Sao Niệm Thanh dám đưa tay cho Cố Thanh hằng!
Quan Thiếu Nghiên ở đây, Niệm Tử ở đây, cô không muốn rước phiền phức vào người.
Nhưng Cố Thanh Hằng giống như là không biết sự khó xử của cô, tay vẫn luôn đưa ra, vẫn luôn nhẫn nại đợi cô hồi ứng anh
Ánh mắt của toàn bộ người trong hội trường đều hướng về hai người bọn họ.
Niệm Thanh bất đắc dĩ muốn đánh nhanh thắng nhanh, cô tức tốc đưa tay ra, đặt bàn tay nhỏ nhắn trắng nõn của mình vào lòng bàn tay của Cố Thanh Hằng, nhệt độ cơ thể anh thẩm thấu vào đầu ngón tay cô, đuổi đi cảm giác hơi lạnh của điều hòa.
Cố Thanh Hằng nắm tay Niệm Thanh, cùng cô ấy bước lên sân khấu.
“Niệm tiểu thư, cô là người duy nhất trong hội trường trong tên có chữ “Thanh” giống Cố tiên sinh, đây cũng có thể coi là sợi dây nhân duyên ngàn dặm, phần thưởng của bữa tiệc đêm nay “Minh Châu chi lệ” chắc chắn sẽ thuộc về cô, người chủ trì rất biết cách làm cho bầu không khí sôi động, không quên a dua theo Cố Thanh Hằng, cùng với lấy lòng người phụ nữ anh nắm tay.
Niệm Thanh nghĩ, người chủ trì có thể đã nhận lầm người, coi cô thành vị hôn thê của Cố Thanh Hằng - Niệm Tử.
Minh Châu chi lệ nghe tên có vẻ rất nổi tiếng nhưng trở thành món quà trong một hoạt động nên Niệm Thanh chỉ coi nó như một món đồ trang sức.
Kết quả, khi thư ký đem hộp tới tay Cố Thanh Hằng, bên trong thế nhưng lại là một sợi dây chuyền còn quý hơn sợi dây Niệm Tử đeo trên cổ.
Niệm Thanh cau mày, nhìn Cố Thanh Hằng.
Anh sớm đã biết trong tên của cô cũng có chữ “Thanh” còn cố ý chuẩn bị một phần thưởng lớn như vậy? là đồ giả sao?
“Tôi đeo giúp em”.
Cố Thanh Hằng nho nhã có lễ, vậy nhưng lại nhất quyết muốn đeo cho Niệm Thanh.
“Không cần đâu anh rể, phần thưởng này vẫn là nên tặng cho người khác đi.” Niệm Thanh chọn cách nói thỏa đáng.
Nói thực, cô rất thích chiếc vòng cổ này, ước chừng đem đi bán cũng được không ít tiền nhưng cô không dám.
“Nhận đi Thanh Thanh, coi như đây là món quà nhỏ chị tặng em”.
Niệm Tử không biết bước lên sân khấu khi nào, cô ta cầm lấy sợi dây chuyền Cố Thanh Hằng cầm trên tay, chủ động đeo lên cho Niệm Thanh, cười cười nói: “Rất đẹp”.
Sống lưng của Niệm Thanh cứng nhắc.
“Cảm ơn anh rể” giọng nói của cô hơi chút lớn, đủ để người trên sân khấu có thể nghe được rõ ràng quan hệ giữa cô và Cố Thanh Hằng.
Sau đó cô vội vàng xuống khỏi sân khấu thì trốn ra xa xa, kiên quyết không dính dáng gì tới Cố Thanh Hằng nữa.
Vừa rồi, Niệm Tử cười làm cô sởn gai ốc.
Thẳng cho tới khi bữa tiệc kết thúc, Cố Thanh Hằng và Niệm Thanh cũng không còn xuất hiện cùng một lúc nữa.
Anh vẫn luôn cùng Niệm Tử chung một chỗ, có cười có nói.
Khi quay về, Niệm Tử lên xe của Cố Thanh Hằng, cùng anh rời khỏi.
Niệm thanh và Tưởng Dung ngồi trên xe của Niệm gia trở về trước, Niệm Hải đi bữa tiệc xã giao khác.
Còn về phần Quan Thiếu Nghiên, Niệm Thanh không chú ý nhìn anh ta.
Lên xe.
Tưởng Dung mở miệng hỏi: “Lễ phục là Thanh Hằng tặng con?”
Niệm Thanh cũng không rõ, tuy rằng có khả năng rất lớn là Cố Thanh Hằng tặng, nhưng cô có chết cũng không thừa nhận: “là Quan Thiếu Nghiên tặng.”
Tưởng Dung liếc cô một cái, giọng điệu nghiêm túc: “nắm thật chắc Quan Thiếu Nghiên, đợi sau khi con tốt nghiệp, ta và cha của con sẽ lập tức xử lý hôn sự của con và Quan Thiếu Nghiên.
Tới lúc đó, con chỉ cần ở Quan gia làm một mợ chủ là được, biết không?”
“Con biết rồi mẹ”.
Niệm Thanh đáp.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...