Ám Luyến Thành Hôn Cô Vợ Đầu Tiên Của Tổng Tài


“Niệm Tử, trước tiên con bình tĩnh một chút”.

Niệm Hải lần đầu tiên phá lệ giải vây cho Niệm Thanh.

Niệm Tử sợ người cha này, lời của ông ta vừa nói cô ta cũng liền dừng lại.
Niệm Hải nhìn Niệm Thanh, đứng dậy nói: “Con, đi theo ta vào thư phòng.”
Niệm Thanh nhíu mi đi theo Niệm Hải lên lầu.
Niệm Tử ôm tay Niệm Dung nản lòng nói: “Mẹ, có phải cha muốn Niệm Thanh vào Cố Thị giúp ông ấy làm việc?”
Tưởng Dung cưng chiều vỗ vỗ mu bàn tay của Niệm Tử “yên tâm đi, chúng ta sẽ không để nó cướp đi những thứ trong tay của con.

Thanh Hằng là vị hôn phu của con.

Sau này con nhất định sẽ được gả cho nó.

Về phần con tiểu hồ ly Niệm Thanh, chỉ là miễn phí dâng tới cửa để người ta làm trò tiếu khiển.


Đợi sau này, nó bị người ta chơi đùa nát vụn rồi, ngay cả Quan Thiếu Nghiên cũng không cần nó nữa, lúc đó chúng ta sẽ có biện pháp trị nó”.
Nghe được lời này, Niệm Tử mới nguôi giận, ngữ khí vẫn căm hận như cũ: “Loại người như nó mà cũng dám cướp người đàn ông của con, rất nhanh con sẽ cho nó biết thế nào là tự trọng!”
Trong thư phòng.
Niệm Hải ngồi trên chiếc ghế lớn, vẫn luôn đánh giá Niệm Thanh, giống như đánh giá giá cả của một thương phẩm, xem có đáng để thử hay không.

Niệm Thanh đợi rồi lại đợi, hồi lâu sau Niệm Hải cuối cùng cũng mở miệng: “Khi Thanh Hằng tìm ta muốn con, nói thực ta cũng phải ăn một trận kinh ngạc.

Cố Thị rất tốt, con muốn vào thử ta cũng có thể hiểu được.

Ta có thể cho con vào Cố Thị làm việc, ngày kết hôn của con và Quan Thiếu Nghiên ta sẽ giúp con kéo dài”.
Niệm Hải nói như vậy càng làm cho Niệm Thanh sởn gai ốc, cô dựng lên sự cảnh giác.
“Cố Thị có một tòa nhà mới rất lớn sắp hoàn thành, ta muốn giành được hạng mục trang trí tòa nhà này”.

Niệm Hải đối với miếng bánh ngọt to lớn này đã để ý từ lâu.

Nhưng Cố Thanh Hằng luôn có hai người cộng tác thân thiết, một người là Quan Thiếu Nghiên, một người là Giang Vãn của Viễn Huy.

Cố Thanh Hằng luôn giao những dự án lớn cho Giang Vãn nhưng hiện giờ Giang Vãn đang ở nước ngoài, vừa hay đây là dịp mà ông ta có thể tiến vào.

Niệm Thanh nhíu chặt mi, đối với nhiệm vụ nặng nề như vậy cô tự thấy bất lực: “Cha, con tới Cố Thị làm việc cũng là làm từ tầng thấp nhất.

Hạng mục lớn như vậy con không có năng lực quyết định”.
Niệm Hải nhìn chằm chằm Niệm Thanh, chủ ý đã định: “Con có bản lãnh làm Cố Thanh Hằng chú ý tới con thì cũng có năng lực để cậu ta đồng ý con”.
Niệm Thanh muốn nói rằng Niệm Hải đã nhìn sai người rồi, Cố Thanh Hằng giúp cô cũng là có kèm theo điều kiện.

Có lẽ, bản lãnh duy nhất của cô là sinh ra là một cô gái, … có thể lấy lòng được Cố Thanh Hằng.
“Con sẽ tận lực”.

Sau cùng Niệm Thanh dùng thái độ bảo thủ, không đáp ứng rõ ràng, cũng không từ chối, coi như đã cùng Niệm Hải đạt thành sự đồng tình.
“Xuống lầu ăn cơm đi”.

Niệm Hải cũng không gấp rút ép Niệm Thanh, ông ta liệu định Niệm Thanh sẽ không dám phản ông ta.
Bữa cơm này, Niệm Thanh ăn không tiêu.

Sau khi ăn xong, cô rời khỏi nhà họ Niệm.

Sẽ không có ai hỏi cô đi đâu, Niệm gia sẽ không quản một quân cờ con gái nuôi như cô.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận