Âm Mưu Của Nữ Phụ 2: Cho Đến Thời Khắc Cuối Cùng
Năm XXX, thế giới đón chào vị thần linh thứ 9: Ảnh Thần Vũ Lôi.
1 năm sau, Cuồng Thần Cố Thần tự mình bóp nát Thần cách, mở đường hai chiều đến Ma Vực. Nghe nói ở Ma Vực có một kẻ tên là Ma Quân, nắm giữ quyền năng trên cả Thần Linh, sẽ thực hiện một nguyện vọng bất kì của ngươi nếu ngươi là một Thần linh dám gia nhập Ma Vực.
Mà bọn họ, có một nguyện vọng, vô cùng cháy bỏng.
...
"Không được." Ma Quân lắc đầu, thở dài thườn thượt. Tại sao, cứ 10 thì có 9 người có yêu cầu này vậy?
"Tại sao lại không? Ông bảo rằng ông có thể thực hiện được mọi yêu cầu cơ mà!" Lam Thần tức giận đập nát một pho tượng.
"Ta có thể thực hiện bất cứ yêu cầu gì của các ngươi nếu nó nằm trong quy luật của thiên địa. Nhưng hồi sinh người chết! Nó trái với quy luật "NGƯỜI CHẾT KHÔNG THỂ HỒI SINH!""
Không khí lặng đi, dường như là tuyệt vọng, cũng dường như là tất cả đã đánh mất đi thứ gì đó.
"Ta và Chủ Thần ở Thần Quốc chính là hai kẻ đã tạo ra khoảng đất trời này, là đại diện của quy tắc cao quý nhất. Một khi ta hay bà ấy vi phạm bất kì quy tắc nào, mọi vị diện, mọi thế giới sẽ bị phá vỡ, nát vụn!"
"Nhưng mà..." Giọng nói của Ma Quân trở nên thật dịu dàng. "Những kẻ trái với quy tắc có thể thực hiện được mong muốn của các ngươi."
"Đọa Thiên Sứ."
"Một loại sinh mệnh Nghịch Thiên, nắm giữ quyền năng biến tất cả thành hiện thực, thậm chí, là hồi sinh người chết bằng cách đánh đổi sinh mệnh của bản thân."
Cả 9 người ánh mắt giống như phát ra ánh sáng xanh lục.
"Ha ha... muốn tìm cô ta, giống như mò kim đáy biển. Vũ trụ này có bao nhiêu đại thế giói, tiểu thế giới, bán thế giới, đến cả ta cũng chẳng rõ, mà vị trí của Đọa Thiên Sứ, luôn luôn bất định."
"Trao đổi đồng giá."
"Tìm về cho ta 7 Thánh Khí của Thất Đại Tội, ta sẽ đem vị trí của cô ta nói cho các ngươi."
- Được! -
...
Ngay khi cả 9 người rời đi, thiên địa bị một tấm màn xanh đen bao phủ, cả 9 gia tộc gặp phải nguyền rủa mất hết sức mạnh, đồng thời cũng phải gánh chịu tai ương đời đời kiếp kiếp.
Cánh đồng hoa xanh lam, nơi được cả 9 gia tộc bảo vệ nghênh đón hành loạt các loại sinh mệnh dị vực bẩn thỉu xâm lấn.
"Ha... hộc... hộc... tất cả đều cút đi! Cút đi! Ai cho các ngươi làm phiền đến chủ nhân! Tất cả đều cút đi!" Phương Linh đã mất hết tất cả sức mạnh, cơ thể yếu ớt cầm lên thanh kiếm đứng trước bông hoa tinh thể xanh lam.
"Khặc khắc khặc................. chết đi, ti tiện!" Ác quỷ cười tàn nhẫn, máu tươi lóe lên, vẩy lên màu xanh lam @của bông hoa tinh thể. Phương Linh đã ngã xuống.
"Linh...... linh......... Đinh........" Tiếng nhạc kì dị vang lên, từng loạt ác quỷ dị vực tan rã thành những bãi chất lỏng bẩn thỉu, Phương Linh đang nằm trong vũng máu tươi cũng được nâng dậy, hóa thành một linh hồn nữ tiến lên bầu trời, ở phía trên kia, một nữ hài đang mỉm cười chờ cô, nắm tay cô bước lên cánh cổng Thần Quốc.
"Rắc......."
"Rắc......."
"Choang......."
Một nữ hài với ánh mắt và mái tóc xanh lam xinh đẹp mở mắt, mờ mịt nhìn về phía thế giới bên ngoài.
"Đây là đâu?"
Mình.... là ai?
_______ Toàn văn hoàn _______
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...