Tê? Không, là đau! Rất rất đau! Đau đớn vô cùng!
Thật muốn dùng một cái búa đập vào đầu a.
Nhưng cũng thật vui, cuối cùng, mình vẫn còn là con người. Vẫn còn...
Khi Tiền Tiểu Tam chìm vào hôn mê vì quá đau đớn. Cô không biết cơ thể mình bắt đầu di chuyển. Cả cơ thể cô bắt đầu co giật run bần, làn da từ hồng chuyển sang xám, rồi thành màu đen, cơ thể liên tục tan rã, rồi ghép lại.
"Chất số 5296 này rất hay, lần sau phải dựa vào nó để tiếp tục nghiên cứu." Những nhà khoa học cùng nhau gật đầu rồi rời đi, mặc kệ một cô gái đang chịu hàng ngày đau đớn.
Nhưng họ đã không có ngày hôm sau.
Hôm ấy, là ngày kết thúc cuộc đời của Tiền Tiểu Tam, và cũng là lúc mà Tam Tiền Tam chấn động giới dị năng giả.
2,1%
Con ngươi mở ra, màu xanh lam bao phủ toàn con ngươi của nàng, sau vài giây, chúng từ từ tán đi, để lại một đôi mắt vô cảm. Tiền Tiểu Tam, cho dù mất đi cảm giác nhưng đâu đó trong tim vẫn nhói đau, lồng ngực thi thoảng vẫn đổi nhịp và trong đôi mắt vẫn còn sự xót xa, tiếc nuối.
Nhưng cô gái này, tim luôn đập trong 1 nhịp duy nhất, đôi mắt mỹ lệ hoàn toàn không có cảm xúc, cô chỉ bình thản quay đầu đánh giá xung quanh một chút.
Phòng thí nghiệm.
Có một chiếc máy tính bị khóa.
Chân tay bị khóa bởi còng điện tử.
Hàng tỉ nơ tron bắt đầu trao đổi với nhau, thông tin từ mọi thứ trong không khí truyền thẳng đến não bộ.
Tay khẽ nâng, chiếc máy tính khẽ dị chuyển trên bàn, đối mặt với cô.
Phân tích, kết hợp. Trí nhớ ngày đầu tiên đến nơi này, mã số là 1...8...8...8!
Còng tay, trí nhớ về 5 năm trước, ngày x tháng y, mã số mà những nhà khoa học bấm 9...6...5...4!
Trí nhớ vào lúc bị dẫn đi trong phòng thí nghiệm, đã phác họa thành công bản vẽ của phòng thí nghiệm. Phân tích chỗ đứng canh, có khoảng 128 khu không an toàn, 56 khu có vẻ an toàn, 2 khu hoàn toàn bỏ trống an toàn.
Chuẩn bị tẩu thoát sẵn sàng, nhưng nên chờ thêm 1 chút nữa, phải xử lí hết bọn họ rồi mới nên đi. Mình vẫn yếu quá.
"A, cô ta đã hấp thu chúng rồi, vậy bây gìơ hãy đem hết số còn lại vào cơ thể cô ta đi."
"Nhưng như vậy có thể cô ta sẽ..."
"Quản nhiều thế làm gì, mau lên!"
Đấy là, 4 kg còn lại ư? Vậy thì có thể...
Chưa kịp suy nghĩ xong, cơn đau đã ập đến với cô. Nó đâu chỉ hơn gấp bốn lần lúc trước chứ? Nhưng chỉ cần ngủ một giấc, khi thức dậy sẽ là lúc...
5%
Cô mở mắt, nhìn những kẻ đang trầm trồ đứng xung quanh .
"Chà, một cơ thể thật tuyệt vời! Cô ta hấp thu 4 kg 5296 chỉ trong vòng 2 tiếng!"
"Nhìn vào mắt tôi đi."
Lúc mà họ đang trò truyền vui vẻ, một giọng nói quyến rũ vang lên. Bọn họ như bị thôi miên làm theo, tất cả đều nhìn về phía cô gái. Tất cả chỉ nhìn thấy, chiếc còng tay được làm từ kỹ thuật tiên tiến nhất thế giới tự động mở ra cho cô ta, đôi môi xinh đẹp cất giọng nói như thôi miên.
"Mắt nào."
Ngay lập tức, họ thấy tay của bản thân như bị điều khiển, móc lấy đôi mắt của mình. Những chiếc áo blue trắng nở đọ những đóa hoa máu đỏ yêu dị.
6 tên tiến sĩ đều ngất lịm đi vì đau.
Thế nhưng nỗi đau mà họ đang chịu đựng có thể sánh bằng nỗi đau họ gây ra cho Tiền Tiểu Tam hay không?
Thực ra không phải cô quan tâm chuyện này, cô cũng chẳng thấy bọn họ có lỗi gì. Thậm chí cô còn phải cảm ơn bọn họ vì đã giúp cô cải thiện dị năng của mình nữa là. Thế nhưng, chấp nhất của Tiền Tiểu Tam cô vẫn nhớ kĩ trong đầu, mặc dù cô đã quên mất tại sao nó lại xuất hiện ở đấy. Tại sao lúc đó Tiền Tiểu Tam lại hận bọn họ đến thế? Cô thật sự không hiểu, cũng quên mất rồi.
Thứ còn lại, chỉ là chấp nhất mà thôi. Phá hủy, tàn sát hết tất cả. Đó chính là ý nghĩ đã luôn đeo bám, mọc rễ trong tâm trí Tiền Tiểu Tam suốt 5 năm trời. Nếu cô không thực hiện nó thì nó cũng sẽ đeo bám trong đầu cô khiến cô khó chịu. Vậy nên, phải đem chỗ này, biến thành phế tích như mong muốn của Tiền Tiểu Tam.
"Bùm!!!"
Khu nghiên cứu kéo dài 1 km hoàn toàn biến mất. Không một ai sống sót.
Bên cạnh khu phế tích, cô gái lạnh lùng đứng đó, tự hỏi về cuộc sống sau này của bản thân. Trí tuệ siêu việt nhất nhân loại đã đem ra cả ngàn sự so sánh, nhưng nó lại đem lại đáp án là [không xác định].
Bởi con người làm sao mà đoán được tương lai. Cứ cho là chúa đi, ông ta cũng chẳng đoán được bản thân mình cũng bị người ta bán đứng.
Thế rồi một trong một ngàn suy nghĩ khiến cô gái động lòng.
MÔ PHỎNG TIỀN TIỂU TAM.
Tại sao lại là mô phỏng? Vì cô không phải Tiền Tiểu Tam nữa.
Nếu là mô phỏng, vậy thì cô sẽ là gì. Gọi là Tam Tiền Tam đi.
[Một thời gian sau]
"Tiểu Tam, em đem bản thảo ngay cho chị!"
"Vâng, vâng~"
*mô phỏng Tiền Tiểu Tam: Tạo ra một nhân cách thứ 2 mang tên Tiền Tiểu Tam dựa vào ký ức của Tiền Tiểu Tam, đồng thời mô phỏng cảm xúc của một con người bình thường đặt vào nhân cách giả đó.
Việc mô phỏng cảm xúc này chỉ có thể áp dụng cho nhân cách Tiền Tiểu Tam bởi Tam Tiền Tam không hề có những cảm xúc đó trước kia để mô phỏng.
Tiền Tiểu Tam chỉ là một nhân cách giả được tạo nên, tuy nắm quyền chủ động thân thể nhưng nó chỉ là một mặt khác của Tam Tiền Tam, không phải con người thứ 2 trong Tam Tiền Tam.
Tiền Tiểu Tam trên chỉ là sự mô phỏng, không phải Tiền Tiểu Tam thật sự.*
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...