Trong phòng không bật điện, hai đạo hô hấp một nặng một nhẹ nối tiếp nhau, ái muội không rõ.
Niện Thanh bị người đàn ông trưởng thành đè trên cửa, giam cầm, một cử động nhẹ cũng không dám.
Đợi rất lâu sau, người đàn ông cuối cùng cũng buông tay, bỏ qua cho cô.
Sau đó mở cửa, một lời không nói liền rời đi.
Người đàn ông vừa đi chân Niệm Thanh mềm nhũn muốn khuỵu xuống nền.
trên môi của cô, trong miệng của cô đều là mùi vị của Cố Thanh Hằng còn sót lại.
trên thân thể cũng nhiễm mùi nước hoa nam tính của anh.
Cùng với mùi hương nước hoa trên người Lục Xuyên giống nhau như đúc.
Niệm Thanh nhắm mắt lại, một mình trong phòng yên lặng rất lâu mới ra ngoài.
Để cảnh giác, cô đi vào phòng thay đồ đứng trước gương, quả nhiên Cố Thanh Hằng đã ăn hết son môi của cô rồi.
Niệm Thanh mím môi, tẩy đi lớp trang điểm đậm trên mặt, trang điểm lại môt lớp trang điểm thanh nhã.
Dùng hết khả năng để che giấu cánh môi bị làm cho sưng đỏ, miễn cho lát nữa bị người có dụng tâm nhìn ra manh mối.
Lần nữa quay lại yến hội.
Niệm Thanh thấy Quan Thiếu Nghiên đang cùng Cố Thanh Hằng và Niệm Tử bên cạnh Cố Thanh Hằng trò chuyện vui vẻ.
Ba người phiền toái khó ứng phó, Niệm Thanh không muốn qua đó, không muốn tham gia sự náo nhiệt không cần thiết.
Cô cầm lên một ly nước chanh tìm một chỗ ít tai để ý để ngồi chờ.
“Thanh Thanh”.
Niệm Tử vẫn luôn chú ý Niệm Thanh, Niệm Thanh rời đi khi nào, quay lại khi nào cô ta đều biết.
cô ta vẫy vẫy tay với Niệm Thanh: “qua bên này nói chuyện.”
Niệm Thanh nhíu mày, không tình không nguyện dịch bước đi tới.
Lúc đi tới trước mặt Cố Thanh Hằng, Niệm Thanh thở dốc vì kinh ngạc, tim suýt nữa thì bị rớt ra ngoài.
Khóe miệng của Cố Thanh Hằng bị cô cắn bị thương.
Vết thương bên trên thấy rất rõ.
Niệm Thanh dời mắt, uống ly nước trên tay giả bộ không thấy.
Cánh tay Quan Thiếu Nghiên đưa ra ôm lấy eo Niệm Thanh, cúi xuống hôn cô, thân mật hỏi: “đi đâu vậy?”
Niệm thanh miễn cưỡng cười: “đi trang điểm”.
Quan Thiếu Nghiên nghe vậy, cẩn thận nhìn khuôn mặt đoan trang của Niệm Thanh, híp mắt không nói gì.
“Thanh Hằng, miệng của anh bị sao vậy?” Niệm Tử than nhẹ một tiếng, tựa như vừa mới phát hiện vết thương trên khóe miệng của Cố Thanh Hằng.
“Vừa rồi không cẩn thận bị một con mèo hoang nhỏ cắn bị thương”.
Cố Thanh Hằng trả lời.
Niệm Thanh nhấp một ngụm nước chanh không dám ngẩng đầu lên nhìn anh.
“Con mèo hoang này từ đâu tới?” Niệm Tử thấy kỳ quái.
“Ở bên ngoài, có điều nó chạy mất rồi”.
Cố Thanh Hằng giọng nói vẫn đạm phong kinh trước sau như một, không có dị thường, giống như là thật.
“Vậy sao”.
Niệm Tử nhỏ giọng nói, ánh mắt liếc qua Niệm Thanh và Quan Thiếu Nghiên, lập tức cười nói: “con mèo đó thật hung hãn”.
Giống như là tin như vậy.
Cố Thanh Hằng nhíu mi mỉm cười, cười mà không nói.
Niệm Thanh âm thầm thở dài một hơi, không thể không bội phục năng lực của Cố Thanh Hằng, lời nói dối nói ra lại giống thật như vậy, bộ dáng giống như là không có việc gì.
Nói chuyện một lát, Cố Thanh Hằng lại bị khách hàng quấn lấy, xã giao công việc.
Anh ở đây giống như một người bận rộn.
Quan Thiếu Nghiên xin lỗi không tiếp được, đem cô đi tới một chỗ khác.
giọng nói trầm xuống chất vấn cô: “Lớp trang điểm của em là có chuyện gì?”
Niệm Thanh sớm đã nghĩ xong câu trả lời: “tôi cũng cảm thấy trang điểm nhẹ nhàng tương đối hợp với tôi, cho nên, hóa trang lại lần nữa.”
Quan Thiếu Nghiên không biết có tin hay không, nhưng khuôn mặt anh tuấn của anh ta rất âm lãnh: “trước khi tới đây tôi đã nhắc nhở cô phải an phận một chút”.
“Tôi đã rất an phận rồi, vừa rồi có một em gái tên Thiến Thiến tìm tôi, nói tối qua anh ngủ bên cạnh cô ta.
tôi nghĩ thứ anh nên quản không phải lớp trang điểm của tôi mà là…” nói rồi cô chỉ tay về phía Thiến Thiến cách đó không xa vẫn luôn si ngốc Quan Thiếu Nghiên “cô ấy.”
Quan Thiếu Nghiên nghiêm mặt, dấu hiệu trước giông bão.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...