Ám Luyến Thành Hôn Cô Vợ Đầu Tiên Của Tổng Tài
Thân ảnh cao ngất, dung nhan tuấn dật càng lộ ra hắc ám.
Là Cố Thanh Hằng.
Niệm Thanh sửng sốt, lập tức liền trở nên khẩn trương.
Cô không muốn đối diện Cố Thanh Hằng, một Quan Thiếu Nghiên đã làm cô cảm thấy đủ lắm rồi, Cố Thanh Hằng… cô không có bản lãnh phán đoán được hành động của anh.
Một căn phòng u tĩnh, đôi con ngươi đen kịt của người đàn ông gắt gao nhìn Niệm Thanh, ẩn hàm nguy hiểm.
“Tôi ra ngoài trước”.
Niệm Thanh giả bộ bình tĩnh, bất chấp ánh mắt mãnh liệt của Cố Thanh Hằng mà đi ngang qua anh, bước chân bước nhanh tới cửa muốn chạy trốn.
Tay một chút nữa thì chạm được vào cánh cửa, một giây sau bị người ta dùng lực bắt được.
Lưng của Niệm Thanh dựa vào cửa, cô bị Cố Thanh Hằng ôm chặt, bờ môi nóng rực của anh cường hãn hôn xuống, giống như thú dữ nhẫn nại đã lâu, cắn nuốt miệng nhỏ của cô.
Phong thái này cùng với lúc bình thường giống như hai người khác nhau.
Bàn tay to lớn của người đàn ông giữ chặt hai tay trắng nõn của Niệm Thanh, Niệm Thanh nắm chặt tay thành quả đấm, sức lực đơn bạc, không thể lay động được sức lực mạnh mẽ của người đàn ông trưởng thành.
Hôn, đem theo hơi thỏe mị hoặc, kẻ khác…
Hai cơ thể nam nữ dính chặt vào nhau, nhiệt độ tăng lên…
Niệm Thanh rõ ràng cảm nhận được sự nam tính của Cố Thanh Hằng trỗi dậy, trong nháy mắt giật mình, toàn thân lạnh lẽo.
Cô dùng lực, cắn một miếng thật mạnh trên môi của Cố Thanh Hằng, cho tới khi chảy máu anh mới buông cô ra.
Cố Thanh Hằng liếm liếm vết rách trên môi, nếm được vị của máu, ánh mắt nhìn Niệm Thanh thật sâu: “tình nguyện hôn Quan Thiếu Nghiên cũng không tình nguyện để tôi hôn?”
Niệm Thanh vừa nghe xong liền tức giận: “anh là vị hôn thê của chị tôi, xin anh tự trọng!”
Trong mắt Cố Thanh Hằng xẹt qua một tia cười, lạnh lùng nói: “ngủ với tôi xong liền đẩy tôi cho chị của em, hào phóng như vậy sao?”
Khuôn mặt Niệm Thanh trắng bệch, không ngờ rằng Cố Thanh Hằng có thể đem chuyện nói rõ ràng như vậy.
Cô cúi đầu nói: “Tôi có vị hôn phu rồi”.
“Là tên đàn ông cặn bã kia?” Cố Thanh Hằng toát ra sự khinh thường nhàn nhạt.
Ánh mắt trong giây lát biến lạnh: “em thích Quan Thiếu Nghiên?”
Niệm Thanh ngẩng đầu, tính khí bướng bỉnh bị bức ra: “không cần anh quản!”
Cố Thanh Hằng không tiếp tục hỏi thế nhưng lại dùng thủ đoạn cường thủ đoạt hào khác để lấy được đáp án mà anh muốn.
Bàn tay thon dài dùng lực, dục niệm rất sâu mà xoa lên chiếc cổ mảnh khảnh của cô, một đường hướng xuống dưới…
Sự quật cường cuối cùng của Niệm Thanh, dưới thủ đoạn của Cố Thanh Hằng, gầm nhẹ: “tôi không thích Quan Thiếu Nghiên!”
Đạt được đáp án, Cố Thanh Hằng dừng tay, không tiếp tục lộng hành trên người Niệm Thanh nữa.
“Lần sau ngoan ngoãn một chút”.
Anh hôn lên giọt nước mắt trên khóe mắt của Niệm Thanh, dịu dàng như là trưởng bối.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...