Ám Luyến Thành Hôn Cô Vợ Đầu Tiên Của Tổng Tài
Bốn giờ chiều, tại công ty của Quan Thiếu Nghiên.
Khi Niệm Thanh và Tô Mi tới, anh ta đang ở dưới lầu họp, nữ thư kí để bọn họ đợi anh ta.
“Niệm tiểu thư, mời uống trà”.
Nữ thư kí bỏ qua Tô Mi, đối với Niệm Thanh nhiệt tình khác thường.
“Cảm ơn”.
Niệm Thanh thản nhiên đón lấy ly trà, nhìn ra được nữ thư ký nụ cười không hiện lên ở đáy mắt, cô lắc lắc ly trà rồi để xuống.
Mười mấy phút sau, Quan ThiếuNnghiên tan họp đi lên.
Tô Mi nhìn thấy anh ta liền tiến lên hỏi anh ta: “Quan tiên sinh, chào anh.
Anh nói hợp đồng có vấn đề nhỏ, hiện giờ có thể để chúng tôi thẩm tra đối chiếu một chút không?”
“Chuyện này thư ký của tôi sẽ bàn cùng cô”.
Quan Thiếu Nghiên không thèm chú ý tới Tô Mi, khí thế hừng hực đi về phía của Niệm Thanh.
Khi bắt đầu anh ta vẫn luôn nhìn chằm chằm Niệm Thanh.
“Cô theo tôi vào đây một lát”.
Túm lấy cổ tay của Niệm Thanh, Quan Thiếu Nghiên nghiêm mặt, cường thế kéo cô vào văn phòng.
“Quan tiên sinh, anh đây là…”
“Phanh” cửa bị đóng mạnh, ngăn cách giọng nói của Tô Mi.
“Tô tiểu thư, chúng ta bàn chuyện chính sự đi.
Ở bên này, mời.” nữ thư ký đúng lúc ngăn cản Tô Mi.
Bên này của bọn họ là chính sự, vậy bên Quan Thiếu Nghiên và Niệm Thanh đang làm không phải chuyện chính sự sao? Tô Mi bình tĩnh cùng nữ thư ký rời đi.
Trong văn phòng.
Niệm Thanh bị Quan Thiếu Nghiên nén trên sô pha, sau đó cả thân hình người đàn ông bao lấy cô, bàn tay nóng bỏng uất giận mà xé rách quần áo trên người cô.
“Quan Thiếu Nghiên, anh phát bệnh thần kinh gì thế!” Niệm Thanh dùng lực nắm lấy tóc của Quan Thiếu Nghiên, móng tay lưu lại dấu vết trên cổ anh ta.
Giống như một năm trước, cô ở dưới thân anh ta vẫn không tuân theo, những chiếc gai trên người cô hận không thể đâm chết anh ta.
Quan Thiếu Nghiên chế trụ hai tay của cô, híp mắt như hổ rình mồi nhìn cô: “Cô và Cố Thanh Hằng lên giường với nhau rồi phải không? Anh ta có thể thượng cô tại sao tôi không thể thượng cô!”
Niệm Thanh không hề thuần phục, cô nhìn Quan Thiếu Nghiên trong mắt toàn là sự khinh thường: “Đừng coi tất cả mọi người đều bẩn thỉu như anh!”
Quan Thiếu Nghiên tức giận, quả thực muốn bóp chết người phụ nữ dưới thân “đừng giả vờ trong trắng trước mặt tôi, cô và Cố Thanh Hằng đã làm bao nhiêu lần, trong lòng cô tự mình đếm được.
Anh ta vì cô mà ra mặt như vậy, cô ở trên giường khẳng định đã bỏ ra không ít tâm tư để lấy lòng anh ta phải không?”
Anh ta cúi người xuống, từng chữ từng chữ vũ nhục bên tai cô: “Niệm Thanh, cô thực sự là một người đàn bà dâm đãng!”
“Đúng, tôi chính là người đàn bà dâm đãng, tôi không dâm đãng năm xưa có thể theo Lục Xuyên sau đó lại theo anh sao?”
Niệm Thanh toàn thân phát run, thế nhưng cô lại ở trước mặt Quan Thiếu Nghiên nhắc tới Lục Xuyên.
Trong phút chốc ánh mắt Quan Thiếu Nghiên đột nhiên biến lạnh.
“Nếu anh đã chê tôi như vậy thì năm xưa không nên đính hôn với tôi, hiện giờ hủy hôn vẫn còn kịp”.
Niệm Thanh tiếp tục kích thích, cô biết Quan Thiếu Nghiên đang tức giận.
“Cô coi tôi là thằng ngốc sao?” Quan Thiếu Nghiên quỷ dị nhìn Niệm Thanh hồi lâu, đột nhiên cười lạnh: “Trò chơi là do tôi bắt đầu, muốn tôi thả tự do cho cô, cả đời này cô cũng đừng hy vọng.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...